Mục lục
Phượng Điểm Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một luồng sấm sét rạch giữa không trung, Triệu Cảnh đang co rúc trong bao tải đột nhiên cảm thấy chói mắt, tiếng sấm nổ ầm ầm bên tai khiến hắn kinh hãi, đầu bắt đầu mơ hồ có ý thức, mình đang trong mộng hay thực đây, mãi cho đến khi nước mưa lạnh như băng xả xuống ướt đẫm toàn thân hắn mới giật mình ý thức được bản thân đã bị bắt cóc.

Lông tơ toàn thân dựng đứng lên, ngay cả Hoàng đế mà cũng dám bắt cóc, thật đúng là thứ loạn thần tặc tử.

Khi Triệu Cảnh ý thức được hoàn cảnh của mình, tự ra lệnh cho bản thân trấn định, mặc dù bị bắt cóc, nhưng hắn ở ngôi cao nhiều năm, sớm đương đầu với nhiều sóng gió, sau giây lát kinh hoảng đã bình tĩnh lại.

Hắn biết, giờ phút này hắn không thể trốn.

Bị bắt cóc, chưa bị giết bởi vì mình còn có giá trị lợi dụng, chứ không ai dám đảm bảo bọn chúng có gan làm ra chuyện đại nghịch bất đạo hay không. Người thông minh thì tốt nhất không nên nói gì, hơn nữa ngàn vạn lần đừng cố gắng nhìn bộ dạng kẻ bắt cóc trông như thế nào, nếu không thì chắc chắn chúng sẽ giết người diệt khẩu

Bất quá hiện tại đối với hắn mà nói không cần quá lo lắng về chuyện này, bởi vì hiện tại hắn đang bị nhốt ở trong một cái bao, ngoại trừ sét đánh ở bên ngoài lóe sáng, cùng với tiếng sấm nổ và mưa rơi ở bên tai thì còn lại mọi thứ đều tối om.

Từng giây từng phút trôi qua, hắn cật lực chăm chú nghe ngóng xem có tiếng bước chân người không, đáng tiếc, chỉ nghe thấy một màn mưa gió, mặc dù là mùa hè nhưng thân thể Triệu Cảnh bắt đầu không chống đỡ được cơn rét lạnh ùa đến.

Lặng chốc lát, cảm nhận được bốn phía chỉ có thanh âm của gió, tiếng sấm, tiếng mưa rơi, hắn khẽ móc ra một thanh chủy thủ nhỏ đeo trong người, cẩn thận rạch một đường nhỏ trên bao tải đủ để đưa mắt nhìn, vừa lúc một tia sét xẹt tới chiếu sáng bốn hướng, cảnh vật xung quanh khiến hắn rùng mình, bao tải này đang ở vị trí trung tâm, bao xung quanh là… tử thi!

Triệu Cảnh hít một hơi dài định thần lại, khẽ co duỗi chân tay đã tê dại vì tư thế co quắp khá lâu, rốt cuộc rạch rộng vết rách trên bao tải chui ra ngoài, mặc dù cơn lạnh kéo tới khiến hắn không tự chủ run lên nhưng cảm giác thoải mái hơn rất nhiều lúc chật vật trong bao tải. Hắn từ từ đứng lên, vận động chân tay cho hết cơn đau nhức, cẩn thận xem xét bốn phía, xác định xung quanh chỉ toàn là tử thi thì bắt đầu bỏ chạy.

Hắn không biết bản thân muốn chạy đi đâu, trong tiềm thức chỉ có một ý nghĩ: phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Trong màn đêm đen kịt, mưa tối mắt tối mũi, một tiếng sấm vang rền khiến hắn sởn gai ốc, chân quýnh quáng vướng vào bụi cỏ khiến hắn ngã lăn vào rãnh nước nhỏ, người lấm lem bùn đất, đang lúc hắn đưa tay quệt nước bùn trên mặt thì đột nhiên nghe tiếng vó ngựa truyền đến.

Đát, đát, đát… Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, cả người Triệu Cảnh căng lên, không dám bò ra khỏi rãnh nước bùn, lùi lùi trong rãnh nước tìm hai bụi cỏ cao che thân hình. xem tại TruyenFull.vn

- Cái gì? Trên đường đi các ngươi gặp phải tập kích?

Tiếng nói trầm thấp mang theo giận dữ.

Nhưng ngay sau đó một giọng nói run run đáp:

- Vâng, vâng… là người của Tứ Hoàng tử, không biết làm sao, bọn họ biết chúng tiểu nhân là người của Nhị điện hạ, không nói lời nào, gặp người là giết.

- Cái bao kia đâu?

Triệu Cảnh cả kinh, điều hắn sợ đã đến.

Tiếng sấm ùng ùng không ngừng nhưng vẫn không át được giọng run run kia:

- Lúc đó hoảng hốt quá… Tiểu nhân không có nhìn thấy…

- Ý của ngươi là… Mất rồi?

Triệu Cảnh nghe thấy người nọ nghe tên tiểu nhân bẩm báo liền thét lên giận dữ.

"Phanh" một tiếng như có vật gì đó rơi xuống đất, ngay sau đó là tiếng ho "Khụ khụ khụ…" nặng nề đến ra máu, rồi là lời cầu xin:

- Đại nhân tha mạng, tiểu nhân liều chết trốn về, không phải vì chạy trốn, mà là muốn mang tin tức trọng yếu cho Nhị điện hạ.

