• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm…

Oa…oa…oa…

Không những Nhiễu Như, mà ngay cả Thẩm phu nhân cũng giật bắn người khi cánh cửa phòng bị phá.

Đứa bé khóc ngất vì giật mình.

Vừa thấy Thẩm Cảnh Liên đang lăn xe về phía mình, Nhiễu Như mỉm cười “Cảnh Liên, cuối cùng thì anh cũng đến thăm con của chúng ta!”

Thẩm phu nhân nhíu mày “không đúng, Cảnh Liên không phải đến thăm con…với sắc mặt này, e là…”

Nhiễu Như dịu dàng bế đứa bé lên mà đưa đến trước mặt Thẩm Cảnh Liên “anh xem, con của chúng ta rất đáng yêu”.

Thẩm phu nhân ngăn Nhiễu Như nhưng không kịp.

‘Cảnh Liên, anh sao vậy?’

“Đủ rồi!”

Oa…oa…oa…


‘Cảnh Liên, anh thật quá đáng! Đứa bé là con của anh đó, sao anh lại làm cho nó sợ hãi đến như vậy chứ?’

“Cô còn dám nói…còn của tôi sao?”

‘Anh sao vậy?’

Thẩm Cảnh Liên liếc mắt nhìn đứa bé, càng nhìn càng nhíu chặt mày “con của tôi mà mắt xanh mũi lõ sao? Cô bị hoang tưởng nặng quá rồi đó!”

Nhiễu Như khóc nấc lên từng hồi “Tại sao? Tại sao?”

Thẩm Cảnh Liên nghiến răng và rít lên từng chữ “Tạ Tân…cậu chết chắc rồi!”

*Cảnh Liên, vợ con vừa mới sinh…con đừng khiến cho con bé quá xúc động sẽ ảnh hưởng về sau.

“Mẹ nghe cho rõ những gì con sắp nói ra đây…Thẩm Cảnh Liên con là một người có tiếng có tăm trên chốn thương trường, tốt nhất thì mẹ đừng để cho cả thiên hạ này biết Thẩm Cảnh Liên con bị cắm sừng và cả Thẩm gia nữa. Chuyện này mà lộ ra ngoài thì Thẩm gia sẽ gặp không ít rắc rối đâu, mẹ xem mà dẹp gọn những rắc rối do mẹ gây ra đi”.

‘Em không có mà Cảnh Liên, em không hề phản bội anh’.

“Tôi không quan tâm, điều tôi quan tâm là Thẩm gia không thể có đứa cháu lai tây, cô định hủy hoại Thẩm gia có phải không?”

Nhiễu Như càng khóc dữ dội hơn “mẹ!”

Thẩm phu nhân thở dài “Cảnh Liên nói đúng đó, hay là chúng ta đưa đứa bé vào viện cô nhi đi con”.

‘Mẹ…nó là cháu nội của mẹ mà!’

Thẩm Cảnh Liên xo/a nắn mi tâm “cháu nội của mẹ đó, mẹ cũng nên vào viện cô nhi để chăm sóc cho nó đi”.

*Thẩm Cảnh Liên, con vừa nói gì?

“Mẹ phải chịu trách nhiệm với những gì mà mẹ đã làm!”

Thẩm phu nhân tức giận đến mức hít thở không thông “con giỏi lắm, có phải là chính con đã giở trò trong quá trình thụ thai của Nhiễu Như?”


Thẩm Cảnh Liên cười lạnh “không phải là ai cũng có tư cách để sinh con cho Thẩm Cảnh Liên đâu! Thời gian qua hai người đã vẽ hưu vẽ vượn sau lưng tôi, đừng tưởng tôi không biết!”

*Mẹ…

“Kể cả việc mẹ đã ra tay với Điềm Điềm hết lần này đến lần khác!”

Thẩm phu nhân im lặng không lên tiếng.

“Sau này, mẹ nên biết kiềm chế bản thân, nếu không thì con e là con sẽ không thể làm ngơ mãi được!”

*Mẹ…

………………

Cốc…

Cốc…

“Vào đi!”

Tạ Tân ung dung đi vào phòng đọc sách của Thẩm Cảnh Liên, thấy Thẩm Cảnh Liên đang ngồi chễm xem tài liệu. Tạ Tân cười cười rồi đi đến trước mặt Thẩm Cảnh Liên, nhưng trong thoáng chốc anh liền tái mặt khi nhìn thấy Thẩm Cảnh Liên đang lạnh lùng nhìn mình

‘Nhị…nhị thiếu gia!’

“Cậu đến nhanh hơn tôi tưởng đấy!”


‘Nhị thiếu gia tìm Tạ Tân có việc gì cần dặn dò?’

“Đương nhiên là có việc rất quan trọng rồi!”

Tạ Tân nghiêm túc ngồi xuống ghế “việc gì vậy nhị thiếu gia?”

“Cậu đến bệnh viện chăm sóc cho đứa bé!”

Tạ Tân hốt hoảng “cậu đùa gì vậy chứ nhị thiếu gia?”

“Tôi không đùa”

Tạ Tân chỉ biết đứng nhìn ngơ ngác về phía không trung “Xhăm em bé thật sao chứ? Rõ ràng là nhị thiếu gia đang cố tình chơi mình đây mà! Không ngờ nhị thiếu gia bụng dạ hẹp hòi đến vậy”.

“Cậu còn không nhanh đến bệnh viện”

Tạ Tân cười khổ “đúng là không nên chọc ghẹo đến những người có chỉ số EQ cực thấp…nhất là nhị thiếu gia!”

Thẩm Cảnh Liên đắc ý ngồi xoa cằm, khi nhìn thấy sắc mặt Tạ Tân đang méo mó khó coi, nhìn Tạ Tân lúc này cứ như vừa nuốt phải ruồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK