Từng cơn gió mùa thu nhẹ nhàng thổi lướt qua khẽ lay lay từng phiến lá xanh mướt, khiến chiếc lá úa vàng phải ngậm ngùi rời xa cây xanh. Tiếng lá khô rơi xào xạc trong khuôn viên rộng lớn, tô thêm chút không khí bình dị giữa ánh hoàng hôn sắp khuất dần sau dãy núi xa xa.
Trời chạng vạng tối, tại căn nhà chòi giữa hồ sen lúc này từ phía xa có thể nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông đang lẳng lặng ngồi gần mặt hồ, hướng mắt ngắm nhìn những bông hoa tươi sắc phía dưới. Trông anh như người có tâm trạng gì đó đang trĩu nặng trong lòng.
Trong tay anh là mảnh khăn tay ở góc phải có thêu hình cỏ bốn lá. Chiếc khăn này đã theo anh hơn 10 năm, anh luôn ôm hi vọng rằng vào một ngày nào đó có thể gặp lại được người con gái năm xưa đã từng tặng cho anh mảnh khăn này. Nhưng có lẽ anh đã ôm mối tương tư quá lâu, trời se duyên gặp mặt nhưng lại không có nợ để được bên nhau.
Biết đâu lúc này cô bé ấy đã có người yêu, hay một mái ấm gia đình riêng chứ nào cô đơn lẻ bóng, trong lòng luôn chờ đợi một thứ gì đó quá xa vời như anh.
Mà nếu có tương phùng, ngày gặp lại chắc gì đã nhận ra nhau khi ngày ấy cả hai đều còn quá trẻ, thời gian luôn thay đổi mọi thứ, con người cũng dần đổi khác theo năm tháng. Trong hơn vạn ngày với chút kỷ niệm thoáng qua thì lấy gì để nhớ ra nhau cơ chứ.
Có lẽ do anh đã quá ngây thơ nên mới ôm mãi một bóng hình mập mờ trong quá khứ, đem lòng tương tư một cô bé mà đến hình dáng lúc này thế nào cũng chẳng biết.
Giữa muôn vạn người gặp được nhau ắt hẳn là do duyên số. Nhưng để gắn bó bên nhau trọn đời thì duyên thôi vẫn chưa đủ.
Một chữ duyên sao bằng chữ nợ
Anh nợ em một quãng tương tư
Em nợ người cả đời thương nhớ
Có duyên không nợ thôi đành lãng quên.
Giữa anh và cô ấy may mắn gặp mặt trong giây lát, nhưng anh lại nỡ đem lòng nhung nhớ mãi khuôn nguôi. Có lẽ trời cao chỉ kết duyên gặp gỡ, nguyệt lão se đoạn tơ hồng quá ngắn, nên anh và người ấy chẳng thể nào chung đường chung lối.
Anh gửi kỷ vật vào làn nước mát
Để mặt hồ yên ả đẩy đi xa
Để cơn sóng nhỏ cuốn vào dĩ vãng
Anh đem tương tư gói trọn cả đời.
- ---------------
《3 NĂM SAU》
"Oa oa oa....Oa oa oa..."
"Đây đây ba tới rồi đây. Tiểu bảo bối à, sao miệng con bé xíu mà lại khóc to quá vậy hả? Con không ngủ thì cũng phải để cho ba ngủ với chứ, ba còn nhắm mắt chưa được 10 phút thì con lại la lói inh ỏi rồi, đúng là thằng nhóc thối."
Người đàn ông đang ngủ ngon thì bỗng dưng bị tiếng khóc của cậu con trai mới hai tháng tuổi làm cho giật mình thức giấc. Mặc dù rất không vui lòng nhưng hắn vẫn dịu dàng bế bé con lên, sau đó đi qua máy pha sữa chuẩn bị cho cậu nhóc một bình.
"Oa oa oa..."
Đang yên đang lành thì từ trong chiếc nôi khác lại vang lên thêm một tiếng khóc, làm người đàn ông nhất thời lúng ta lúng túng chẳng biết phải làm sao.
"Mẹ ở đây! Tiểu Long nín đi, ngoan mẹ thương nhá! Hai đứa con làm ba rối hết cả lên rồi kìa."
Cũng may lúc này Sở Nhu đã trở ra từ phòng tắm với mái tóc vẫn còn ướt sũng. Do nghe thấy tiếng khóc của hai bé con quá dữ dội nên cô chưa kịp lau đã phải chạy ra. Vừa được mẹ bế đứa trẻ ngay lập tức đã ngừng khóc.
Khi cả hai còn chưa kịp làm gì thì hai nữ bảo mẫu từ bên ngoài lật đật chạy vào.
