“Trả thù?” Ông Toàn khó hiểu hỏi lại, tự hỏi vừa rồi mình có nghe nhầm không.
Trí không đáp lời, chỉ nửa cười nửa không. Anh chuyển đề tài:
“Lúc nãy anh tìm tôi có chuyện gì?”
“À…cái đó…” Ông Toàn đằng hắng giọng “Tôi đến đón con Hạ về mà không thấy đâu, chạy loanh quanh tìm cả buổi cũng chẳng thấy, chỉ lượm được xâu tiền đồng mà cậu cho nó nằm gần một bụi cỏ, thế nên tôi chạy qua nhờ cậu giúp đỡ…Dù sao thì cậu cũng am hiểu mấy cái thuộc về cõi âm, lỡ con Hạ có gặp chuyện ma cỏ như bữa trước thì cậu cũng giúp được.”
“Không phải con bé gặp ma, mà là quỷ!”
Ông cao giọng:
“Ý cậu là sao? Mà chẳng phải xưa nay ma quỷ chỉ hiện hồn lên phá phách quấy nhiễu con người thôi hay sao, tại sao con quỷ kia lại suýt làm con gái tôi mất mạng?”
Trí nhìn thẳng vào ông Toàn. Tuy rằng ở anh luôn toát ra vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng đôi mắt lại toát lên sự ấm áp, nó khiến người đối diện cảm thấy ấm áp và đáng tin cậy. Anh từ tốn giải thích:
“Anh nói cũng có phần đúng. Theo như lý giải của các nhà tâm linh học, cơ thể người có cấu trúc gồm 2 thành phần: Cơ thể vật lý, tức là thân xác, có cấu trúc tế bào. Và cơ thể hào quang, hay còn gọi là “khuôn mẫu năng lượng sinh học”, là các lớp ánh sáng bao quanh cơ thể sống. Hào quang này sẽ mất khi con người ta trở về cõi chết. Khi người ta chết, thân xác vật lý tan rã, các tế bào không còn khả năng trao đổi chất nữa, đó là cái chết vật lý. Nhưng con người còn một năng lượng không chết, hay nói theo cách của dân gian là “sinh linh, linh hồn, vong hồn” vẫn còn tồn tại. Thông thường thì những vong hồn không chấp nhận mình đã chết, vẫn tiếp tục sinh hoạt theo thói quen lúc sống, không chịu đầu thai chuyển kiếp, trở thành những linh hồn không nhà trôi dạt vất vưởng. Thỉnh thoảng chúng sẽ bày trò nghịch ngợm phá phách con người để cảm thấy không cô đơn”
Đến đây, ông Toàn cũng hiểu đôi chút. Ông gật gù
“Thế còn quỷ, bọn chúng thì sao?”
Giọng Trí bất giác đanh lại:
“Những người lúc còn sống có dục tính, ham muốn mạnh mẽ dẫn đến sau khi chết, hình dáng vong linh của họ biến đổi theo tư tưởng oán hận, ham muốn, thường hay tìm cách trở về cõi trần bằng cách bám theo ai đó hạp vong. Nữ quỷ bám theo con gái anh chết đã lâu, oán khí tích tụ đã nhiều nên âm khí rất mạnh. Nó từng bước dụ dỗ Hạ bước vào âm lộ, vì chỉ khi ở trong âm lộ , con quỷ mới có thể hoàn chỉnh được thân xác của mình, và có thể dùng âm lực tách rời phần hồn của con bé, giam cầm nó mãi mãi dưới âm giới cùng nữ quỷ.”
“Vậy nghiã là….con bé sẽ…….chết?” Ông Toàn cảm thấy người lạnh run từng đợt.
Trí không nói gì, chỉ gật nhẹ.
Người đàn ông trung niên ôm đầu thở khó nhọc. Hạ là đứa con duy nhất của vợ chồng ông, nếu nó có mệnh hệ gì làm sao ông bà sống nổi!
Bất chợt đầu ông ngẩng lên, nhìn Trí đầy đau khổ. Ông cất giọng run run:
“Xưa gìơ tôi chưa bao gìơ tin vào ma quỷ, nhưng năm lần bảy lượt chứng kiến tận mắt, có không tin cũng không được. Cậu là người tốt, cậu có thể giúp nó thoát khỏi nguy hiểm được không?”
Anh khẽ nhíu mày, Hạ là người mạng âm nên những chuyện như hôm nay chắc chắn sẽ tái diễn. Chính anh cũng là người mạng âm, nhưng vì biết về trừ tà nên không chịu quá nhiều tổn hại, còn cô bé kia….
Anh thở dài.
“Anh Toàn, chỉ 2 ngày nữa là đến tháng cô hồn, con gái anh sẽ gặp rất nhiều phiền phức. Tạm thời tôi có thể đưa vài lá bùa trấn yêu để anh dán trong nhà, nhưng bùa chỉ có tác dụng trong phạm vi nhỏ, chỉ cần bước ra khỏi nhà bùa sẽ mất tác dụng.”
