Lúc trước vì muốn hành Sở Nhu mà hắn nhẫn tâm sa thải hết tất cả giúp việc, để chuyện trong bếp giao lại cho một mình cô làm, ấy vậy mà cô lại chưa từng kêu ca than vãn lời nào.
Nhưng hôm nay thời thế đã thay đổi, vì sự ngông cuồng của bản thân, vì lỗi lầm nhất thời và còn vì lỡ dại trót trao tình yêu cho nữ nhân kia mà giờ đây người phải tự động đến những công việc này lại là hắn. Đến cả việc nấu ăn, ngoại trừ người con gái trong quá khứ ra thì Sở Nhu cũng là người đầu tiên được hắn tự tay chuẩn bị thức ăn cho.
Dọn dẹp, chén bát cũng đã rửa xong, người đàn ông ga lăng ấy còn pha cho cô gái nhỏ của mình một ly sữa rồi mang lên phòng cho cô.
*Cạch.*
Hắn tùy ý mở cửa phòng, vừa bước vào trong đã thấy Sở Nhu đang ngồi bên bàn, những ngón tay thon dài uyển chuyển gõ phím máy tính,bên cạnh còn có một sấp giấy, hình ảnh này đã khiến đôi mày kiếm của người đàn ông khẽ cau lại cùng với nét mặt không mấy hài lòng.
"Đang làm gì?"
"Anh hai giao cho tôi soạn lại số bản thảo này từ hôm mới vào làm, nhưng mãi đến nay vẫn chưa làm xong, giờ rảnh nên tôi làm nốt cho xong."
"Mà anh vào sao không gõ cửa vậy?"
Tuy đang trả lời Cố Hàn, nhưng Sở Nhu căn bản không hề để mắt tới hắn ta mà vẫn đang tập trung vào màn hình máy tính, điều này khiến người đàn ông vô cùng khó chịu. Hắn tùy ý đóng laptop của cô lại, cũng tiện tay ném luôn sấp giấy trên bàn vào thùng rác gần đó, cả một quá trình diễn ra chỉ trong nháy mắt, đến khi Sở Nhu kịp thời nhận ra thì đã muộn.
"Anh làm gì vậy?"
"Từ ngày mai không cần đến đó làm việc nữa."
"Tại sao? Đến chút mong muốn nhỏ nhặt của tôi mà anh cũng không cho phép hay sao?"
Sở Nhu giương ánh mắt uất giận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông, nhưng giữa cơn thịnh nộ của cô, hắn lại đưa ly sữa đến trước mặt, ôn nhu cất lời:
"Em muốn đi làm, muốn tiếp tục học, anh có thể đáp ứng mà không cần phải nhờ đến người khác. Từ ngày mai đến Cửu Thiên làm Thư ký cho anh, em muốn học khóa nào thì cứ đăng ký rồi anh đưa em đi học."
Ngọn lửa đang mon men trỗi dậy trong lòng người con gái còn chưa kịp nhóm lên, đã bị một làn nước mát rượi của người đàn ông dập tắt hẳn.
Cô ngây ngô nhìn nam nhân trước mặt, gương mặt ôn hòa và ánh mắt trìu mến của hắn bất giác khiến cõi lòng cô dao động, vội vàng thu lại ánh mắt lạnh nhạt đang nhìn hắn, cô nhận lấy ly sữa rồi quay mặt sang hướng khác.
"Uống hết ly sữa rồi nghỉ ngơi sớm. Sáng mai không cần phải dậy chuẩn bị bữa sáng như trước nữa."
Căn dặn xong, Cố Hàn không nói thêm gì nữa mà lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.
Khi hắn rời đi, Sở Nhu nhìn ly sữa trên tay mình mà trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc lạ thường. Những suy nghĩ về Cố Hàn cũng liên tục ập đến, đặc biệt là câu hắn nói yêu cô. Nghĩ đến thái độ và cách cư xử gần đây hắn dành cho cô quả thật đã thay đổi rất nhiều, nhưng bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để cô tin rằng hắn chân thành yêu cô, vì lời nói của một kẻ đa tình thật sự rất khó để gửi gắm lòng tin và trao trọn yêu thương.
Nghĩ ngợi một lúc cũng không xong cô quyết định tạm gác chuyện ấy sang một bên, uống hết ly sữa rồi mang ly xuống lầu.
Lúc rửa ly xong, cô đột nhiên nhớ đến Cố Thành từ khi đi làm về đến giờ vẫn chưa ăn gì, nhớ đến lúc nãy anh còn bảo là không được khỏe, sau một hồi chần chừ cô quyết định hâm ít thức ăn mang lên phòng cho anh.
Trong thời gian chờ thức ăn nóng lại, Sở Nhu còn pha thêm một ly sữa, khi pha xong thức ăn cũng đã được hâm nóng, cô đặt sữa và bát súp gà vào khay rồi mang đi.
...----------------...
*Cốc cốc cốc.*
Cố Thành đang nằm trên giường thì nghe thấy tiếng gõ cửa, anh mệt mỏi ngồi dậy, xỏ dép vào rồi đi ra mở cửa.
*Cạch.*
Cửa phòng vừa mở, anh nhìn thấy người đứng bên ngoài là Sở Nhu thì đã cong môi mỉm cười, cô cũng tương tự, mỉm cười với Cố Thành một cái rồi mới nói:
"Em thấy anh không ăn tối nên mang ít đồ ăn và sữa cho anh nè, em không làm phiền anh chứ?"
"Lại ăn nói linh tinh gì vậy, em quan tâm anh, anh còn phải cảm ơn mới đúng, sao dám chê phiền được. Để anh bê cho."
Cố Thành vui vẻ đón lấy khay thức ăn trên tay Sở Nhu, sau đó anh lại khẽ hỏi tiếp khi thấy nét mặt của cô dường như có gì đó muốn nói với anh.
"Hình như em có chuyện gì muốn nói với anh phải không?"
Đúng thật là cô lên đây tìm anh không chỉ để đưa thức ăn mà còn là vì chuyện khác, nếu đã để anh nhìn ra thì cô cũng không ngại mà thành thật nói rõ:
"Dạ... Đúng là em có chuyện muốn nói..."
"Trông em có vẻ căng thẳng vậy, có chuyện gì muốn nói thì cứ nói đi, anh không làm khó em đâu."
Sở Nhu hiện tại thấy rất khó xử, nhưng chuyện này trước sau gì cũng phải nói cho anh biết nên cô quyết định thẳng thắn nói ra ngay lúc này cho xong.
"Cố Hàn kêu em ngày mai đến Tập đoàn Cửu Thiên làm Thư ký cho anh ấy. Vậy nên...em không thể tiếp tục đến Cố thị làm việc được nữa...anh hai sẽ đồng ý cho em nghỉ việc chứ?"
Cố Thành tuy có chút bất ngờ trước những gì Sở Nhu nói, thậm chí anh còn có cảm giác hụt hẫng, nhưng trên môi vẫn hiện lên nụ cười trìu mến.
"Dĩ nhiên là anh đồng ý! Tiểu Hàn nó chịu quay lại công việc là chuyện mà cả nhà ai cũng mong chờ, giờ nó chịu tu chí làm ăn thì quá tốt rồi, em cứ về làm với nó đi, vợ chồng cùng nhau phấn đấu."
"Dạ, vậy phiền anh hai chuyển lời lại với ba dùm em nha!"
Đến lúc này thì sắc mặt của Sở Nhu mới vui vẻ trở lại, trên hai phiến môi anh đào cũng hiện lên nụ cười nhã nhặn.
"Ừm. Để anh nói lại với ba cho, giờ cũng muộn rồi nếu không có chuyện gì nữa thì em về phòng nghỉ ngơi đi."
"Dạ! Vậy em về phòng, anh hai cũng nghỉ ngơi đi nha! Anh hai ngủ ngon!"
"Cảm ơn em! Em cũng ngủ ngon!"
Sở Nhu lại mỉm cười với Cố Thành rồi mới quay lưng đi, nhưng khi cô rời khỏi cũng là lúc sắc mặt của anh trầm xuống, đâu đó trong đôi mắt phượng phảng phất những tia u buồn.
Anh quay vào trong vừa định đóng cửa phòng thì từ bên ngoài đột nhiên có một lực tác động ngăn cản cửa phòng đóng lại...