- Không hoàn thành nhiệm vụ, ngươi cho rằng tùy tiện nói mấy cái tin tức rắm chó là có thể toàn mạng?

- Không, không, đại nhân… Xin đại nhân soi xét… Tiểu nhân liều chết nghe lén được Tứ Hoàng tử đã mang người tới sát kinh thành…

Nghe đến đó đủ để hiểu ra tất cả khiến Triệu Cảnh kinh hãi, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới lần này kẻ bắt cóc hắn chính là người của Nhị Hoàng tử – Triệu Vũ Văn, tên nhi tử luôn bày ra bộ mặt hiếu nghĩa.

Đang lúc lòng hắn như bị lửa đốt lại nghe tiếng tên được kêu là Chu đại nhân thét lên:

- Tạm thời giữ lại mạng chó của ngươi, đợi khi trở về Nhị Hoàng tử định đoạt, nếu ngươi dám nói dối nửa câu, nhất định sẽ cho ngũ mã phanh thây!

- Đại nhân, chúng ta hãy quay về trước đã, tránh làm hỏng đại sự của Nhị điện hạ…

- Hừ, cho ngựa quay lại!

Ngay sau đó, tiếng vó ngựa át tiếng sấm đi xa dần.

Những lời kia Triệu Cảnh nghe không thiếu một từ, nhất thời không tiếp nhận nổi, nếu không phải tự tai nghe thấy, có đưa dao kề cổ hắn cũng không tin.

"Đại sự?" Nháy mắt Triệu Cảnh hồi phục tinh thần: "Đại sự? Chuyện gì mà đại sự? Bắt cóc ta? Hay sợ Vũ nhi phá hư chuyện của hắn?"

"Chuyện đại sự của Vũ Văn là mưu đồ tạo phản ư?"

Nghĩ tới đây, trong lòng Triệu Cảnh bi thương, nhi tử tự tay nuôi lớn, là bảo bối hai mươi mấy năm trời của hắn, kết quả đạt được như thế này sao? Không biết mưa hay nước mắt, chỉ cảm thấy nước mưa lạnh như băng kia cũng không buốt giá bằng cõi lòng hắn lúc này, nghe hai tên vừa rồi trò chuyện, hắn hiểu ra phần nào đó kế hoạch của tên nghịch tử.

Bắt cóc hắn, sau đó bức hắn viết di chiếu, nếu hắn không viết sẽ đem giam lỏng, lúc ấy hắn sẽ mượn danh hỗ trợ thiên tử hiệu lệnh chư hầu, không nghĩ có một ngày, nhi tử của mình lại dùng kế này lên người hắn…

Xác định bốn phía không còn một bóng người, Triệu Cảnh thận trọng leo từ rãnh nước ra, cả người lấm lem bùn nhão, sắc mặt tái nhợt, chỉ qua mấy khắc mà mặt như già đi vài tuổi, xung quanh, chớp vẫn hung hăng rạch những đường sáng trắng trên bầu rời.

"Nếu như lời hai tên kia nói là sự thật, kẻ mưu phản chính là Nhị Hoàng tử… nói cách khác, việc Vũ nhi mưu phản chính là do hắn gièm pha…"

Nghĩ tới đây, trong lòng Triệu Cảnh vô cùng hỗn loạn, ngay sau đó, hắn đột nhiên co quắp ngã xuống đất, miệng cười thống khổ, tiếng cười thê lương mang theo sự hối hận vô vàn.

"Tô Hà… Ta thật sự xin lỗi nàng… Ta lại đi tin tưởng lời Vũ Văn nói, năm đó nhìn qua cũng đoán được là do nghịch tử đó cùng nương hắn bày mưu… Vậy mà ta lại tin…"

Trong đầu Triệu Cảnh hồi tưởng lại cảnh gặp Tô Hà khi còn bé năm xưa, hắn nhớ kĩ lần đầu tiên gặp nàng, Tô Hà như ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên thẳng vào lòng hắn, sau đó, hắn mặc sự ngăn cản của triều đình mà phong Tô Hà là phi tần, khi Tô Hà sinh hạ Triệu Vũ Quốc, hắn vui mừng hoan hỉ, thậm chí âm thầm tính toán tương lai chọn nhi tử này kế thừa ngôi vị Hoàng đế.

Chỉ tiếc… Có lẽ là quá yêu nên sợ mất đi, có lẽ do ở địa vị cao đã lâu nên không còn muốn tin tưởng bất kỳ kẻ nào khiến hắn không lựa chọn trao tin tưởng cho nữ nhân mà mình yêu thương nhất…

Mưa vẫn lạnh lùng quất trên mặt, hắn không cảm thấy lạnh, cũng không thống khổ như ban nãy, ngược lại, đột nhiên bình tĩnh như vừa tỉnh mộng.

Giang sơn là thứ gì? Khi xưa nỗ lực giành giang sơn chính là để bảo vệ nữ nhân mình yêu, mọi thứ dưới gầm trời này đều là của hắn, nhưng rồi, nhiều năm qua, vật đổi sao dời, có nhiều vật, nhiều người rời bỏ hắn mà đi, vậy mà, nữ nhân hắn cố ý ghẻ lạnh ở hồ Trúc Khê kia vẫn yên lặng thừa nhận, yên lặng chờ đợi…

"TÔ HÀ ————–" Triệu Cảnh ngửa mặt lên trời rống to, hai chữ này đè nén trong lòng hắn suốt nhiều năm, rốt cuộc cũng phá ra. Thật sự, chưa bao giờ hắn muốn mất đi Tô Hà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK