Sáu năm sau thôn Bình Sơn.
Đường Xuân Minh cùng bốn đứa nhỏ đứng ở cửa nhìn về hướng xa, đại ca Lý Lâm đã mười hai tuổi, đầu đến cằm Đường Xuân Minh, trong mấy đứa nhỏ diện mạo của nó giống Đường Xuân Minh nhất, có thể chính vì vậy, trong bốn đứa nhỏ, Lý Phong dung túng Lý Lâm nhất, ngược lại hai tiểu tử khác cùng tiểu ca nhi Lý Miểu này, tuổi càng lớn, Lý Phong càng nghiêm khắc hơn, có lẽ là đặc tính của người cha.
Nhưng mà Lý Lâm có tướng mạo giống Đường Xuân Minh nhất, tính cách lại không giống như Đường Xuân Minh, Đường Xuân Minh lẫm lẫm liệt liệt, nhưng Lý Lâm từ nhỏ đã thận trọng mẫn cảm, nhưng lại được cha mẹ sủng ái, Hà lão tỉ mỉ giáo dục, dần dần đem phần mẫn cảm này chuyển thành thông tuệ, sớm đã có thể giúp đỡ Đường Xuân Minh, khiến cho Đường Xuân Minh rốt cục có thể bỏ việc nhà xuống, ra ngoài thôn Bình Sơn đi dạo.
Lý lão nhị Lý Sâm nhỏ hơn Lý Lâm hai tuổi, nhưng mà nó đã cao bằng đại ca nó, lại khỏe mạnh kháu khỉnh, cũng hoàn toàn kế thừa đặc tính không tim không phổi của a mẫu nó, từ nhỏ liền không có gì buồn phiền, cả ngày vui vẻ, dù cho bị tiểu bá vương A Miểu sai bảo cũng không để ý, hoàn toàn không cảm thấy nghe theo đệ đệ sai khiến có cái gì mất mặt. Nếu nói trong đám huynh đệ ai không có địa vị nhất chính là lão nhị Lý Sâm, lão tam từ nhỏ đã là tiểu bá vương trong nhà, lão tứ ngay cả Đường Xuân Minh đều không làm được gì, huống hồ lão tam cùng lão nhị, cũng chỉ có đại ca Lý Lâm cùng cha bọn chúng mới có thể làm cho lão tứ nghe lời một chút.
"A Mẫu, cữu cữu về có thể mang quà cho con không?" Đây là lão tam, ôm cánh tay Đường Xuân Minh hỏi.
"A Mẫu, cha là cùng cữu cữu cùng về sao? Lần trước Nhị Mao ca thua ở trên tay ta, ta phải nói cho cha." Đây là lão nhị, kế thừa võ học của cha cũng chỉ có một mình lão nhị, lão tam mặc dù rất thích lên núi chơi đùa nhưng lại hoàn toàn không có hứng thú học võ, ngược lại đối với những gì Dung Nguyệt dạy hắn lại cảm thấy vô cùng hứng thú, còn lão tứ, lại càng lười động tay, tính tình này từ nhỏ đã thể hiện rồi, thật không biết di truyền từ ai, trong nhà không có người có tính tình như thế này a. (*Có thật không vậy, hehehe~*)
Lão tứ miễn cưỡng ngáp một cái, con mắt híp lại, Đường Xuân Minh vừa nhìn bộ dáng này của nó liền vỗ một cái, trách mắng: "Mùi rượu đầy người, lại ở trong kho rượu một đêm hả? Nếu như con còn không nghỉ ngơi tốt, sau này đừng mong lấy được đồ gì từ ta."
Ba ca ca đều nhìn về lão tứ, nín cười, lão tứ từ nhỏ đến lớn đều chỉ có một h@m muốn, đó là rượu, có thể là thời điểm bắt được chén rượu đã đem một đời của hắn định rồi, thích uống rượu, thích nghiên cứu kỹ thuật cất rượu, dù cho hiện tại mới tám tuổi, nhưng lúc nó mới bốn tuổi đã lén lút một mình mò vào trong kho rượu trong nhà, chờ đến khi người trong nhà tìm khắp làng cũng không tìm được liền dựa vào tiểu hoa dẫn mọi người vào kho mới phát hiện ra nó, lại một thân đầy mùi rượu ngủ đến vô cùng say, Hà lão bắt mạch cho nó, chính là uống say.
So sánh lão tứ cùng lão tam, thật sự là cũng Đường Xuân Minh bớt lo, không khóc không nháo, hầu hết thời gian đều rất yên tĩnh, ngay cả lúc đại ca bọn chúng mang theo học chữ cũng đều yên lặng, nào giống lão nhị tinh lực dồi dào có thể phá cả nóc nhà. Nhưng từ sau khi uống rượu. Đường Xuân Minh phát hiện, hóa ra là đứa không bớt lo nhất mới đúng, trừ khi Lý Phong tự thân ra tay, bằng không nó căn bản không nghe người nào khác, dù khóa kỹ nhà kho, nó cũng có bản lĩnh chui vào được, nếu không liền chạy đến xưởng rượu, mấy người lớn bên kia đều đối xử với nó như trẻ con, thường xuyên lấy rượu ủ ra đến dỗ nó, thật hay, càng ngày càng không quản được.
Đường Xuân Minh cái khác không lo lắng, nhưng tuổi nhỏ như vậy mà uống nhiều rượu thế có ảnh hưởng gì đến cơ thể hay không, tuổi còn nhỏ mà đã thành quỷ rượu thì sau này muốn làm thế nào. Sau đó Hà lão nhìn lão tứ một hồi lâu, phát hiện thân thể của nó không có chút vấn đề nào, ngược lại vô cùng khỏe mạnh, còn nói từ nhỏ đã có tay nghề cất rượu phẩm rượu, lần này không cần lo lắng tay nghề cất rượu của Đường Xuân Minh không có người nối nghiệp.
Nhìn đứa nhỏ chỉ tới eo mình kia, Đường Xuân Minh thực sự là khóc không ra nước mắt, so với lão tam, khi còn bé vẫn bị Đường Xuân Minh gọi là tiểu hỗn đản, nhìn tới nhìn lui vẫn là do đại ca A Lâm khiến cho hắn hài lòng nhất, mấy đứa kia đều là quỷ đòi nợ.
