• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thủ lĩnh của bảy thị tộc lớn ở Tây Bắc đều đang đứng đó, tiếng chúc mừng vang lên khắp sảnh đường không ngừng nghỉ.
Mặc dù Ngạc Khắc Thiện đang giao binh phù của hai mươi ngàn phiên binh Kinh Châu cho Giả Long Thiên Châu ngay trước mặt mọi người, bọn họ vẫ giữ nguyên khuôn mặt tươi cười chúc phúc như cũ.
Ngạc Khắc Thiện nắm chặt tay Giả Long Thiên Châu, mặc kệ sắc mặt lạnh lùng khó coi của Nhu Lang thị và Ngạc Đạt Mộc ở phía sau lưng, nhỏ giọng nói: "Cho nàng binh phù, cũng đã cho Ngạc Đan nhận tổ quy tông trước mặt đám thủ lĩnh phiên tộc rồi, nàng có thấy vui không?"
Phiên tộc không không có tập tục để tân nương đội khăn trùm, lúc này Giả Long Thiên Châu được trang điểm rất xinh đẹp, trên đầu đầy châu ngọc, ngay cả khi đã lớn tuổi rồi mà vẫn vô cùng lộng lẫy khiến cho tân khách trong sảnh đường nhìn thôi cũng lý giải được vì sao Ngạc Khắc Thiện lại chẳng màng quan tâm đ ến luân lí làm người như vậy rồi.
Giả Long Thiên Châu nắm chặt binh phù, rũ mắt trả lời: "Ta vui mừng không kể xiết."
Mà ngay lúc này, Nhu Lang thị đứng dậy đi đến trước mặt hai người, hỏi thẳng: "Ngạc Khắc Thiện, tôi và ông cũng coi như là vợ chồng từ thời trẻ, đã ở bên nhau ngót ba mươi năm.

Năm đó ông giết thủ lĩnh và các lão tướng tộc Giả Long vì chị kế của mình, lén lút qua lại với ả ta, mê đắm suốt tám năm trời, ông nói rằng mình làm thế là để mê hoặc lão Ngạc nguyên soái và các anh em lẫn mẹ mình, ông nói ông làm thế là để đoạt quyền trở thành người cuối cùng thắng lợi.

Tôi đã tin, tôi thuyết phục nhà mẹ là thị tộc lớn ủng hộ ông, giúp đỡ ông đoạt quyền, từ đó đến mười năm về sau không hề hai lòng, mặc Ngạc Khắc Thiện ông như thiên lôi sai đâu đánh đó! Mặc dù ông thiên vị nghiệt chủng Ngạc Đan kia, nhưng tôi vẫn tin ông, giúp ông áp chế sự bất mãn của thị tộc, đến giờ ông chẳng biết cảm ơn mà còn ngày một thậm tệ hơn, chẳng màng thể diện của phiên tộc, cũng không để ý đến sự chán ghét của triều đình đối với tập tục thông hôn với dị tộc, gióng trống khua chiêng lấy cháu gái của mình làm vợ!"
"Hôm nay tôi chỉ hỏi một câu thôi, ông sẽ lấy ả tiện nhân này làm vợ sao? Muốn nâng đỡ nghiệt chủng kia lên vị trí đó sao?"
Ngạc Khắc Thiện giận tím mặt: "Sau ngày hôm nay, bà chính là đại tỷ của Thiên Châu, cũng là mẹ của Ngạc Đan, đừng có hễ mở miệng là tiện nhân nghiệt chủng nữa! Bà có thấy mình chanh chua, lòng dạ hẹp hòi không, đúng là khiến người ta chê cười!"
Nhu Lang thị giận quá bật cười: "Ngạc Khắc Thiện, ông không biết ông mới chính là kẻ đã trở thành trò cười lớn nhất Tây Bắc này sao?"
Ngạc Khắc Thiện vươn tay tát gãy cả răng Nhu Lang thị, nhất thời sảnh đường câm như hến, thủ lĩnh tộc Nhu Lang thoáng lộ vẻ không vui nhưng gắng nhịn không biểu đạt ra.
"Phu nhân bệnh nên hồ đồ rồi, đưa về phòng đi, không có việc gì thì đừng ra nữa."
Ngạc Đạt Mộc đỡ mẹ mình dậy, đứng ngăn trước bà ta: "Cha à, cha già cả hồ đồ rồi, cũng nên thoái vị nhường chức đi thôi."
"Ngươi nói lời này có ý gì?" Ngạc Khắc Thiện nhìn quanh hạ nhân trong phủ, thấy không có ai nghe theo lệnh ông ta thì đã hiểu ra ngay: "Mưu quyền soán vị à? Trong tay ngươi có binh sao?"
Ngạc Đạt Mộc cầm lấy rượu mà thuộc hạ đưa tới: "Ly này con mời cha." Gã uống một hơi cạn sạch, ly rượu rơi mạnh xuống đất vỡ tan.
Đáp lại là tiếng cửa lớn Ngạc phủ bị đá văng, chừng trăm binh sĩ phiên tộc tràn vào, tướng lĩnh cất bước về phía trước gọi Nhu Lang thị hai tiếng "A tỷ".
Chúng tân khách không ai dám động đậy, trái lại có thủ lĩnh thị tộc theo phe Ngạc Khắc Thiện đập bàn đứng lên, nghiêm nghị quát: "Làm càn..."
Lời còn chưa dứt đã bị đao của phiên binh kề vào cổ ép lui về chỗ.
Mông Thiên Túng run rẩy cúi đầu như thể muốn dán mặt vào mâm thức ăn, sau đó ngạc nhiên phát hiện tất cả tân khách trong sảnh không ai sợ hãi, đến cả những tỳ nữ và tôi tớ chia thức ăn và rượu bên ngoài cũng đều đang rút đao ra chống lại.
Thoáng chốc bừng tỉnh nhận ra, chỉ có ông ta là không biết rõ tình hình thôi.
Giả Long Thiên Châu và Ngạc Đan nhìn nhau khó nén kinh ngạc, dường như không ngờ lại có người ném ly mưu quyền trước cả bọn họ.
Ngạc Đạt Mộc nhận lấy ly rượu mạnh thứ hai, "Con kính cha thêm một ly nữa, mong cha thức thời, đừng dựa vào nơi yếu để mà chống đối nữa."
Ngạc Khắc Thiện vuốt râu cười ha ha, hờ hững nói: "Bên ngoài có bao nhiêu người đến rồi? Có bao nhiêu thị tộc tham gia vậy?"
Không ai sẵn lòng trả lời câu hỏi của ông ta, Ngạc Khắc Thiện thấy vậy liền nói: "Thế thì ta đổi chủ đề nhé, các ngươi có biết vì sao Đại Cảnh lại chấp nhận sự tồn tại của một trăm ngàn phiên binh Tây Bắc hay không? Ta nói cho các ngươi biết đáp án luôn đây, bởi vì phiên tộc Tây Bắc chúng ta đoàn kết, bện thành một sợi dây thừng, tám thị tộc lớn hợp thành liêm minh, từ khi dựng nước, từ tiền triều đã luôn sinh sống theo đạo của phiên tộc.