Ông Toàn cảm kích gật đầu, nhưng ông lại thắc mắc:
“Chẳng lẽ…tôi bắt nó ru rú ở trong nhà cả đời?”
Trí lắc đầu, anh vừa mở miệng thì chợt có tiếng thét thất thanh của Hạ. Cả hai người giật mình, vội vã chạy lên lầu.
Cửa phòng cho khách vẫn đóng kín, từ bên trong vang lên tiếng đập cửa ầm ầm, nhưng dù có xoay nắm cửa cỡ nào cũng không mở được. Trí hét lên:
“TRÁNH RA MỘT BÊN”, rồi anh lùi lại phiá sau, dùng sức lao đến tông mạnh vào cánh cửa. Cánh cửa gỗ nặng nề bật mạnh ra. Phiá bên trong, Hạ đang ngồi co rúm ngay giữa phòng, hai mắt đỏ hoe, cả người run rẩy. Ông Toàn lật đật chạy lại nhưng bị Trí dùng tay ngăn cản. Ông hấp tấp nhìn anh khó hiểu, nhưng Trí chỉ nói như thầm thì: “Đợi tôi.”
Anh chầm chậm một mình bước vào phòng, tiến về phiá Hạ. Cô liền bật dậy lao đến, ôm cứng ngắc cánh tay anh, người vẫn không ngừng run : “Cứu cháu với!”
Trí gật đầu, rồi ôm bả vai Hạ từng bước ra khỏi phòng. Ông Toàn lật đật chạy đến:
“Có chuyện gì, có bị sao không con?”
Nhưng Trí đặt ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng. Anh một lần nữa bước vào phòng, bầu không khí xung quanh đặc sệt và nặng mùi quỷ dị. Đứng ngay giữa phòng, anh chắp hai tay trứơc ngực rồi cất tiếng:
“Nam mô Đại bi hội thượng Phật, Bồ Tát
Thiên thủ thiên nhãn vô ngại đại bi tâm đà la ni”
Ông Toàn đang cùng cô con gái vẫn đang còn hoảng loạn đứng phiá ngoài cửa, lo lắng nhìn chăm chú từng cử động của Trí, cho đến khi người thanh niên vừa đọc xong lần thứ ba, nhiệt độ cả căn nhà liền giảm mạnh, da gà ông nổi dọc khắp hai tay. Ông Toàn rùng mình, bỗng…trước mắt ông, bốn bức tường trong căn phòng Trí đang đứng nháy mắt mọc ra hàng trăm ngàn cánh tay người!
Những cánh ray trắng bệch, đầu ngón tay tím tái không ngừng ngoe nguẩy, rờ rẫm loạn xạ trong không khí. Có vẻ chúng đang tìm cái gì đó, hoặc… ai đó!
Trí điềm tĩnh đứng đó, trong vòng vây của những cánh tay ma quái. Chúng cứ ngoe nguẩy không ngừng như những con địa hút máu bám dai dẳng trên da. Anh nhìn quanh phòng một lượt rồi cất tiếng: “Những âm binh kia, cô gái kia ta đã mời vào nhà thì là khách của ta. Các ngươi và ta âm- dương hai đường vốn không nên xâm phạm. Nếu còn không biết phép tắc đi chọc phá, bày trò hại người, đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!”
Bên ngoài, hai cha con ông Toàn sợ đến nỗi chân đứng không vững.
Đột nhiên có tiếng ai hát ngân nga vang vọng. Giọng hát lúc trầm lúc bổng, lúc xa lúc gần……
“Ầu ơi, con ngủ cho ngon…..
Để cha để mẹ của con đi cày….
Ầu ơi, con ngủ giấc lành…..
Để mẹ gánh nước tuới hành tưới dưa…..”
Tiếng ru não nề tang thương bao trùm, nhiệt độ xung quanh lại càng lạnh lẽo, những cánh tay ma quái như không hẹn mà cùng thu dần lại vào trong bức tường, rồi biến mất không còn dấu vết.
Chiếc nhẫn bạc trên cổ Trí chợt nóng lên, linh tính mách bảo với anh chuyện chưa dừng lại ở đó. Nhưng sau một lúc, nhiệt độ đã trở lại bình thường, tiếng ru cũng không còn nữa, Trí đảo mắt một lần cuối rồi quay lưng bước ra khỏi phòng, thuận tay đóng lại cánh cửa sau lưng.
Anh không thể biết rằng ngay khi cánh cửa vừa khép lại, một bóng người phụ nữ mờ ảo như làn khói mong manh đứng đó, ngay giữa căn phòng, đưa cánh tay với ra phiá trước, miệng thì thào :
“Con ơi….con của mẹ ơi……..”
Một làn gió nhẹ từ cửa khung cửa sổ chưa được đóng kín thổi qua làm hình ảnh người thiếu phụ bay theo cơn gió trôi về hư không……..