Vẫn là Lý Phong an ủi hắn, nói tiểu hài tử thích cái gì liền để cho bọn nó tự làm, làm người lớn chỉ cần hạn chế cùng dẫn dắt một chút là được. Còn rốt cuộc muốn hạn chế lão tứ thế nào, vẫn là do Lý Phong nghĩ ra biện pháp, chính là lợi dụng đồ trong không gian đến mê hoặc lão tứ, vì thế còn đặc biệt dẫn lão tứ vào không gian một chuyến, cũng nói rõ với nó rượu trong nhà nhưỡng cũng rượu hạng nhất của xưởng rượu khác biệt ở chỗ nào, lúc này lão tứ mới ngoan ngoãn chấp nhận ràng buộc của ca cùng a mẫu, khiến cho mình không quá khác người.
Bây giờ trong bốn dứa nhỏ biết được sự tồn tại của không gian chỉ có A Lâm cùng A Mộc, khi còn bé A Sâm cũng thường vào, nhưng mà đến khi biết nhớ thì cũng không quay lại nữa, vì vậy liền không có chút khí ức nào. A Lâm chỉ chớ khi còn bé thường vào một nơi thần kỳ, chính là rất nhiều thức ăn trong nhà đều được lấy từ nơi đó, nhưng nó không nhắc qua với bất kỳ người nào kể cả đệ đệ trong nhà. Không cho A Sâm cùng A Miểu biết, cũng là do Lý Phong đề xuất, hai đứa nhỏ này đều dễ bị ảnh hưởng, chỉ sợ sơ sẩy để lộ ra bên ngoài liền không thể bảo vệ được bí mật, vì vậy liền dứt khoát không cho hai đứa này biết.
Cũng là lão tứ ngoan ngoãn nghe lời đến tuổi thì cùng những đứa nhỏ tron thôn vào học đường, vì khen thưởng hắn, Lý Phong cùng Đường Xuân Minh cho nó một bộ đồ cất rượu nhỏ, tự nó cũng có thể làm được, sau mấy lần nhìn thấy nó không có sai lầm thì mặc kệ, liền buông tay để nó tự chơi.
Nhưng mà đúng là do có thiên phú, đứa nhỏ này lại có thể ủ được rượu ngũ cốc, tuy rằng kém một khoảng so với rượu Đường Xuân Minh ủ ra, nhưng không thể không thừa nhận,tay nghề như vậy chỉ cần luyện một thời gian nữa cũng có thể bằng sư phụ cất rượu trong xưởng rượu.
Vì vậy đứa nhỏ này lại thỉnh thoảng chui vào trong phòng cất rượu riêng của nó, đồng thời Đường Xuân Minh còn dạy cho hắn một ít lý thuyết cơ sở để nghiên cứu, còn theo Hà lão học chút y thuật. Ở nhà đại nhân xem ra, kỳ thực này ít nhất cũng là tinh lực dồi dào, bất quá tinh lực của hắn hoàn toàn dùng ở cất rượu trên, những chuyện vui đùa khác chỉ là không có hứng thú mà thôi.
"Xe ngựa đến rồi, con đi gọi ngoại ma ma!" A Sâm tinh mắt nhất, từ xa liền nhìn thấy, liền vội vàng xoay người tiến vào sân cao giọng gọi ngoại ma ma.
"Ngoại ma ma, tiểu cữu cữu sắp đến rồi." Lão tam Lý Miểu sau hướng về phía Vương Anh vẫy tay, mấy đứa nhỏ đều có quan hệ với ngoại ma ma tốt hơn Đường Xuân Minh nhiều lắm.
"Đến rồi, A Miểu con nhanh chóng dừng lại, đừng có nhảy nhót, đều tám tuổi rồi, sắp làm người lớn rồi." Vương Anh sẵn giọng dạy ngoại tôn này.
Lý Miểu buông tay của a mẫu ra, chạy tới ôm lấy cánh tay ngoại ma ma làm nũng, "Ngoại ma ma, con mới tám tuổi, a mẫu nói vẫn là trẻ con, nghĩa phụ cũng nói như vậy, vì vậy ngoại ma ma cũng không cần lo lắng, chờ con lớn rồi nhất định giống như đại ca vậy."
Đường Xuân Minh lườm một cái, lão tam có thể có ngày giông như lão đại sao? Còn có tên khốn Dung Nguyệt này, thường xuyên mang lão tam chạy ra ngoài với hắn, tính tình càng ngày càng hoang dã, nhưng miệng lại vô cùng ngọt, biết nói thế nào khiến người ta cao hứng, hắn thực sự không muốn thừa nhận đây là do hắn sinh."
Vương Anh bị chọc cười, hắn bây giờ cũng không sốt ruột ôm cháu trai, mấy đứa cháu này tuy không có quan hệ máu mủ nhưng nhìn chúng lớn lên từ nhỏ, con trai đi học bên ngoài nhưng cũng không khiến cho hắn cảm thấy cô đơn, không khác gì ngoại tôn ruột của mình, trìu mến sờ sờ đầu Lý Miểu, đãi ngộ này Đường Xuân Minh dù thế nào cũng không được hưởng thụ.
Không lâu sau, xe ngựa liền lại gần, đằng trước là Lý Phong, tuy nói là Uy Vũ tướng quân tam phẩm, nhưng vẫn đánh xe cho em vợ mình, đón Đường Xuân Vanh từ huyện về. Chiếc xe ngựa thứ hai chính là của Lý Thừa Tổ cùng phu lang của hắn, còn có phu xe khác đánh xe cho bọn họ.
Bọn họ chính là quay về từ kinh thành, sau kì thi hương, Đường Xuân Vanh cùng Lý Thừa Tổ một đường thẳng tiến, bây giờ đều đã là tiến sĩ.
"A Mẫu, ca!" Đường Xuân Vanh vén rèm lộ mặt ra, đã sớm trưởng thành lộ ra vẻ trí thức đầy người, nhìn thấy người thân liền lộ ra nụ cười ấm áp, đối với mấy cháu trai càng hiền hòa.
"Tiểu cữu cữu!" Lý Sâm cùng Lý Miểu không kịp đợi, nhanh chóng chạy đến thân thiết chào.
Một chiếc xe ngựa khác cũng được vén rèm ra, phu phu Lý Thừa Tổ chào hỏi cùng một nhà Đường Xuân Minh, Đường Xuân Minh cũng không khách khí với bọn họ, giục họ nhanh chóng về nhà, phu phu Lý Chính cùng con trai của bọn họ cũng nhất định đang ngóng trông bọn họ a.
"Chờ đến khi chúng ta thu xếp xong liền trở lại thăm Lý Phong ca cùng ca sao." Phu phu Lý Thừa Tổ vừa cười vừa bảo phu xe tiếp tục đi vào trong thôn, bây giờ đường trong thôn đều vô cùng rộng rãi bằng phẳng, đã không còn tình cảnh hai xe ngựa đi ngang hàng liền đâm nhau nữa.
Lý Thừa Tổ năm đó sau khi đỗ tú tài hai năm sau liền thành thân, phu lang này là do chính hắn chọn lựa, khiến cho một đám muốn làm thân với nhà Lý Chính vô cùng thất vọng, nhưng cũng không có cách nào. Khi đó, chính là gia đình giàu có trên huyện cũng cho môi ma đến đây làm mối, mang theo rất nhiều mục đích, đều coi trọng khối đất, bất đắc dĩ có Lý Phong là Uy Vũ tướng quân làm hậu trường, lại có Dung Nguyệt là hoàng thương bảo vệ, hơn nữa hoàng thượng tự tay viết ghi tên Đường ký cống tửu, bọn họ những khác thủ đoạn căn bản không dám đùa, chỉ có thông qua thông gia mới có thể tham gia Bình Sơn thôn, nếu có thể thông gia thành công, gia tộc của bọn họ tự nhiên cũng có thể mượn rất nhiều tài nguyên.
Lúc đó phu phu Lý Chính thực sự bó tay toàn tập, việc đón dâu này còn phiền phức khó xử lý hơn lúc xây dựng xưởng rượu, chỉ cần làm không tốt liền đắc tội người khác, tuy thôn Bình Sơn có hậu trường nhưng cũng không phải là không cần giao tiếp với người bên ngoài. Cuối cùng vẫn là do Lý Thừa Tổ tự mình đứa ra ứng cử viên, là ca nhi nhà phu tử ba người bọn họ học trên huyện, tuổi tác tương đương hắn, lại từng thấy mặt nhau cũng biết tính tình, Trầm phu lang nghe con trai nói như vậy liền chạy tới nhìn nhà người ta, vừa nhìn thấy liền vô cùng hài lòng, nhà như vậy cũng sẽ không mang đến phiền phức cho xưởng rượu, liền nhanh chóng định việc hôn nhân.
Đường Xuân Vanh ôm hai chất tử trái phải mỗi đứa một bên, chỉ đành quay đầu chào hỏi với Lý Lâm cùng Lý Mộc mấy câu, lão nhị cùng lão tam nặng thế nào Đường Xuân Minh sao lại không biết, ở phía sau quát lớn để hai tiểu hỗn đản tự bước đi, hai đứa nhỏ này mới yên tĩnh một chút.
"Cữu cữu, kinh thành là thế nào a, " nó theo Dung Nguyệt đi không ít nơi, nhưng mà vẫn chưa được mang đi kinh thành, cho nên vẫn luôn ngóng trông kinh thành, nơi đó mới là nơi phồn hoa nhất Khánh Quốc, nghĩa phụ nói chờ nó lớn hơn liền mang nó đến nơi đó nhìn, "Còn có cữu cữu có nhìn thấy nghĩa phụ của con không, hắn đến khi nào mới có thể mang con đi ra ngoài tiếp a."
"Năm nay ở nhà chỗ nào cũng đừng mong đi." Đường Xuân Minh ở phía sau nói, để cho đại ca nó cùng Hà lão cố gắng dạy dỗ nó.
Hà lão đứng ở trong sân mỉm cười nhìn một gia đình lớn này vừa nói cười vừa đi vào nhà.
Mấy năm nay tuổi tác càng lớn, Hà lão cũng không thấy già đi, tâm tình sảng khoái, tinh thần còn tốt hơn so với khi vào thôn nhiều.
Ban đầu dạy bảo A Lâm vẫn do Đường Xuân Minh làm, nhưng mà mấy đứa trẻ sau này đều giao cho Hà lão, vì vậy bọn nhỏ đối với gia gia cũng vô cùng tốt, đặc biệt là Lý Lâm học y với Hà lão.
Mấy đứa trẻ quấn quít lấy Đường Xuân Vanh nói mấy lời rồi mới nói chuyện riêng với a mẫu mình. Trước đó Vương Anh vẫn ở nhà riêng của mình, chờ đến khi Lý Phong đánh xe đến huyện đón, đơn giản liền đến chỗ này chờ con trai trở về rồi cùng về thôn Trấn Sơn.
Đường Xuân Minh nhìn đệ đệ trêu ghẹo nói: "Cái này cũng chờ không ít thời gian, ngươi về rồi thì nhanh chóng kết hôn đi, a mẫu đều không kịp đợi ôm cháu trai đâu." A Vanh ở cái tuổi này vẫn chưa kết hôn cũng xem như là muộn, nhưng mà việc hôn nhân cũng đã được định ra từ hai năm trước rồi, chỉ là sau đó đối phương lại trong hiếu kỳ sau đó Đường Xuân Vanh lại muốn tham gia khoa cử, liền trực tiếp đợi khi có kết quả liền lo chuyện hôn nhân.
"Thân là phải làm, nhưng mà cháu trai thì a mẫu đã sớm ôm rồi, có bốn đứa ngay trước mặt đây." Đường Xuân Vanh đã sớm không phải là tiểu hán tử vì ca ca trêu ghẹo mà đỏ mặt nữa, thong dong nói, khiến cho Đường Xuân Minh vô cùng tiếc nuối.
Lý Phong xoa xoa tay Minh ca nhi, mấy năm qua A Vanh ở bên ngoài không phải là rèn luyện không, A Vanh không còn là thiếu niên như trước nữa. Lúc cùng trở về còn chưa trò chuyện nhiều, Lý Phong cũng hướng về phía Đường Xuân Vanh hỏi một ít chuyện trong kinh thành. Nói tới phu lang tương lai, cũng không phải xuất thân từ nhà nông thôn thường, mà là ca nhi nhà quan, làm mai vẫn là Diêu Linh. Diêu Linh biết Lý Phong có em vợ như vậy, đương nhiên cũng giúp rất nhiều ở trong kinh thành, nhưng mà đối tượng này cũng là do Đường Xuân Vanh gặp trước, lại do Diêu Linh đứng ra dẫn đường. Nhạc phụ của Đường Xuân Vanh là quan văn tứ phẩm ở trong triều đình, có rất nhiều trợ giúp với con đường làm quan của Đường Xuân Vanh.
Diêu Linh gửi thư báo, ca nhi kia tính tình rất tốt, phu lang của Diêu Linh cũng tiếp xúc nhiều, Nhưng mà bởi vì khoảng cách xa xôi, Đường Xuân Minh lại muốn bảo vệ con của mình, vẫn chưa gặp gia đình kia, nhưng mà mẹ kế đã từng đi kinh thành nhìn một lần, sau khi về liền vô cùng thỏa mãn.
Kỳ thực trong lòng Đường Xuân Minh vô cùng rõ ràng, đệ đệ A Vanh đi đến một bước này cưới một ca nhi như vậy mới càng khiến cho hắn dễ dàng hòa vào cái vòng này, ca nhi xuất thân từ nhà quan càng thêm hiểu các quy tắc, cũng vô cùng có ích với con đường làm quan sau này của A Vanh, nếu như thật sự để hắn cưới một ca nhi nhà nông, sau này muốn giao tiếp với phu lang những nhà quan khác như thế nào a.
Chỉ là như vậy, đệ sao cùng mẹ kế chỉ sợ không dễ ở chung, mẹ kế bởi vì những gì đã trải qua nên cũng là người hung hăng, chỉ là Đường Xuân Vanh là huyết thông duy nhất của hắn, cho nên sẽ bao dung con trai, nhưng đãi ngộ này đệ sao không thể nào hưởng thụ được, vì vậy sau này ma sao ở chung vẫn cần rèn luyện, đương nhiên đây là vấn đề của A Vanh, Đường Xuân Minh rất không có tâm buông tay mặc kệ.
Ngay cả chính hắn, cùng đệ đệ Đường Xuân Vanh như vậy ngoài ký ức của nguyên thân ra, cũng là tình cảm nhiều năm mà thành, nhưng mà bây giờ đệ sao đối với hắn mà nói, cũng chỉ là người xa lạ, về mặt tình cảm đương nhiên hướng về phía đệ đệ mình.
Đường Xuân Vanh sau khi kết hôn liền bị phái đi làm quan, hắn cùng Lý Thừa tổ đều hi vọng có thể đến một nơi làm quan rèn luyện mấy năm, sau đó lại trở lại kinh thành phấn đấu, thừa dịp lúc còn trẻ làm ra một ít công lao thật sự, cái này cũng là ý kiến của Diêu tướng quân cùng nhạc phụ tương lai của hắn, dù sao thanh niên như hắn ở lại kinh thành cũng khó có thể ra mặt, đến nơi khác có thể làm ra được thành tích, chờ đến khi có thành tích của bản thân liền trở lại kinh thành, trên có người nâng đỡ, muốn đặt chân cũng không khó khăn.
Nhạc phụ tương lai của hắn là quan thanh liêm, chọn trúng Đường Xuân Vanh cũng là vừa ý tài nguyên phía sau hắn cùng viễn cảnh tương lai, tuy nói trước mắt hắn căn cơ nông cạn, nhưng mà cũng không phải là không hề có bối cảnh, dù là Diêu gia được thăng làm Trấn quốc hay Dung gia có quan hệ mật thiết với hoàng thượng, lại còn Uy Vũ tướng quân không làm quan trong triều, cũng không phải là sức mạnh nhỏ, dù trận chiến kia đã qua được mấy năm, nhưng mà trong kinh thành vẫn có người nhớ đến hung danh hiển hách của Uy Vũ tướng quân năm đó, rất nhiều người khó có thể tiếp thu được chính là, một chiến thần kẻ địch nghe tiếng đã sợ mất mật như vậy lại sau khi vừa kết thúc chiến tranh liền cởi giáp về quê trồng trọt, mà nguyên nhân cũng được thường xuyên nhắc đến, khiến mọi người nhớ mãi không quên.
Đương nhiên cái này cũng là Đường Xuân Vanh cùng ca nhi kia quả thật đã có tình cảm từ trước, mới có việc hôn nhân này, bằng không Đường Xuân Minh cũng không đồng ý để cho đệ đệ hắn vì tiền đồ mà lại nóng vội, đánh mất tâm tính của bản thân.
&&&
Nháy mắt liền tới ngày Đường Xuân Vanh đón dâu, lúc trước khi xưởng rượu thành lập, Đường Xuân Minh đã thương lượng cùng Lý Phong, đem bốn phần mười của bọn họ lấy ra một phần lợi nhuận giao cho Đường Xuân Vanh sử dụng, số bạc này Đường Xuân Minh vẫn giúp hắn giữ lại không sử dụng, trước đó đi thi cùng ra ngoài du lịch cũng không có đụng đến, hiện tại lấy ra là thích hợp.
Số bạc lớn này được lấy ra, dù là Vương Anh hay là Đường Xuân Vanh đều không chịu nhận lấy, thực sự là vượt qua dự đoán của bọn họ, biết những năm qua Đường Xuân Minh kiếm được không ít bạc, nhưng con số cụ thể bọn họ cũng không biết được, chính là mấy người Lý Chính cũng không biết rõ được, dù sao hai người này ngoài xưởng rượu còn có rất nhiều khoản thu vào khác.
Đường Xuân Minh cũng không để ý, đem một đống ngân phiếu nhét vào trong tay Đường Xuân Vanh, nói, "Vốn cũng muốn mua một tòa nhà lớn trong trấn cho ngươi, nhưng mà a mẫu của ngươi mua trước, chỗ này cũng không dùng được, trực tiếp đổi thành ngân phiếu cho ngươi, lại nói không phải ngươi bị phái đi làm quan sao, ra ngoài cũng cần tiêu nhiều bạc, cũng không thể đến khi muốn bạc liền hỏi ca nhi của ngươi đi."
"Nghe ca ca ngươi đi, ngươi cũng không giống ta, ta dùng bạc của ca ngươi cũng không có ai châm biếm, nhưng mà sau này những người ngươi tiếp xúc đều là người trong quan trường, nếu như trong túi không có sẽ bị người ta coi thường, chính mình cũng không có lập trường nói chuyện." Lý Phong đứng bên cạnh khuyên, trong giọng nói không khỏi mang theo ý trêu ghẹo, lúc này mới khiến cho Đường Xuân Vanh vốn thong dong trở nên xấu hổ, cảm thấy so với ca phu, da mặt mình vẫn quá mỏng, nếu như ngày nào đó hắn có thể giống như ca phu nói tiêu bạc của ca cũng không sợ bị chê cười, mới có thể so với ca phu. Mấy năm nay, hắn càng ao ước hâm mộ tình cảm giữa hai người, cũng biết được một phần tình cảm như vậy hiếm thấy cỡ nào.
Vương Anh thở dài, tâm ý của con riêng đối với con trai hắn, không kém hơn so với huynh đệ ruột thịt tình thâm, con trai có được như bây giờ, đều có liên quan đến phu phu hắn, những thế lực trong kinh thành kia đều là hướng về hai người mới giúp đỡ A Vanh, lấy số bạc này ra, phu phu con riêng hẳn cũng đã cân nhắc, bởi vậy cũng khuyên nhủ, "Nếu là tâm ý của ca ngươi cũng ca phu, A Vanh ngươi liền đừng chối từ, sau này phải nhớ kỹ mới được."
"Đó là tất nhiên!" Lúc này Đường Xuân Vanh nghiêm nghị nói, mới nhận lấy đống ngân phiếu kia, Đường Xuân Minh cùng Lý Phong đã tăng thêm một chút trong đống ngân phiếu kia, đủ 50 ngàn, dù là gia đình giàu có, cũng không thể dễ dàng lấy ra được. Trong lòng Đường Xuân Vanh biết, tuy rằng hắn nỗ lực đến mức này, nhưng nếu như muốn giúp đỡ ca ca cùng ca phu rất khó, nhưng mà hắn chuyển mắt qua nhìn mấy đứa cháu trai, sau này gia đình hai người nhất định phải cùng nhau truyền xuống thật lâu mới được.
Bởi vì đối phương là nhà quan, vị trí kết hôn liền thành căn nhà Vương Anh đã mua ở trên trấn, cái này cũng là do Vương Anh hi vọng không muốn đối phương coi kinh con trai mình vì vậy liền cầm tiền tiết kiệm mua tòa trạch viện này, bên trong lại có thêm nô bộc. Còn Vương Anh, vẫn muốn sinh sống trong nông thôn, cả đời hắn đều ở đây, nếu như để hắn vào trong thành ngược lại khiến cho hắn không biết làm gì. Vương Anh cũng không giống như người khác muốn con dâu ở bên cạnh hầu hạ, đối với hắn mà nói vẫn là con trai quan trọng, có thể đem con trai chăm sóc thật tốt là được rồi, sớm để hắn ôm cháu trai là được rồi.
Ngày này những nhà quan biết đều tụ tập ở trong trấn.
Một nhà Lý Thừa Tổ bao gồm huynh đệ Lý Thừa Tổ Lý Thừa Tông còn có phu phu ca nhi đã gả ra ngoài, một nhà Trương Tú, nhà Vương Mạc Trương Trường Minh, còn có mấy nhà có quan hệ tốt ở trong thôn như Lục thúc cũng trời vừa sáng liền đến, Đằng Dục ở Định Châu phủ cũng đã chạy về giúp đỡ,tửu lâu của hắn mở ở rất nhiều nơi, người càng ngày càng bận rộn.
Thừa Tông không cùng ca ca hắn và Đường Xuân Vanh tham gia thi, sau kỳ thi hương hắn thi được danh hiệu cử nhân, thứ tự cũng khá thấp, chính hắn cũng cảm thấy được kết quả này cũng không quá dễ dàng, hắn tự nhận thiên phú không cao bằng đại ca, lại không muốn một lòng tiến vào quan trường, sau khi đỗ cử nhân liền trực tiếp vào học đường, thỉnh thoảng giảng bài cho mấy đứa nhỏ ở trong thôn, giám sát học sinh trong thôn. Kết quả này cũng khiến phu phu Lý Chính vô cùng thỏa mãn, hai đứa con cũng có một đứa ở lại bên cạnh bọn họ, tương lai quản lý sự nghiệp trong nhà cùng việc trong thôn, giúp đỡ huynh trưởng, tương lai sẽ vô cùng thuận lợi.
Trương Tú được thỏa mãn ước nguyện có được bụng lớn, đã sớm mời Hà lão bắt mạch, nói thai này là tiểu ca nhi, khiến cho hắn vui đến hỏng mất. Đại Mao Nhị Mao nhìn cha cùng a mẫu bọn chúng vui mừng ánh mắt đều trở nên quái dị, đệ đệ này bọn chúng cũng có thể coi là con trai mà nuôi a.
Đại Mao đã lên huyện học, thân phận bây giờ của hắn là tú tài, còn Nhị Mao tuổi càng lớn thì càng thể hiện thiên phú tập võ, mấy năm qua công lực cũng tăng lên không ít, chờ mấy năm nữa liền theo ý kiến của Lý Phong vào quân doanh rèn luyện. Vì vậy cái thai này đối với phu phu Trương Tú vô cùng đúng dịp, hai đứa con trai đều rời người đi ra ngoài trải nghiệm, vừa hay một tiểu ca nhi đến bên người khiến cho hai bọn họ cũng không quá cảm thấy cô quạnh.
Nhị Mao vừa vào nhà liền tìm A Lâm trước tiên, kéo hắn ra một bên nói, nhưng mà rất nhanh liền bị A Sâm cùng A Miểu cắt ngang, Nhị Mao muốn độc chiếm đại ca của bọn nó, nghĩ hay lắm! Cho tới nay hai nhà đều để cho bọn nhỏ tùy ý chơi đùa, nếu bọn tiểu bối thật sự lưỡng tình tương duyệt, bọn họ cũng vui vẻ. Nhị Mao là Đường Xuân Minh cùng Lý Phong nhìn từ nhỏ đến lớn, tình cảm với Nhị Mao cũng nhiều hơn so với Đại Mao, cũng gần giống như là con rể.
"A Vanh cuối cùng cũng coi như cưới được phu lang, Vương a sao cuối cùng cũng coi như có thể yên tâm được rồi." Trương Tú vỗ vỗ bụng cảm khái nói, mấy năm qua trong đám tiểu tử kết hôn, A Vanh là lớn tuổi nhất, nhưng mà cưới ca nhi cũng xuất thân cao nhất, "Nhưng mà sau đó đến lượt Đại Mao nhà ta đi, vẫn là đại bá sao tốt, việc hôn nhân của hai tiểu tử đều xong đều hết bận."
Trầm phu lang cười nói: "Còn không phải vậy, ta còn chờ uống rượu mừng của Đại mao a, đã có nhà nhìn trúng chưa?"
"Không có, hắn bây giờ cũng có chủ ý của mình, ta làm gì lo được cho hắn, trước hết để cho hắn nhìn đi, chắc cũng phải tầm tuổi A Vanh mới thành thân, hắn chậm chút cũng không sao, chờ đứa nhỏ này sinh ra ta liền bận một thời gian." Trương Tú trả lời, thật sự không lo lắng nhiều, dù sao, hiện tại gia đình ở thôn Bình Sơn này có gia đình nào lo lắng không cưới được ca nhi đâu.
"Đúng vậy, con cháu có phúc của con cháu, hiện tại ta đều mặc kệ để bọn chúng tự sống, một cái đều không ép ở bên người." Trầm phu lang vô cùng cởi mở, hắn từ nhỏ cũng từng bị ma ma áp chế, lại thấy rất nhiều ma ma, đặc biệt là như Triệu lão ma vậy, vì vậy cũng không nhất định muốn để người bên cạnh hiếu kính hầu hạ, hắn cùng đương gia cũng có bạc trong tay tiêu không hế, cũng không cần hai đứa con trai hiếu kính.
" Đúng vậy, vì vậy sinh một tiểu ca nhi là được, tri kỷ như A Lâm vậy, đứa trong bụng ta bằng một nửa A Lâm là tốt rồi." Trương Tú cảm khái, hắn cũng từng ăn qua khổ cực của ma ma, hắn nhìn A Lâm lớn lên, cũng thật hi vọng A Lâm cùng Nhị Mao có thể thành đôi, nhưng mà Nhị Mao cũng phải khiến cho A Phong cũng Minh ca nhi thỏa mãn mới được,ca nhi này chính là được hai người này coi trọng nhất.
Đường Xuân Minh nghe hai người này nói chuyện ma ma, còn nói đến tiểu ca nhi, không nhịn được nở nụ cười nói, "Ai nói tiểu ca nhi là tri kỷ, lão tam nhà ta này, chỗ nào được gọi là tri kỷ? Khác gì với tiểu tử chứ? Lão tứ còn tri kỷ hơn nó nhiều."
Mọi người nghe được đều không nhịn được cười lên, lão tam đang đuổi theo Nhị Mao đùa giỡn, ngược lại lão tứ A Mộc lại ở bên người Đường Xuân Minh không rời đi. Đương nhiên nếu như nhìn kỹ, liền thấy hai mắt nó vô thần, nhanh chóng trợn mắt đi ngủ, nghe các sao sao cùng a mẫu nói chuyện, thật nhàm chán a.
"Tân phu lang đến rồi, đón về rồi!"
"A Mộc, mau mau, tân cữu sao sao đến rồi, nhanh đi xem tân cữu sao sao!" Động tĩnh bên ngoài truyền tới trong nội viện, A Sâm cùng A Miểu nhanh chóng kéo A Mộc đang buồn ngủ lên, Đường Xuân Minh còn không hiểu mấy đứa nhỏ nhà mình sao, nhanh chóng phất tay để bọn chúng chạy ra ngoài.
Sau khi lạy trời lạy đất, thực hiện đầy đủ nghi thức cũng mất nhiều thời gian, cái này hoàn toàn khác với hôn lễ giản dị của hắn cùng Lý Phong, đặc biệt lại cưới ca nhi nhà quan, càng phải chú ý đến quy củ. Nhưng mà Đường Xuân Minh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đệ sao, cũng nhìn thấy người nhà đệ sao, trước đó bọn họ từ kinh thành tới đây đã được sắp xếp vào ở một tòa nhà khác, chờ sau khi thành thân xong liền đưa người thân trở lại kinh thành.
Đường Xuân Minh thấy, đệ sao cùng đệ đệ đứng cùng một chỗ rất tương xứng, là một ca nhi nhìn qua rất nho nhã hào phóng, trước kia đã nghe A Vanh nói, đệ sao cũng là người đọc sách từ nhỏ, hai người chính vì vậy cũng có tiếng nói chung, a mẫu đệ sao cũng là người thân thiện, nhìn thấy mấy ca nhi nhà nông như Trương Tú Trầm phu lang, cũng không thể hiện tư thái hơn người, nói chuyện cùng Vương Anh Đường Xuân Minh thì cũng biểu lộ sự thân thiết.
Chờ đến khi uống rượu Dung Nguyệt mới vội vã chạy tới, bên cạnh hắn còn có một người cẩn thận che chở từng ly từng tí, mỗi người nhìn thấy vậy vẫn khiến cho Đường Xuân Minh không nhịn được cười. Mấy năm qua Dung Nguyệt thực sự là tự mình tìm một ca tế ở rể, hơn nữa trùng hợp chính là, ca tế này hán cùng Lý Phong cũng biết, không phải là tên to con Dư Mộ sao, hắn bây giờ chính là võ tướng tứ phẩm.
Nếu nói người trong quan trường đi làm ca tế ở rể cho người khác, chỉ sợ trong vạn người cũng khó tìm một người, nhưng có tên kỳ lạ Dư Mộ này, nói đến cái này cũng có quan hệ với thân thể của Dư Mộ, Từ nhỏ hắn có khí lực vô cùng lớn, ăn vô cùng nhiều, bởi vậy người trong thôn coi như quái vật, ngay cả người nhà cũng ghét bỏ,hắn còn chưa kết hôn liền phân hắn ra ngoài, cũng coi như là đuổi ra ngoài, Dư Mộ tức giận liền đi tòng quân, đây cũng là nơi phát huy sở trường khí lực lớn của hán, trên chiến trường cũng không ngừng lập công, bây giờ cũng coi như từng bước thăng chức.
Cũng chính bởi những chuyện trong quá khứ, hắn đối với người nhà cùng người trong thôn cũng không có tình cảm sâu nặng gì, khi rảnh rỗi liền đến nhà của Đường Xuân Minh cùng Lý Phong, dù sao ở đây cũng được hưởng thụ bầu không khí gia đình, cũng bởi vậy mới có cơ hội kết bạn với Dung Nguyệt, không biết vì sao sau này hai người sinh tình cảm thế nào lại nói đến chuyện thành thân, Lý Phong cùng Đường Xuân Minh cũng không quá rõ ràng, nhưng mà hai người này một người đánh một người tình nguyện chịu đánh
Đặc biệt là, Dư Mộ sẽ không can thiệp vào chuyện kinh doanh của Dung Nguyệt, cũng không thấy một ca nhi xuất đầu lộ diện còn có năng lực hơn cả hán tử có cái gì mất mặt, hắn coi mình là người không nhà, cho nên chuyện làm ca tế ở rể người khác thấy là sỉ nhục thân phận của hắn hắn cũng không ngại, có được một ca nhi ưu tú như Dung Nguyệt vừa ý, dưới cái nhìn của hắn chính là phúc phận trời cho, hận không thể nghe Dung Nguyệt mọi chuyện sủng hắn lên trời.
Cũng bởi vì kiêng kỵ thân phận của Dư Mộ, khiến những người muốn can thiệp đến chuyện hôn nhân của Dung Nguyệt để giành vị trí gia chủ đời kế tiếp, ngược lại đều rút tay về.
"A Nguyệt, Dư đại ca, các ngươi đã tới." Đường Xuân Minh kêu lên.
"Khà khà, lão đại, ca sao, chúng ta tới chậm, nhưng mà không bỏ lỡ thời gian uống rượu chứ." Dư Mộ sờ sờ đầu mình, còn cẩn thận che chở bên người Dung Nguyệt.
"Các ngươi đây là làm sao?" Đường Xuân Minh nhìn hành động của Dư Mộ có chút quái dị.
Vân là Lý Phong tinh mắt, nhớ ra cái gì đó, hỏi, "Đây là Dung đương gia đang mang thai?"
"Khà khà, ha ha, đúng vậy, cũng sắp có con, ha ha..." Dư Mộ càng nhếch miệng cười lớn.
Trên mặt Dung Nguyệt mang theo vẻ xấu hổ hiếm thấy, lại lườm Dư Mộ một cái, "Đồ ngốc, ngươi còn cười ngu như vậy ta liền đuổi ngươi về doanh trại tự mình về nhà."
"Khà khà, ta không cười, ta không cười, ta không về doanh trại." Kiên quyết không trở về, về doanh trại thì ai chăm sóc phu lang cùng con trai? Hắn chính là vui đến hỏng rồi, hận không thể dính vào người A Nguyệt mỗi ngày.
"Nghĩa phụ, nghĩa phụ, cuối cùng người cũng đến rồi, con rất nhớ người..." Một bóng người nhanh chóng nhào tới bên này, nhưng mà còn chưa kịp nhào tới bên người Dung Nguyệt, Lý Phong liền giơ tay ngăn cản lão tam, ôm lấy nó. Lý Miểu vừa nhìn thấy cha mình không để mình ôm nghĩa phụ, làm biểu tình vô cùng đáng thương, nó hình như không làm sai chuyện gì a? Ngoại trừ... chỉ huy Nhị ca đem Nhị Mao ca đánh một trận... Ặc, Lý Miêu chột dạ, chẳng lẽ Nhị Mao ca cáo trạng? Hừ hừ, như vậy càng không để Nhị Mao tiếp cận đại ca! Trong lòng Lý Miêu giơ nắm đấm nhỏ tức giận nghĩ.
Đường Xuân Minh dùng ngón tay nhéo nhéo tai lão tam, một chút cũng không có thương tiếc vì là tiểu ca nhi, không khác khí nói, "Nghĩa phụ của ngươi trong bụng có tiểu bảo bảo, không được lỗ m ãng xông lại như vậy. Quy củ bình thường dạy ngươi đâu rồi?"
"A —— tiểu đệ đệ —— A Mẫu con sai rồi, cha nhanh thả con xuống đi, con muốn xem tiểu đệ đệ ——" Lý Miểu xin xỏ, lại lén lút nhìn về phía nghĩa phụ, để nghĩa phụ giúp nó cầu xin.
Quả nhiên, Dung Nguyệt lên tiếng: "A Miểu cũng không biết chuyện, phạt nó làm gì? A Miểu nhanh tới đây để nghĩa phụ nhìn xem, lại cao hơn đẹp hơn rồi."
Lý Phong vốn cũng không nghĩ phạt lão tam, lén lút còn nắm lấy tay Đường Xuân Minh cứu nó khỏi bị nhéo tai, lão tam sau khi thoát ràng buộc liền nhanh chóng nhảy đến bên người Dung Nguyệt,chào hỏi Dư Mộ một cái vô cùng ngọt ngào, lão tam này đã sớm thay thế hai ca ca của nó trở thành đứa nhỏ được Dư Mộ yêu thích nhất.
Lý Miểu vây xung quanh người Dung Nguyệt, Tú a sao cũng mang thai, nghĩa phụ cũng mang thai, nó lập tức có hai đệ đệ, thực sự là quá tốt rồi, nó vẫn luôn muốn có một đệ đệ không giống như A Mộc, nhưng mà a mẫu cũng không chịu sinh nữa, hiện tại rốt cuộc cũng có thể được đến, vui mừng hớn hở, dáng dấp kia khiến cho Dung Nguyệt hận không thể lập tức sinh ra.
Lý Mộc đối với chuyện tam ca được sủng ái, cũng không để ý, dù sao tam ca có thứ tốt cũng sẽ phân một nửa cho nó, vì vậy... Chuyện tranh sủng liền để tam ca làm đi, tương lai.... Chuyện kiếm tiền cũng để cho tam ca làm đi,nó chờ được chia tiền.
Lý Mộc vô cùng bình tĩnh ngẫm nghĩ, lại ngáp một cái.
Đường Xuân Minh hiểu rõ người mang thai nhất, ngăn cản lão tam dây dưa Dung Nguyệt, đem hắn vào nhà nghỉ ngơi, một chuyến này chỉ sợ cũng vô cùng mệt mỏi, để người đi gọi Hà lão đến đây nói, "Sớm biết như vậy liền để ngươi ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, đưa tin đến báo cho chúng ta là được rồi, không nhất định phải chạy đến đây."
"Làm gì, còn không phải là nửa đường thân thể không thoải mái, đồ ngốc ép buộc xem đại phu, lúc này mới phát hiện." Dung Nguyệt cũng lộ ra vẻ vui mừng, giải thích. Tuy rằng trong mắt người khác Dư Mộ vóc người cao to th ô tục, nhưng trong mắt hắn lại là tính tình thật thà nhất, đối với người hắn chấp nhận, nguyện ý đưa ra bao dung lớn nhất, người như vậy thích hợp với hắn nhất, cho nên lúc ban đầu vẫn là do hắn dùng chút thủ đoạn nhỏ để bắt lấy người này.
Editor: Có ai lên được đúng thuyền của Mộ Nguyệt không a???!!! Còn hai phiên ngoại nữa về gia đình Triệu lão tam và Triệu Đại Ngưu nhưng mà ta đều không thích hai người đấy nên xin phép không làm mà chỉ tóm tắt lại. Nếu ai có nhu cầu muốn đọc hết có thể để lại mail, ta sẽ gửi cho mọi người.
Tóm tắt hai phiên ngoại cuối:
Sau chuyện của Triệu lão tam, Triệu Đống trở nên trưởng thành hơn, bắt đầu làm việc đồng áng trong nhà, đồng thời cũng chăm sóc tiểu ca nhi Triệu Mai nên Triệu Mai cũng ít bị Vương Xuân Hoa đánh hơn trước kia. Vương Xuân Hoa hết ăn lại nằm, tiền trong tay cũng đã tiêu hết, lão tam cùng đệ sao nhiều năm không về, Triệu lão ma cũng càng ngày càng già yếu, Triệu tam thúc công một năm sau khi Triệu lão tam rời đi cũng mất. Người nhà Triệu tam thúc công oán hận Triệu lão tam gián tiếp làm Triệu tam thúc công chết lại không trở về chịu tang, dù cho Triệu lão ma cầu khẩn thế nào bọn họ cũng không tìm Triệu lão tam về. Triệu lão ma cũng bị điên, thường xuyên chạy ra ngoài ôm lấy người trong thôn kêu Triệu lão tam.
Triệu Đống cũng không lấy được phu lang vì nhà có điều kiện tốt sau khi nghe nói địa vị cùng tính tình của Vương Xuân Hoa liền không chịu, nhà chịu thì Vương Xuân Hoa lại chán ghét không lọt nổi mắt.Vương Xuân Hoa không có bạc liền muốn bán Triệu Mai kiếm tiền lấy phu lang cho con trai để tiện có người hầu hạ, bắt con trai nghe lời. Triệu Đống biết chuyện liền phản đối nhưng không được liền đi cầu xin Triệu tộc trưởng. Sau khi Triệu tộc trưởng biết chuyện liền tức giận nhưng không làm gì được, đành bảo Triệu Đống mang đệ đệ đến phủ Định Châu tìm Triệu lão tam xin giúp đỡ. Sau khi suy nghĩ một hồi, Triệu Đống quyết định mang theo đệ đệ trốn nhà, đi tìm Triệu lão tam.
Triệu Bình Xuyên sau mấy năm cũng thay đổi rất nhiều, hắn biết những chuyện xảy ra đều là báo ứng, cả ngày uống rượu say xỉn. Sau khi hắn nghe được chuyện này, đồng ý cho Triệu Mai ở lại, mỗi năm báo tin một lần cho Triệu Đống, còn Triệu Đống trở lại chăm sóc Triệu lão ma cùng cha và a mẫu.
Ca nhi nhà Lý Hạ Căn sau khi bị gả đi làm thiếp sau khi thất sủng liền dùng mưu kế hại chết đứa con trong bụng một ca nhi, gia đình hán tử kia tức giận như nể mặt Uy vũ tướng quân liền đuổi ra ngoài, một nhà Lý Hạ Căn trở lại thôn Bình Sơn nhưng không ai chấp nhận. Cả nhà hết ăn lại nằm sống càng ngày càng gian nan.
Tần Cẩu Đản sau khi rời nhà đi đổi tên thành Bính Thập Nhất, làm việc cho một tổ chức bí mật. Trong một lần làm nhiệm vụ được giao, hắn gặp Bành Thiện Nhân nổi danh là người lương thiện, hay giúp đỡ người khác.
Thật ra Bành Thiện Nhân chính là Triệu Đại Hổ, năm đó sau khi vào núi bị thú dữ gây thương tích, được người cứu nhưng lại mất trí nhớ, làm công cho Bành gia để trả ơn cứu mạng. Sau đó, vì là người thành thật nên được Bành gia gả ca nhi, rồi lại có một tiểu tử, quản lý sản nghiệp của Bành gia.
Bính Thập Nhất nghe được chuyện về Bành Thiện Nhân liền tò mò. Sau khi gặp được liền nhớ đến Lý Phong đã từng giúp đỡ mình, sau đó cảm giác quen mắt, quyết định đi tìm hiểu.
Bành Thiện Nhân cho người điểu tra thôn Bình Sơn, đặc biệt là chuyện của Đường Xuân Minh. Sau khi biết hắn tái giá, không quan tâm chăm sóc gia đình phu lang đã mất liền tức giận. Hóa ra hắn đã nhớ lại những chuyện trước kia từ một năm trước, nhưng những gì đang có khiến cho hắn không thể dứt bỏ được,vì vậy liền tìm hiểu tin tức của Triệu gia ở thôn Bình Sơn, nếu như người nhà đều tốt, hắn sẽ tìm cơ hội trở lại bồi thường một chút, bởi vì những thứ này không phải là do hắn cố ý tạo thành, hắn không muốn làm khó dễ bất kỳ bên nào. Nhưng sau khi biết kết quả hắn liền thất vọng, đặc biệt là với Đường Xuân Minh, không chỉ tái giá lại còn làm ngơ chuyện của Triệu gia, nghe được Triệu lão ma bị điên thì Bành Thiện Nhân đau lòng. Còn Đường Xuân Minh bị hắn coi thành hạng người leo lên được Uy Vũ tướng quân liền ngại bần yêu quý, tự hận mình mắt mù, trước kia coi người ta là trân bảo không nỡ để mệt nhọc, chỉ để hắn hiếu kính a mẫu là được. (*đoạn này ức chế quá nên edit khá kĩ cho m.n hiểu được tính tình của Triệu Đại Hổ*)
Bành Thiện Nhân oán thầm "Cha, ngài nói cho ta ta nên làm như thế nào? Tại sao hắn lại tái gia, còn đổi họ cho con trai của con?! ta rõ ràng còn sống, còn chưa chết a, hắn đã tái giá, trơ mắt mà nhìn a mẫu chịu khổ đại ca bị liên lụy, ngay cả tam đệ là hi vọng của Triệu gia cũng,... Tiện nhân kia! Nhưng người hắn tái giá lại là Uy Vũ tướng quân, ta nên làm gì? Đường ký cống tửu rõ ràng nên là đồ của Triệu gia ta, ta..."
Bính Thập Nhất nghe được liền tức giận, xuất hiện rồi nói hết mọi chuyện cho Bành Thiện Nhân biết. Bành Thiện Nhân vẫn không tin, Bính Thập Nhất liền đâm chết Bành Thiện Nhân, không muốn một người như vậy đi quấy nhiễu thanh bình của nhà Lý Phong.
Bính Thập Nhất sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về tổ chức chịu sự trừng phạt vì đã gi ết chết người không liên quan đến nhiệm vụ. Sau nhiều năm, cuối cùng trên chiến trường vì bảo vệ một tướng quân họ Lý mà hắn hi sinh tính mạng mình.
Toàn văn hoàn.