Còn một nguyên nhân quan trọng hơn hết đó là vì thị tộc nghe lời, trung thành với Đại Cảnh, năm đó là do Ngạc thị khuất phục triều đình trước mới có thể được nâng đỡ lên thành đại thủ lĩnh phiên tộc Tây Bắc, trải qua mấy đời, địa vị vững chắc không ngã! Cũng bởi vì phiên binh đã bị chia cắt đến bốn khu tám phủ, phiên binh mỗi phủ bị kiểm soát bởi một thủ lĩnh phiên tộc, được Cấm quân giám sát ngay tại chỗ và điều khiển, khi có chiến tranh thì khoác giáp khiêng giáo trên vai lên chiến trường, lúc không chiến tranh thì cởi giáp về nhà làm ruộng, các ngươi tự cho rằng huy động một lượng lớn phiên binh như vậy mà tai mắt triều đình không biết thì các ngươi đã sai hoàn toàn rồi!"
Giọng nói của Ngạc Khắc Thiện dần dần nghiêm nghị, ánh mắt đảo qua Nhu Lang thị, Ngạc Đạt Mộc cùng với ba thị tộc lớn tham gia làm phản.
"Muốn học người khác thượng vị? Không sao cả, học ai cũng được, lòng dạ độc ác thì giết cha cũng chẳng sao! Phiên tộc chúng ta vốn theo đuổi phép tắc mạnh được yếu thua, cho dù có học bao nhiêu lễ nghi Trung Nguyên, có tiếp nhận bao nhiêu từ nền giáo dục Hán hóa thì thực chất bên trong vẫn là tính sói! Người đời chỉ nhớ đến kẻ thắng cuộc, không có dã tâm thì chẳng bằng đầu heo.

Nhưng trước lúc các ngươi mưu quyền đã từng nghĩ đến chuyện giải thích với triều đình như thế nào sau khi huy động phiên binh rời khỏi thuộc địa của thị tộc chưa?"
Ngạc Đạt Mộc: "Bọn ta không có lòng không tuân phục."
"Tức cười! Bàn dấu tích không bàn về lòng dạ, ai sẽ quan tâm rằng ngươi điều binh khiển tướng là để mưu quyền hay để cày ruộng? Triều đình chỉ thấy dược hành động của ngươi là hành động chưa xin chỉ thị mà tự ý huy động phiên binh thị tộc, tự tiện rời khỏi thuộc địa, chỉ thấy các ngươi không phục hán tướng, không phục triều đình mà thôi!"
Trong đám người đó, sắc mặt của một vài kẻ có ý đồ cướp lấy vị trí đại thủ lĩnh hoặc muốn kiếm được lợi lớn đều vô cùng khó coi, bọn họ cúi đầu không ngừng lau mồ hôi, trong lòng lo sợ, dường như mới vừa nhớ ra rằng phiên binh rời khỏi phủ dù chỉ là trăm người cũng phải báo cáo với hán tướng địa phương để phòng ngừa nổi loạn.
Bọn họ triệu tập cùng lúc mấy ngàn người rời phủ, lọt vào tai mắt triều đình há chẳng phải là họ muốn tạo phản hay sao?
Lúc này, Nhu Lang thị mới bước ra khỏi bóng lưng Ngạc Đạt Mộc nói: "Không phải sợ.

Kinh lược sứ biết rõ về việc thay đổi quyền cai trị của phiên tộc, y đã hứa rồi, chỉ cần phiên binh không loạn, Tây Bắc ổn định thì triều đình sẽ không quản.


Y chính là thanh thiên nổi tiếng khắp thiên hạ Đại Cảnh, có lời đảm bảo của y, chắc chắn là triều đình sẽ tin tưởng lòng trung của phiên binh!"
Lời vừa dứt, phần lớn người ở đó đều an lòng.
Hai mắt Ngạc Đạt Mộc sáng rực lên, bước từng bước về phía trước: "Chỉ cần cha tự tay viết thư dâng lên triều đình, truyền vị trí đại thủ lĩnh phiên tộc lại cho con, đương nhiên triều đình sẽ ủy nhiệm con làm Nguyên soái Cấm quân Kinh Nguyên.