"Xin lỗi ông bà do bên ngoài kẹt xe quá nên chúng tôi đến trể."
Kiều Liên và Lý Thu là hai nữ bảo mẫu ưu tú tại trung tâm đào tạo quy mô lớn nhất trong nước. Hai người họ làm việc theo giờ nên mọi khi vẫn thường đến sớm hơn 10 phút, nhưng hôm nay vì kẹt xe mà họ lại đến trễ hơn 45 phút khiến đôi vợ chồng trẻ một phen vất vả.
Vừa gặp Cố Hàn và Sở Nhu, hai người họ đã cúi đầu chào rồi nhanh chóng bắt đầu những bước vệ sinh như xịt xác khuẩn, rửa tay cho sạch sẽ, sau đó mới đi đến mỗi người đón lấy một tiểu bảo. Chắc có lẽ vì đã quen mùi bảo mẫu nên hai cậu nhóc rất chi là hợp tác.
Vì mang thai đôi nên trong lần lâm bồn thứ hai Sở Nhu đã phải sinh mổ nên sinh xong sữa về rất ít. Lẽ ra cô có thể dùng thử một số thực phẩm giúp lợi sữa nhưng vì giai đoạn đầu lúc mới phẫu thuật xong, vết thương vẫn con đau nên cô di chuyển rất khó khăn mà mỗi lần cho con ti thì phải ngồi lâu nên chỗ vết thương cứ đau âm ỉ suốt ngày.
Và rồi có một chiếc nam nhân cuồng vợ đã xót xa lòng dạ, không muốn thấy vợ chịu cực chịu đau nên không cho cô dùng thực phẩm bổ sung tăng sữa mà lại kêu người chuẩn bị những món làm giảm sữa, do cô không biết nên ngày nào cũng ăn đều đặn và chưa tới hai ngày cô đã hoàn toàn mất sữa. Từ đó hai nhóc song sinh Cố Hải Long và Cố Hải Thiên phải ti sữa công thức hoàn toàn. Mặc dù cô rất không muốn nhưng đành bất lực.
Lúc này khi cô đang cầm bình sữa cho tiểu Thiên ti thì đột nhiên Cố Hàn đã bước tới, thẳng thừng cầm lấy chiếc bình rút ra khỏi miệng cậu nhóc khiến đứa trẻ lại khóc òa lên nhưng hắn lại chẳng hề nao núng một chút nào.
Giao lại bình sữa cho bảo mẫu Lý Thu xong, người đàn ông mặc kệ Sở Nhu có ngơ ngác, bất ngờ hay phản đối gì thì hắn vẫn thản nhiên nhấc bổng cô lên rồi mang thẳng về phòng.
"Chồng à, anh lại định giở trò gì nữa đây?"
Nhận được câu hỏi nhưng người đàn ông vẫn dửng dưng im lặng mang cô vào phòng, đặt cô ngồi lên giường. Sau mấy giây hắn đã mang máy sấy tóc đi tới bắt đầu tiến hành hong khô tóc cho cô, dưới sự việc bất ngờ đang diễn ra trước mắt Sở Nhu chỉ biết bật cười chịu thua với mức độ bá đạo của chồng mình.
Chỉ vì không vừa mắt với mái tóc ướt của vợ mà chiếc nam nhân ấy đã chẳng ngại giật lấy bình sữa của con đang ti giao lại cho người khác thay cô chăm sóc. Còn cô thì phải để hắn bế về phòng cho hắn chăm lo thế này.
Cố Hàn liệu có đúng chuẩn mực để xứng danh là người chồng quốc dân?
"Xong rồi, chúng ta đi ngủ thôi!"
Nói xong người đàn ông liền mang máy sấy trở về vị trí cũ, sau đó quay trở lại cùng kéo Sở Nhu nằm xuống giường, đắp chăn lại ngay ngắn rồi ôm cô vào lòng và bắt đầu nhắm nghiền hai mắt lại.
Còn Sở Nhu lúc này chỉ ngây thơ hỏi lại duy nhất một câu:
"Vợ vừa bị chồng ép ngủ trưa, rồi vừa mới ngủ dậy xong còn chưa đầy một tiếng. Giờ chồng lại kêu vợ đi ngủ? Ngủ làm sao được?"
"Thì giờ tới lượt chồng ngủ. Không có vợ,chồng ngủ không được. Vợ chỉ cần làm gối để chồng ôm là được, chồng sẽ dậy nhanh thôi! Yêu vợ nhiều!!!"
Với câu trả lời hết sức quá đạo của người đàn ông, Sở Nhu chỉ biết nặn ra một nụ cười méo mó, nụ cười ấy của 3 phần bất lực 7 phần nuông chiều.
- ---------------END----------------