- Tôi chọn....
- Đình, đừng tin ông ta, cho dù anh chấp nhận yêu cầu của ông ta thì ông ta cũng sẽ không tha cho chúng ta đâu, mặc kệ em đi, em sẽ không sao đâu.
Cố Tuyên Nghi lên tiếng cắt ngang Thẩm Quân Đình, cô không biết thứ ông ta muốn là gì nhưng nhìn biểu cảm của Thẩm Quân Đình cô biết yêu cầu đó của ông ta anh không thể nào đồng ý được. Cô không muốn anh phải khó xử.
- Tiểu Nghi,... anh...
- Tiểu Nghi...
Một giọng nói khác cắt ngang lời định nói của Thẩm Quân Đình, là Lâm Mặc Phong.
Sau khi đáp chuyến bay sớm nhất đến Mĩ, Lâm Mặc Phong liền theo thông tin người của mình báo lại tìm tới đây.
- Chà... chà... cả Lâm tổng cũng đến luôn rồi sao?
Thẩm Bình trào phúng nhìn hết nhìn Lâm Mặc Phong, đến Thẩm Quân Đình rồi đến Cố Tuyên Nghi.
- Cả chồng cũ và chồng sắp cưới đều đến đây vì cô, hai người đàn ông có ảnh hưởng lớn đến nền kinh tế của hai cường quốc đều chết mê chết mệt vì cô, tô thực sự rất nể cô đó cháu dâu tương lại của tôi.
Thầm Bình trào phúng nhìn Cố Tuyên Nghi, ánh mắt có chút khinh miệt nhìn cô.
Cố Tuyên Nghi mờ mịt nhìn Thẩm Bình sau đó đến Thẩm Quân Đình rồi đến người đàn ông được gọi là Lâm tổng mới đến. Thẩm Bình nói vậy rốt cuộc là có ý gì? Tại sao ông ta lại nói vậy? Chồng cũ rồi chồng sắp cưới gì ờ đây chứ? Cô không hiểu gì cả.
- Henry, sao ông lại ở đây?
Người lên tiếng là Lâm Mặc Phong, từ nãy tới giờ Lâm Mặc Phong chỉ chú tâm nhìn Cố Tuyên Nghi mà không để ý đến người đang ngồi ung dung trên ghế kia.
- Lâm tổng cuối cùng cũng chú ý tới người chú này rồi sao?
- Tại sao ông lại bắt cóc Tiểu Nghi, cô ấy có thù oán gì với ông?
Lâm Mặc Phong không hiểu rốt cuộc Henry cùng Cố Tuyên Nghi có thù oán gì mà ông ta lại cho người bắt cóc cô ấy.
- Thù oán gì sao? Cháu nên hỏi rằng ta có thù oán gì với chồng sắp cưới của cô ấy mới đúng?
Thẩm Bình thích thú nhìn gương mặt tràn đầy lo lắng của hai người đàn ông. Thật là cảnh vui hiếm thấy hai người đàn ông nắm trong tay mạch rồng kinh tế của hai cường quốc lớn giờ đây lại vì một người phụ nữ mà tay chân run rẩy, mặt đầy sợ hãi không dám làm liều. haha... thật là cảnh vui khó thấy.
- Ý ông là sao? _ Lâm Mặc Phong khó hiểu nhìn Thẩm Bình, ông ta rốt cuộc muốn nói gì, cái gì mà có thù oán với chồng sắp cưới của cô.
- Nào cháu trai yêu quý của ta, đay nghĩ kĩ chưa, vợ cháu hay là Max.
Thẩm Bình nhướn mày nhìn sang Thẩm Quân Đình.
- Đình, mặc kệ em, đừng nghe lời ông ta.
Cố Tuyên Nghi nãy giờ nghe cuộc đối thoại của Thẩm Bình và Lâm Mặc Phong mà cảm thấy mờ mịt. Hai người hok quen nhau vậy Lâm Mặc Phong có phải đồng bọn của Thẩm Bình không? Nhưng anh ta đến đây đầu tiên là gọi tên cô, nhưng cô đâu có quen anh ta, anh ta làm vậy là có ý gì? Hay anh ta và Thẩm Bình vốn là đồng bọn, anh ta làm vậy chỉ để đánh lừa cô và Thẩm Quân Đình mà thôi.
- Tiểu Nghi, anh không thể mất em được, anh...
- Đình, Max là tâm huyết cả đời của ba, nó cũng là tâm huyết và công sức của anh. Anh đã rất vất vả để nó được như bây giờ, đừng vì em mà đánh đổi nó...
Cố Tuyên Nghi cắt ngang lời của Thẩm Quân Đình, cô vốn biết thứ ông ta muốn sẽ không đơn giản nhưng việc ông ta muốn quyền điều hành Max thực sự là quá sức tưởng tượng của cô.
- Không được, anh không thể mất em, em quan trọng hơn tất cả, anh chỉ cần em những thứ khác anh không cần, anh...
- Nào, nhanh lên chứ cháu trai, ta không thích chờ đợi quá lâu đâu, nếu ta đổi ý thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Thẩm Bình dùng ánh mắt khinh thường, chán ghét nhìn cảnh Cố Tuyên Nghi và Thẩm Quân Đình thâm tình, đối với ông ta chỉ có tiền tài, địa vị mố đem lại hạnh phúc cho con người còn những thứ khác chỉ là cỏ rác.