Cha à, bây giờ cha đang ở thế thua cuộc, đừng có dựa vào thể hiểm mà chống lại nữa, trong tất cả con cái của cha thì con là người thích hợp nhất, ba thị tộc thêm cả Ngạc thị là có nửa phiên tộc ủng hộ con rồi, sao cha cứ phải đối địch với số đông vậy? Thế này được không, con hứa sau khi trở thành đại thủ lĩnh rồi sẽ không giết Giả Long Thiên Châu và Ngạc Đan, đảm bảo cho bọn họ bình an hết nửa đời sau."
Gã lướt qua Ngạc Khắc Thiện định cướp lấy binh phù hai mươi ngàn phiên binh trong tay Giả Long Thiên Châu, người nọ lập tức né đi, Ngạc Đan nhanh chân bước tới trước dùng rìu chém xuống.
Dù Ngạc Đạt Mộc đã né nhanh nhưng lưỡi rìu vẫn sượt qua cánh tay, máu tươi chảy đầm đìa.
Mặt mũi Ngạc Đạt Mộc tái mét, lui về phía sau không dám nghênh chiến với Ngạc Đan.
Mặc dù Ngạc Đan ngu dốt nhưng suy cho cùng sức lực vẫn rất mạnh, người bình thường không dám đối chiến với hắn.
"Cha, mẹ cả, đại ca, Ngạc Đan cũng muốn vị trí đại thủ lĩnh phiên tộc, muốn được vinh hoa phú quý, cũng muốn được làm chúa đất hô mưa gọi gió ở Tây Bắc rộng lớn này!"p
Ngạc Đan để lộ ánh mắt tham lam giống hệt như con sói hoang hung hãn, đột nhiên ngửa mặt lên trời hú một tiếng giống như tiếng soi tru, trong nháy mắt mũi tên từ bên ngoài phủ bay vào dày đặc như mưa, bắn chết rất nhiều phiên binh không phòng bị, còn có những mũi tên lọt lưới bay vào sân trước của Ngạc phủ, xuyên qua cửa sổ vào tiền thính, đâm vào hàng phòng ngự không ngờ sẽ có "tân khách" tập kích từ trên không.
Ba bốn vị khách ngã xuống đất bỏ mạng, Ngạc Đạt Mộc và Nhu Lang thị cuống cuồng chạy trốn, tìm một chỗ để tránh mưa tên, đến cả vị tướng phiên binh tộc Nhu Lang vào Ngạc phủ giết chóc cũng bị một mũi tên đâm xuyên qua vai, lảo đảo lui về phía sau, không để ý đến Ngạc Khắc Thiện không lui không tránh phía sau lưng.
Ngạc Khắc Thiện bước lên hai bước, rút mũi tên sắt ra c ắm vào yết hầu lấy mạng gã tại chỗ, mà ông ta chỉ cần làm một động tác gọn nhẹ.
Mưa tên tiếp tục rơi thêm nửa khắc đồng hồ nữa, xác người la liệt trong sân Ngạc phủ, chật vật không chịu nổi, mà thế cục đã thay đổi trong chớp mắt.
***
Trước khi mưa tên tấn công, một mũi tên đã bay vào cửa sổ dán sát bên tóc mai Triệu Bạch Ngư, bị ám vệ chặn lại.
Triệu Bạch Ngư nhận ra được nguy hiểm, nhanh chóng chạy xuống lầu bảo tiểu nhị và ông chủ mau chóng tìm một nơi an toàn để tránh đi.
Một đám người trốn vào trong hầm dự trữ thức ăn ở sân sau, đến khi bọn họ bình tĩnh lại sau cơn hoảng loạn, Triệu Bạch Ngư mới rời khỏi hầm.
Không ngờ đối phương điều động cả đội cung thủ.
"Dân chúng xung quanh có bị thương không?" Triệu Bạch Ngư hỏi.
Ám vệ: "Đã báo tin để bọn họ trốn đi theo lời ngài dặn rồi."
Khi Triệu Bạch Ngư nghe ông chủ nói cửa hàng trong phạm vi mười dặm đều bị bắt đóng cửa thì đã đoán được có lẽ xung quanh Ngạc phủ sẽ bị dùng làm chiến trường, hàng quán của ai lớn sẽ bị dùng để giấu cấm quân phiên binh, thế là y lệnh cho ám vệ đi điều tra sơ qua, nếu như phát hiện ra người dân nào thì báo tin cho bọn họ trốn vào hầm.
May mà nhà nào ở Tây Bắc cũng có hầm, không khiến cho người bình thường phải chịu thương vong.
Triệu Bạch Ngư trở về vị trí cũ, nhìn thấy phiên binh chết đầy trên đường, đoán chắc có chừng trăm người, hai ba trăm phiên binh còn lại đã trốn, mà vô số cung thủ tuồn ra từ đầu đường đến cuối đường, giương mũi tên sắt nhắm về phía Ngạc phủ.
"Người ném ly thứ hai.

Bây giờ đang là bọ ngựa bắt ve, chim sẽ chực sẵn." Triệu Bạch Ngư đẩy cửa sổ ra một chút nhìn Ngạc phủ, tự thầm thì: "Khi nào thì mới đến đoạn ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi nhỉ?"
Y và ám vệ đều không phát hiện có một bóng đen đang bước từ dưới lầu đi lên.
***
Bắp thịt toàn thân Ngạc Đan căng to lên, hắn nhìn sang chỗ Ngạc Đạt Mộc, Nhu Lang thị và một đám thủ lĩnh phiên tộc như nhìn con thú bị nhốt trong lồ ng.

Rồi đột nhiên hắn duỗi tay giơ rìu phóng tới chỗ Ngạc Đạt Mộc, đối phương vội giơ đao lên chống đỡ, tiếng va chạm vang đội, tay Ngạc Đạt Mộc vị một nguồn lực cực mạnh chấn động đến tê dại.
Nhu Lang thị thét lên một tiếng liền bị Ngạc Đan dùng rìu chém đứt đầu, đầu bay vào trong lòng thủ lĩnh thị tộc Nhu Lang, lão ta sợ đến mức nhảy dựng lên, đụng phải Ngạc Khắc Thiện thì muốn chạy trốn nhưng lập tức bị vặn gãy cổ.
Cùng lúc đó, Ngạc Đan cũng chém đứt hai cánh tay của Ngạc Đạt Mộc, máu tươi phun ra, tiếng kêu thảm thiết của Ngạc Đạt Mộc phá vỡ không khí tiệc cưới: "A a..."
Trên mặt Ngạc Đan dính máu, biểu cảm càng thêm hưng phấn, hắn quay đầu nói với Ngạc Khắc Thiện: "Cha à, con trai mong cha hãy viết thư dâng lên triều đình, chấp nhận ta làm đại thủ lĩnh mới của phiên tộc.

Dù sao ông cũng thiếu nợ mẹ ta, vậy thì hãy trả lại cho ta đi, ông cho ta trở thành đại thủ lĩnh, chắc chắn mẹ sẽ bằng lòng tha thứ cho ông."
Ngạc Khắc Thiện cảm thấy lạ: "Con cũng biết rồi à?" Ông ta quay đầu nhìn về phía Giả Long Thiên Châu, bỗng nhiên bật cười, giống như bắt được chứng cứ hết sức thuyết phục về việc nàng chính là mẹ ruột của mình đầu thai thành: "Quả nhiên là nàng yêu thương nó."
Sắc mặt của Giả Long Thiên Châu trở nên rất khó coi, dạ dày nhộn nhạo khiến nàng buồn nôn.
"Ngạc Đan, bao năm qua cha đối xử với con không tốt sao?"
"Tốt lắm.


Tốt đến nỗi ta thật sự đối xử với ông như cha, nhưng trong lòng ông coi ta là cái gì? Một viên thuốc trấn an tâm ma, một quân cờ vó thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, có phải ông định chặt đầu của ta để tạ lỗi với triều đình sau khi hôn lễ này kết thúc, giải quyết triệt để cuộc chiến Thiên Đô Trại hay không?" Ngạc Đan giơ chân đạp mạnh vào bụng Ngạc Đạt Mộc, vẻ mặt dữ tợn: "Rác rưởi! Ngu xuẩn! Ngươi cho rằng Ngạc Khắc Thiện cho ta nhận tổ quy tông là lót đường cho ta hả? Ông ta chỉ làm bộ thương yêu ta để dối gạt triều đình, cũng giống như cách mà ông ta lợi dụng mẹ ta để mê hoặc cha anh mình rồi đoạt quyền mà thôi!"
"Con không tin cha à?"
"Còn lừa gạt ta sao!" Ngạc Đan phẫn nộ đến đỏ mắt, "Ông nghĩ rằng ta không biết nguyên nhân ông chậm trễ không gửi viện binh đến, giấu diếm chuyện Thiên Đô Trại vốn là vì lợi ích của bản thân ông hay sao? Ông vốn không phải vì ta! Mà là vì số bạc giấu ở Đại Hạ kia!"
Biểu cảm của Ngạc Khắc Thiện thay đổi, trong mắt toát ra sát ý nồng đậm, ông ta tiếc nuối nghĩ, lại sắp tạo sát nghiệt nữa rồi, cũng may mà a tỷ đã tha thứ, chắc chắn nàng ấy sẽ hiểu được những gì mà ông ta làm.
Giả Long Thiên Châu nheo mắt, bạc Đại Hạ?
Ngạc Khắc Thiện thở dài: "Ngạc Đan, con bị tiểu nhân che mắt rồi." Ông ta bước về phía trước, dùng giọng cha hiền tận tình khuyên nhủ: "Con cứ nhớ lại đi, từ nhỏ đến lớn cha nào có lỗi gì với con đâu? Chẳng phải cái lần con và Ngạc Đan nảy sinh tranh chấp cha đã đứng về phía con sao? Đưa con đến Thiên Đô Trại, bỏ ra biết bao công sức để phô danh Thiết Bích tướng quân cho con, cả Tây Bắc này chỉ biết Ngạc Đan con chứ chẳng ai biết Ngạc Đạt Mộc, chẳng lẽ những thứ này đều là tình cảm giả dối hết ư? Nếu như chỉ xem con là một thứ thuốc trấn an tâm ma, thì ta tội gì phải khổ tâm bồi dưỡng chứ? Thích ăn thích uống, không phải cứ thể nuôi con thành kẻ hư hỏng là được rồi sao?"
Ngạc Đan thả lỏng, rìu đang giơ cao thoáng buông xuống.
Giả Long Thiên Châu lặng lẽ nhìn Ngạc Khắc Thiện luôn miệng nói, thấy ông ta giống hệt như ma quỷ sống ngàn đời vậy.
Ngạc Khắc Thiện tiếp tục cố gắng: "Ta cần khoản bạc đó, đến cùng không phải vẫn là vì con à? Không phải là để cho con hay sao?"
Ngạc Đan do dự: "Chẳng phải ông muốn lấy đầu ta để bày tỏ lòng trung với triều đình à?"
Ngạc Khắc Thiện: "Con trai ngốc, cha đây mặc kệ Thiên Đô Trại và Kinh lược sứ đấy, triều đình có thể làm gì cha? Chẳng lẽ chỉ vì một Thiên Đô Trại mà xử lý trăm ngàn phiên binh Tây Bắc ta ư? Vất vả lắm biên cảnh mới được yên ổn, Đại Cảnh không muốn chiến tranh trở lại, tất nhiên sẽ giải quyết nhẹ nhàng, nếu không vì sao lại phái Kinh lược sứ đến? Cứ việc ban một thánh chỉ xuống là xong rồi!"
Trái lại cũng có phần đúng.
Ngạc Đan tin hơn phân nửa, nhưng các thủ lĩnh phiên tộc ở đó nghe xong lời này không rét mà run.
Ban đầu bọn họ vốn chỉ hơi hoài nghi cuộc chiến Thiên Đô Trại, chỉ là không hiểu rõ, cũng xuất phát từ lòng tin, dù sao thì bọn họ đều đã nhìn thấy lòng trung của Ngạc thị đối với triều đình, nếu không thì triều đình cũng sẽ không tùy tiện để cho Ngạc Khắc Thiện liên tục giữ chức đại thủ lĩnh, còn cho ông ta thêm vị trí Nguyên soái nhánh binh Kinh Nguyên, mặc kệ Ngạc thị thế gia vọng tộc một nhà hưởng lớn, bọn họ có phải là kẻ ngu đâu mà không hiểu.
Phải biết Ngạc thị là thế gia vọng tộc ở vùng Tây Bắc này, địa vị không thua gì phiên vương, tương đương với Tiết độ sứ của tiền triều, được cầm binh hạng nặng, nếu như cử binh mưu phản ắt sẽ khiến cho Đại Cảnh nghênh đón một trận đánh đau, còn có thể mất nước không chừng.
Dù vậy, Đại Cảnh vẫn tin tưởng Ngạc thị, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho các thị tộc khác muốn tranh chức đại thủ lĩnh mà không bao giờ tranh nổi.
"Con trai ngoan." Ngạc Khắc Thiện vui mừng không ngớt, bước đến trước mặt Ngạc Đan, cầm chặt lấy tay hắn: "Con là con trai của người phụ nữ mà cha yêu nhất, trong lòng cha, con là duy nhất, tất cả những gì của cha đều thuộc về con, tất cả những gì cha làm đều là để trải đường cho con..."
Giả Long Thiên Châu nhanh mắt phát hiện ra điều không đúng, lập tức hô lên: "Ngạc Đan cẩn thận!" Nhưng đã chậm một bước, Ngạc Khắc Thiện đã túm mạnh lấy cây rìu trong tay Ngạc Đan bổ ngược về phía ngực hắn, máu tươi lập tức phun ra.
Ngạc Đan hộc một ngụm máu, nhìn Ngạc Khắc Thiện một cách khó tin: "Cha à ông..."
Ngạc Khắc Thiện: "Nói ngươi đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà ngươi còn không tin, đừng có mà học theo người khác mưu quyền soán vị! Tâm huyết biết bao nhiêu năm của ta đều tiêu vào ngươi hết cả rồi, thời gian, tình yêu thương, bồi dưỡng, tiền tài địa vị quyền lợi đều cho ngươi cả, ngươi chạy đi gây rắc rối khắp nơi ta cũng thu dọn giúp ngươi! Ta cho ngươi nhiều như thế, thu một ít lãi thì có sao!"
Ông ta bước về phía trước, bổ thêm một rìu vào ngực Ngạc Đan.
Ngạc Khắc Thiện bùng nổ vẻ mặt hung ác: "Phụ tử vi cương, ta cho ngươi sống ngươi mới được sống, ta muốn ngươi chết ngươi dám không chết sao? Cùng lắm là lấy đầu ngươi đổi cho triều đình một nấc thang mà thôi, cống hiến vì phiên tộc Tây Bắc, vì cha chính là niềm vinh hạnh của ngươi đấy, có hiểu chưa?"
Ngạc Đan trừng mắt như sắp nứt ra, hắn cầm lấy đao dài mà Ngạc Đạt Mộc làm rơi dưới đất lên, chém giết với Ngạc Khắc Thiện.
Dù sao Ngạc Khắc Thiện cũng là lão tướng sa trường giàu kinh nghiệm, tuy đã lớn tuổi nhưng thân thủ vẫn linh hoạt, nhưng bấy giờ trong lòng Ngạc Đan cũng ngập tràn lửa giận và thù hận, khí thế ngọc nát đá tan quanh người vẫn có thể khiến cho Ngạc Khắc Thiện bị thương.
Có điều hắn đã nhanh chóng bị chế ngự.
Ngạc Khắc Thiện chém đứt tay Ngạc Đan, mặc sức giết chóc không thèm quan tâm đến hai con trai và người vợ đã bỏ mạng, người không còn bị tâm ma trói buộc tựa như biến thành ma quỷ giữa trần gian.
Ngạc Đan bò về phía sau, cơ trên mặt giần giật lên: "Các ngươi trơ mắt nhìn Ngạc Khắc Thiện giết ta à? Có biết người ông ta muốn giết tiếp theo chính là các ngươi không? Hơn nửa số người các ngươi tham gia vào cuộc phản loạn này, đối nghịch với Ngạc Khắc Thiện, cho rằng không ra tay trước mặt ông ta là có thể thoát thân sao? Nghĩ rằng nhìn thấy hai đứa con trai của ông ta tranh nhau, thấy ông ta tự tay giết con trai mình mà vẫn có thể toàn thân trở ra sao? Đương nhiên, nếu như ông ta không thừa nhận những bí mật của Thiên Đô Trại, nếu như ta không nhắc đến khoản bạc bị giấu ở Đại Hạ kia, có lẽ Ngạc Khắc Thiện sẽ tha cho các ngươi một con đường sống! Nhưng mà bây giờ thì nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Sắc mặt ai nấy đều thay đổi, đã có người rục rịch đặt tay vào đao rồi.
"Thay vì chờ chết, không bằng nhân cơ hội này bắt tay tiêu diệt Ngạc Khắc Thiện đi, vậy thì từ nay về sau ai cũng có khả năng trở thành đại thủ lĩnh! Nhưng chỉ cần Ngạc Khắc Thiện còn sống, chỉ cần Ngạc thị vẫn còn, phiên tộc Tây Bắc này không ai có cơ hội leo lên cái ghế đó!"
Ngạc Khắc Thiện mặc kệ hắn nói, không có ý cắt ngang.
Ngạc Đan: "Các ngươi muốn biết chuyện gì xảy ra với khoản bạc Đại Hạ kia không? Ta nói cho mà biết, từ trước đến giờ Ngạc Khắc Thiện đều cấu kết với Đại Hạ..."
Bộp một tiếng, đầu người rơi xuống đất.
"..."
Bên trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.
Người của các phiên tộc lặng ngắt như tờ, bỗng có một người đứng dậy hỏi: "Ngạc nguyên soái, ta thấy bữa tiệc cưới này không hợp để bọn ta tham gia, có thể cho phép bọn ta đi không?"
Ngạc Khắc Thiện cười nhìn người vừa lên tiếng: "Ngươi là...!Phu Châu Chiết thị?"
"Thủ lĩnh Chiết thị Chiết Thanh Phong."
"Chiết tướng quân, nghe nói Chiết tướng quân rất được Lâm An quận vương trọng dụng, Chiết gia quân lập công nhiều lần, mấy năm nay thanh danh đã áp bức Ngạc thị rồi, có nghĩ đến chuyện chiếm đoạt gì không?"
"Nếu như nói không thì sợ là Ngạc nguyên soái không tin.


Nhưng nếu nói là dã tâm bừng bừng, thật sự không có gan lấy tính mạng cả tộc ra để mạo hiểm."
"Ha ha ha...!Thành thật đấy! Chư vị hãy nói xem, đám con trai của ta là chim phượng non hót hay hơn phượng già phải không?"
Không ai dám đáp lại, chỉ có Chiết Thanh Phong là không đổi sắc mặt: "Đúng là phượng non hót hay hơn phượng già, nhưng gừng càng già càng cay."
Ngạc Khắc Thiện lại tỏ vẻ không vui, ánh mắt sắc như mắt chim ưng nhìn chằm chằm Chiết Thanh Phong, có linh cảm nếu như ông ta để cho người này đi thì sẽ gặp vấn đề vô cùng khó giải quyết.
"Xin hỏi Nguyên soái, bọn ta có thể đi không?"
Những người khác nhao nhao hùa theo.
"Vội làm gì? Tiệc cưới vẫn diễn ra, tiếp tục ca nhạc, ăn uống no nê đã.

Ngồi đi, ngồi về chỗ cũ đã, ăn no rồi hãy lên đường."
Biểu cảm của mọi người đều thay đổi, không ai bình tĩnh nổi, nhao nhao siết chặt đao sẵn sàng đón địch.
Chiết Thanh Phong: "Nguyên soái có ý gì? Bọn ta đều là thủ lĩnh các tộc Tây Bắc, nếu như gặp rắc rối ở chỗ của ông, chỉ e là triều đình sẽ hoài nghi Ngạc Khắc Thiện ông là kẻ hai lòng có ý đồ xấu."
Ngạc Khắc Thiện nở nụ cười, "Con người của ta thế nào ấy nhỉ, không có dã tâm lớn, chỉ muốn ở Tây Bắc tiếp tục hưởng phúc mà thôi.

Có thể Tây Bắc trong mắt người Đại Cảnh và Trung Nguyên chỉ là một vùng đất lạnh giá, thế nhưng trời cao hoàng đế xa, ta chính là hoàng đế ở đây! Những gì trong cung có, Ngạc phủ của ta chẳng thiếu gì, thật ra ta đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi."
Ngạc Khắc Thiện vỗ vỗ ngực, bày ra vẻ moi tim móc phổi nói: "Nhưng ba năm trước đây xảy ra chút biến cố, Ngạc phủ bị thiếu một lượng bạc lớn...!Vào chẳng bằng ra.

Dưới quyền ta nuôi ngần ấy binh, không thể để cho bọn họ đang sống sung sướng đột nhiên phải tằn tiện đúng không? Ta mới nhớ vẫn còn một khoản tiền để ở tiền trang nước Hạ, khổ nỗi không tìm được cơ hội bước qua biên cảnh Đại Hạ, cũng từng phái không ít thám tử đi rồi, kết quả đều bị bắt lại, nhánh Kinh Nguyên còn bị bới điểm yếu ra, vì thế mới gây nên tai họa Thiên Đô Trại."
Thẳng thắn thành khẩn như thế, nhưng đó lại là mục đích để giết người diệt khẩu.
Ai cũng cẩn thận đề phòng Ngạc Khắc Thiện, đều là lão tướng sa trường, bắt tay nhau đối phó với một Ngạc Khắc Thiện, phần thắng chỉ cao hơn chứ không thấp.
Trong số nhưng người đó, có kẻ đã không nhịn được mà xách đao đánh tới, Ngạc Khắc Thiện vung rìu đánh lại, giơ chân đá vào bụng kẻ kia, những người khác thấy vậy thì ào ào tiến tới vây giết ông ta.
Giả Long Thiên Châu quay đầu nhìn về phía lư hương, khói trắng lượn lờ, mùi đàn hương càng lúc càng nồng, trong phòng khách máu chảy thành sông, bằng mắt thường cũng có thể thấy Ngạc Khắc Thiện đã trở nên điên cuồng.
Lúc này, Ngạc Khắc Thiện đã gi3t chết hai thủ lĩnh phiên tộc, trường thương của Chiết Thanh Phong đánh từ phía sau tới, đầu thương nhọn giống hệt như con rắn linh hoạt đâm xuyên qua cả rìu chiến, cắt đứt gân tay của Ngạc Khắc Thiện, ông ta bị đau nên buông tay, lập tức bị mũi đao phía sau đâm xuyên bả vai, một thủ lĩnh phiên tộc khác đang bị thương nhưng tay mắt vẫn nhanh nhẹn, gác đao ngang cổ Ngạc Khắc Thiện, ngay khi sắp sửa cắt vào cổ ông ta, thì một mũi tên nhọn vụt qua không trung bắn trúng vào cổ tay của gã.
Tình thế lại thay đổi lần nữa.
Chiết Thanh Phong nhìn về phía cửa phủ Ngạc thị, thấy một đoàn binh sĩ mặc giáp đang nối nhau đi vào sân trước, giáo chiến dựng thẳng, khí thế như hồng, phiên binh tộc Giả Long và phiên binh ba tộc vốn đang chém giết hăng say bên ngoài đột nhiên bị Cấm quân Kinh Châu vây quanh, trong nháy mắt bó tay chịu trói.
Ngạc Khắc Thiện đang băng bó cổ tay của mình, nhìn quanh căn phòng chẳng còn mấy người sống rồi cười to: "Hai đứa con trai của ta và thị tộc dưới trướng ta lén lút thương lượng xem phải giết ta thế nào, thế các ngươi thật sự nghĩ ta không chuẩn bị gì cả ư?"
Chiết Thanh Phong: "Ông tương kế tựu kế, mục đích không chỉ đơn giản là diệt trừ Ngạc Đạt Mộc và Ngạc Đan đúng chứ?"
Ngạc Khắc Thiện ngồi xuống, thuộc hạ nhanh tay nhanh mắt đưa ghế đến, không để ông ta phải ngồi hụt.
"Mấy năm nay, Đại Hạ không phát động tấn công ở khu Kinh Nguyên giúp cho các phiên tộc khác có cơ hội kiếm tên tuổi trên chiến trường, làm thanh danh Ngạc thị ta xuống dốc...!Có điều cũng chỉ vài năm mà thôi, kẻ nào cũng có lòng riêng, ai cũng tính toán muốn lấy vị trí đại thủ lĩnh, tưởng ta không nhìn ra được sao? Đừng quên, quan hệ thông gia giữa tám thị tộc Tây Bắc đã tồn tại trăm năm chưa từng đứt đoạn!"
Ngạc Khắc Thiện đè chặt cánh tay: "Quan hệ thông gia là một cách hay, có thể để cho phiên tộc chúng ta gắn bó chặt chẽ, để bên ngoài thấy được ta một lòng, nhưng nó cũng có chỗ không tốt, chính là dễ nảy sinh suy nghĩ gian trá, cảm thấy ai cũng có thể thay thế ta, thậm chí muốn nhờ quan hệ thông gia để nhúng tay vào việc của Ngạc phủ ta, ép ta lập con nối dõi thế này thế nọ...!Sao nào? Ta già sắp chết rồi hay là bệnh sắp chết hả?"
Nghiêm nghị chất vấn xong, Ngạc Khắc Thiện nhìn về phía Giả Long Thiên Châu đang núp trong góc phòng: "Nhắc mới nhớ, ta còn phải cảm ơn nàng đã trù tính bao năm qua, nếu không làm sao ta có thể nghĩ ra cái cớ hay để tập hợp đầy đủ mọi người đến như thế này và có cơ hội để danh chính ngôn thuận giết hết bọn họ chứ? Ha ha ha...!Có bao nhiêu kẻ không tham gia vào? Có bao nhiêu kẻ không dẫn binh rời thuộc địa! Bây giờ ta gi3t chết bọn họ ngay chỗ này thì triều đình còn phải khen thưởng ta giết hay! Khen ta có công diệt trừ phản thần nghịch đảng đấy!"
Giả Long Thiên Châu siết chặt binh phù, thấp giọng nói: "Ta không hiểu ông đang nói gì."
Vẻ mặt Ngạc Khắc Thiện trở nên ôn hòa: "Nàng hiểu đấy."
Vừa dứt lời, ông ta dùng ánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ dập tắt lư hương.
Giả Long Thiên Châu thấy vậy, đồng tử co rút nhanh, quay đầu trừng mắt với Ngạc Khắc Thiện, thất thanh hỏi: "Ông...!Ông biết sao?"
Ngạc Khắc Thiện: "Ta phụ biết bao người trong thiên hạ, không biết đã nợ biết bao nhiêu mạng người, làm sao có thể ôm lòng áy náy với một người đàn bà đã chết nhiều năm cho đến tận bây giờ được?"
Thấy vẻ mặt khó tin của Giả Long Thiên Châu, Ngạc Khắc Thiện lại đổi giọng dịu dàng nói: "Ta vẫn còn lương tâm, đúng là đã từng áy náy, cũng hoài nghi không biết có phải tám năm chơi đùa thành thật hay không.

Về sau có duyên, vừa khéo phát hiện mùi đàn hương trong viện của nàng nồng một cách khác thường, ta bèn tìm y sư Nam Cương đến hỏi mới biết những năm đầu đã bị nàng quấy phá."
Giả Long Thiên Châu thấp giọng: "Vì vậy nên ông mới tương kế tựu kế, trái lại lợi dụng ta giúp ông đạt được mục đích khống chế hoàn toàn trăm ngàn phiên binh Tây Bắc ư...!Ông thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện mưu triều soán vị à?"
"Hầy." Ngạc Khắc Thiện thở dài: "Sao lúc ta nói thật thì lại không có ai tin thế này?"
Ông ta lấy làm tiếc, đứng dậy ra cửa: "Cho bọn chúng thỏa mãn đi."
"Trước khi làm điều đó, ta muốn hỏi ông chuyện khoản bạc Đại Hạ kia là thế nào?"
Đột nhiên có một giọng nói xen vào khiến cho Ngạc Khắc Thiện cứng đờ, ông ta quay đầu lại theo âm thanh đó nhưng không thấy ai cả.
"Ngẩng đầu lên đây."
Ngạc Khắc Thiện ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên nóc nhà có hai mảnh ngói bị dỡ ra, chẳng biết Triệu Bạch Ngư đã ở trên đó từ khi nào, càng không biết đến cùng là y đã nghe được bao nhiêu.
...!Mặc kệ y đã nghe được bao nhiêu, ngậm chặt miệng mãi mãi là được.
"Trước khi diệt khẩu, có thể giải thích nghi hoặc giúp ta trước không?"

***
Khi hai nhóm phiên binh lại lao vào nhau chém giết, Triệu Bạch Ngư đột nhiên bị bịt miệng, y giãy giụa không ngừng đến khi ngửi được mùi đàn hương quen thuộc mới tỉnh ra.
Nhận ra y không vùng vẫy nữa, người nọ mới buông tay.
"Hoắc Kinh Đường!" Triệu Bạch Ngư nhìn hắn, "Có ai dọa người khác giống như chàng không hả?"
Hoắc Kinh Đường gác hai tay lên vai Triệu Bạch Ngư, khom người cúi đầu xuống, đảo mắt ý bảo y nhìn bảy tám mũi tên sắt cắm khắp phòng: "Triệu đại nhân của ta, em mới là người dọa ta sợ, đừng có vừa ăn cướp vừa la làng."
Triệu Bạch Ngư chột dạ.

"Được thôi." Y quan sát áo giáp đen nặng trịch trên người Hoắc Kinh Đường, giáp đen sắc bén lạnh thấu xương, không giận tự uy, eo lưng thẳng tắp còn khuôn mặt thì như vẽ, trên lưng đeo ô thương dài, dù vảy giáp không vướng bụi vẫn có thể cảm nhận được không khí của vực sâu đẫm máu, nhưng đó lại không phải mùi máu khiến cho y sợ hãi.
Y biết người này chính là người đàn ông của y, biết người này chính là chiến thần của Đại Cảnh, là thứ vũ khí sắc bén đứng sừng sững ở Tây Bắc muôn đời để bảo vệ quốc gia, không thể mạo phạm, là người vĩnh viễn yêu thương y.
Triệu Bạch Ngư ôm eo Hoắc Kinh Đường chôn mặt vào ngực hắn, mặc dù chỉ cảm thấy lạnh ngắt nhưng không ngại lấy lòng.
"Nè, ta nhớ chàng lắm đó."
Tiểu Triệu đại nhân hành động như vậy, Hoắc Kinh Đường cũng hết cách, hắn thỏa hiệp, không mở miệng dạy bảo nhưng vẫn phải nói hai câu cho bằng được: "Không cần phải xử lí Ngạc Khắc Thiện ngay bây giờ, em vội làm gì?"
Triệu Bạch Ngư: "Ta muốn xem kịch."
Hoắc Kinh Đường: "Em có đủ năng lực tự bảo vệ mình sao?"
Triệu Bạch Ngư: "Ta sai rồi."
Mấy năm nay tốc độ nhận sai của tiểu Triệu đại nhân trở nên cực kì nhanh nhạy, cần bao nhiêu chân thành thì có bấy nhiêu chân thành, nhưng lần sau y vẫn còn dám tái phạm.
Hoắc Kinh Đường bất lực, cuối cùng vẫn sợ bóng sợ gió một hồi.
"Thế bây giờ có muốn đến tận nơi xem trò vui không?"
"Đến đâu?"
"Nhóc nhà Ngạc phủ, thế nào?"
"Đi chứ.

Cơ mà không có chiến sự không thể tự ý rời thuộc địa, chàng điều binh từ đâu đến thế?"
"Thiết kỵ Đường Hà không bị ràng buộc, điều năm trăm người tới đây."
"Đến từng đó người sao?"
"Còn phải ở lại thu dọn tàn cuộc nữa chứ, phiên binh Kinh Nguyên, Cấm quân đều đã được người đáng tin tiếp nhận rồi."
Triệu Bạch Ngư suy nghĩ, hình như thiết kỵ Đường Hà của Hoắc Kinh Đường không được đào tạo theo kiểu nhà binh, mà là đào tạo nhà binh thành một đội ngũ chỉ toàn tướng quân nguyên soái.
Nhưng rốt cuộc là binh của Đại Cảnh cứ để cho Hoắc Kinh Đường tự do điều khiển như thế à, không cần hoàng mệnh sao?
***
Khi Ngạc Đan đang chất vấn, Triệu Bạch Ngư và Hoắc Kinh Đường đã đang ngồi trên nóc nhà quan sát toàn bộ quá trình, khi Ngạc Khắc Thiện chuẩn bị mở miệng hô diệt sạch mới lên tiếng.
Một tiếng ầm vang lên, Hoắc Kinh Đường đạp thủng một cái miệng hố lớn rồi ôm Triệu Bạch Ngư nhảy xuống, Ngạc Khắc Thiện cảnh giác lui về phía sau, lập tức có binh sĩ chắn trước mặt ông ta.
"Cấm quân Kinh Châu?" Triệu Bạch Ngư rụt tay vào trong ống tay áo dài, không muốn chạm vào những thứ bừa bộn dưới đất, "Bổn quan là đại quan nhị phẩm Kinh lược sứ do bệ hạ th@n phong, đại sứ biên cương, đến cả Nguyên soái Ngạc Khắc Thiện của các ngươi cũng phải chủ động nhường lại binh quyền đấy."
Chúng tướng sĩ quay mặt nhìn nhau, không hề dao động.
Triệu Bạch Ngư lạnh mặt quát lớn: "Vấn muốn nối giáo cho giặc hay sao?"
Hoắc Kinh Đường tiến về phía trước một bước: "Ngạc nguyên soái không quen biết bổn vương à?"
Ngạc Khắc Thiện híp mắt, thấy rõ Hoắc Kinh Đường thoáng cái mặt mũi như gặp kẻ địch mạnh, cẩn thận lui về phía sau: "Cũng chỉ là hai tên giặc mở miệng nói lời ngông cuồng mà thôi, giết hết cho ta!"
"Ai dám động đậy!" Triệu Bạch Ngư nghiêm nghị thét lên, lấy con dấu và thẻ bài đeo thắt lưng từ trong tay áo ra nói: "Con dấu quan phòng ở đây, còn không mau bắt lấy loạn thần tặc tử Ngạc Khắc Thiện?"
Tướng sĩ đứng phía trước nhìn thấy con dấu quan phòng lập tức mềm nhũn cả chân, liên tục phất tay: "Bắt...!Bắt Ngạc nguyên soái, à không, bắt nghịch đảng Ngạc Khắc Thiện!"
Binh sĩ nghe lệnh làm việc, tất cả đầu mũi thương đều nhắm vào Ngạc Khắc Thiện, sắc mặt của ông ta trở nên khó coi, xoay người chạy trốn, đám binh lính bình thường không phải là đối thủ của ông ta, nhất thời đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Hoắc Kinh Đường không nhanh không chậm theo sát sau lưng Ngạc Khắc Thiện, chơi đùa với ông ta giống như mèo vờn chuột, hắn cầm lấy cây ô thương nặng trịch lên phóng đi, thương bay nhanh như chớp vụt đến chỗ Ngạc Khắc Thiện, ông ta thấy vật chắn không thể cản bèn vươn tay đỡ lấy ô thương, bị xung lực sắc bén làm văng đi xa mười bước, bàn tay cũng bị mũi thương cắt rách, máu rót ra như nước, không đợi Ngạc Khắc Thiện phun những lời tức giận, Hoắc Kinh Đường đã bước đến trước mặt ông ta đạp một cú, hai tay của ông ta mềm nhũn hoặc toàn không có sức chống đỡ ô thương, sau đó bị thương xuyên qua bả vai đóng vào cột như đóng đinh, Ngạc Khắc Thiện cố nén cơn đau mãnh liệt để rút nắp khẩu pháo giấu bên hông ra, phốc một tiếng pháo bay về phía bầu trời đêm nổ thành một chùm hoa nhỏ sáng rực.
Ngạc Khắc Thiện nở nụ cười điên cuồng đắc ý, Hoắc Kinh Đường cầm chặt ô thương xoay một vòng, người phía trước đau đến nhăn mặt.
"Đợi hai mươi ngàn phiên binh của ông à?"
Ngạc Khắc Thiện bỗng có dự cảm xấu: "Các ngươi không có khả năng điều động nhánh binh mã vùng lân cận, không ai có thể gánh nổi trách nhiệm này! Các ngươi cũng không thể điều động Cấm quân Kinh Nguyên, ta không thể không biết...!Chỉ bằng một mình ngươi thì không thể ngăn cản hai mươi ngàn phiên binh!"
Rồi ông ta chợt nhận ra, "Là đội binh trong lời đồn của ngươi đấy ư?" Ngạc Khắc Thiện vô cùng suy sụp, "Hoàng đế Đại Cảnh tin tưởng ngươi như thế, còn cho ngươi một nhánh thần binh rong ruổi biên cảnh Tây Bắc...!Ngươi...!Chẳng lẽ ngươi mới là shh!"
Hoắc Kinh Đường lại xoay ô thương trong tay thêm một vòng nữa, lạnh lùng nói: "Đến nước này rồi đừng có khoe khoang mình thông minh nữa, thành thật trả lời câu hỏi của tiểu lang đi."
Lúc này Triệu Bạch Ngư mới đi tới, tiếp lời Hoắc Kinh Đường.
"Ông có quan hệ gì với Vương Nguyệt Minh?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK