• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm phu nhân ngồi vắt chéo chân, tay nâng tách trà uống nhàn nhã.

Bên cạnh Thẩm phu nhân là Nhiễu Như đang ngồi xua nịnh.

Mẹ chồng nàng dâu nói chuyện với nhau vô cùng hợp ý.

Thẩm Cảnh Liên vừa về đến nhà, thấy thế thì khẽ thở dài “giá mà mẹ cũng đối xử với Điềm Điềm như thế thì tốt biết mấy!”

Anh nhìn một lúc rồi âm thầm lặng lẽ trở về phòng.

Thẩm phu nhân nhìn thấy Thẩm Cảnh Liên nhưng vẫn vờ như không thấy, bà nhìn theo bóng lưng anh mà chợt lạnh mặt…“Trang Điềm Điềm, mày tuyệt đối sẽ không bao giờ được phép sống yên ổn đâu!”

‘Mẹ sao vậy ạ?’

Thẩm phu nhân cười dịu dàng và khẽ lắc đầu “mẹ không sao”.

Nhiễu Như nhìn xuống bụng mình, lòng thầm mong đợi…“bé con cũng sắp chào đời, không biết là con sẽ giống mình hay giống Cảnh Liên!”

*Nhiễu Như về phòng nghỉ ngơi đi con, mẹ còn có việc bận.

‘Dạ, vậy con xin phép trở về phòng ạ!’

Nhiễu Như vác cái bụng nặng nhọc đứng lên, cũng sắp đến ngày sinh nở nên nhìn cô có vẻ khệ nệ.

‘A…’


*Con sao vậy?

‘Mẹ ơi, bụng con đau quá!’

Thẩm phu nhân hốt hoảng hét lên “người đâu…”

‘Mẹ ơi con đau quá!’

Nhiễu Như tụt dần xuống đất và ôm lấy bụng con.

//Phu nhân!

*Nhanh đưa thiếu phu nhân đến bệnh viện.

Tài xế riêng của Thẩm phu nhân lao vội về phía nhà xe và lái xe ra trước sảnh.

Sau khi đưa Nhiễu Như lên xe, tài xế lái xe như bay đến bệnh viện.

Thẩm phu nhân nóng lòng nên giục giã mấy hồi…“cậu phải nhanh hơn!”

//Đã nhanh lắm rồi đó phu nhân.

Thẩm phu nhân không cho là đúng, nhìn Nhiễu Như đang trong cơn quằn quại mà ruột gan bà cứ như bị thiếu đốt, bà từng sinh con nên bà rất rõ cái cảm giác của người đau đẻ.

Tài xế nhíu mày “thế này còn chưa đủ nhanh nữa sao trời!”

*Nhiễu Như, cố lên con…chúng ta sắp đến bệnh viện rồi.

………………

Reng…

“Alo!”

*Cảnh Liên, con nhanh chóng đến bệnh viện cho mẹ, Nhiễu Như nó sắp sinh rồi.

Thẩm Cảnh Liên thở dài “lại nữa rồi!”

Mấy ngày qua, sự việc của Trang Thiên Tích đã khiến cho anh vô cùng bận rộn rồi. Baron đang tiến hành bào chế thuốc giải cho Trang Thiên Tích, anh đã phải tăng cường phòng bị…tránh xảy ra sơ suất. Anh biết sau khi ám sát Baron thất bại, kẻ đó nhất định là đang ra công tìm kiếm Baron khắp nơi.

*Cảnh Liên, con có nghe mẹ nói gì không?

Thẩm Cảnh Liên nhíu mày “con bận lắm rồi thưa mẹ!”


*Mẹ ra lệnh cho con lập tức đến bệnh viện ngay.

“Con thật sự rất bận thưa mẹ!”

*Con phải nên biết…phụ nữ trong giai đoạn chuyển dạ sẽ rất cần thiết sự quan tâm chăm sóc của người chồng.

Thẩm Cảnh Liên rất mệt mỏi khi nghe mẹ mình làm bài thuyết trình, anh tiện tay chạm vào màn hình gạt tắt.

Tút…

Nghe tiếng tút kéo dài…Thẩm phu nhân tức giận thở phì phò “Thẩm Cảnh Liên, tên khốn này!”

Qua hơn nửa ngày đau đớn trong cơn chuyển dạ, cuối cùng đứa bé cũng ra đời…mẹ tròn con vuông.

Thẩm phu nhân rất vui mừng, bà hối hả chạy vào…nửa ngày trôi qua bà vô cùng nóng lòng, rất muốn được gặp cháu nội của mình.

Vừa đẩy cửa phòng bước vào, Thẩm phu nhân đã nhanh chân đến bên giường.

*Vất vả cho con rồi Nhiễu Như.

Nhiễu Như mệt mỏi, đôi mắt lờ đờ nhìn Thẩm phu nhân nhưng không lên tiếng…rồi ngủ thiếp đi.

Thẩm phu nhân kéo tấm chăn đắp lên người Nhiễu Như.

Việc làm tiếp theo và cũng là việc mà Thẩm phu nhân thành tâm muốn làm…đó là bế cháu. Bà đưa tay ôm lấy đứa bé lên và chăm chú quan sát, bà muốn xem là cháu nội của bà giống con trai bao nhiêu phần. Nhưng rồi càng nhìn thì bà càng thấy vô cùng kinh ngạc.

*Sao lại như thế này?

Thẩm phu nhân chết lặng khi nhìn thấy đứa bé tóc vàng, da trắng.


*Sao lại thế này được.

Thẩm phu nhân đặt đứa bé xuống giường và chạy đi tìm bác sĩ. Bà cho là bác sĩ hộ sinh đã giao nhầm con cho Nhiễu Như, nên làm ầm ĩ cả bệnh viện.

…………

*Cậu nói đi…bệnh viện của cậu đã làm việc thiếu trách nhiệm như thế này, nên cho tôi lời giải thích đi chứ.

//Thẩm phu nhân, bệnh viện chúng tôi đã làm gì thiếu trách nhiệm vậy?

*Các người đã giao nhầm bé.

Bác sĩ trưởng khoa nhíu mày “chuyện này sao có thể chứ?”

*Cậu còn thoái thác?

Bác sĩ trưởng khoa nhíu mày “Thẩm phu nhân, xin hãy nói rõ hơn!”

*Thẩm gia chúng tôi là người Hoa Hạ, vậy thì tại sao cháu của chúng tôi lại là một đứa bé tóc vàng, da trắng, mắt xanh?

Bác sĩ trưởng khoa nghe thế thì cũng thấy kinh ngạc “xảy ra chuyện này thật sao?”

Thẩm phu nhân lạnh mặt “cậu tốt nhất là nên làm sáng tỏ vụ này, nếu không thì tôi sẽ tháo nóc bệnh viện của cậu xuống”.

//Thẩm phu nhân xin cứ yên tâm, tôi sẽ làm rõ vụ việc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK