Ngay trước cổng nhà, ông Tư lom khom giữ chặt di ảnh của con trai trước ngực, tay kéo cổ áo chống chọi với cái lạnh giá trong đêm. Bà Hường – vợ ông – một người phụ nữ trung niên gầy nhẵng, gây ấn tượng ngay với người khác bởi cái mũi cao khoằm trên khuôn mặt nhọn quá mức bình thường. Bà đang loay hoay xách một giỏ đồ khá lớn, có lẽ là đồ dùng cần trong hôn lễ. Họ đang chuẩn bị đến nhà của ông Toàn.
Trông thấy hai cha con Trí, ông Tư hơi ngẩn ra, rồi vội vàng lên tiếng hỏi:
“Không phải cậu nói sẽ đến nhà ông Toàn trước sao?”
“Chúng ta cần nói chuyện.” Trí nói nhanh.
Vợ chồng ông Tư đưa mắt nhìn nhau rồi gật gật đầu. Ông Năm tiếp lời:
“Ở đây không tiện, có thể vào nhà của anh chị nói chuyện không?”
Ông Tư chậm chạp gật đầu, ra ý mời hai người vào.
Trong phòng khách nhà ông Tư vào buổi đêm thậm chí còn ghê lạnh và u ám hơn ban ngày rất nhiều. Những táng cây lớn bên ngoài in bóng khắp các mặt tường, không ngừng đong đưa, tạo nên hình ảnh rùng rợn đầy ma quái.
Bốn người ngồi xung quanh chiếc bàn gỗ hương được chạm trỗ rồng hổ tinh xảo.Thấy không còn nhiều thời gian, Trí vào thẳng vấn đề:
“Đạt dường như không muốn tổ chức đám cưới với con gái ông Toàn.”
Ông Tư nhướn mày vẻ ngạc nhiên, ông hỏi lại:
“Sao cậu lại nói như vậy?”
“Tôi phát hiện con trai ông chết phạm vào họa trùng tang, nghĩa là bị chôn vào sai ngày giờ… hoặc chết trong khi vẫn chưa mãn tang người thân trong gia đình. Lúc đầu,tôi đã nghĩ nguyên nhân là do chôn vào thời điểm xấu, nhưng sau khi tính lại thì hoàn toàn không phải…”
Ông Tư càng nhạc nhiên, ông cao giọng:
“Ý cậu là nhà tôi có người chết ngay trước khi thằng Đạt…tự tử?” Ông khó nhọc phun ra hai chữ luôn làm ông đau đớn mỗi khi nhớ lại.
“Đúng vậy!” Trí gật đầu đầy dứt khoát.
Ấm trà trên tay bà Hường run lên, dòng nước nóng hổi từ vòi ấm trào ra chạm vào da tay khiến bà thả vội ấm nước xuống bàn, rút khăn từ dưới bàn lên lau vội. Mặt bà dần trở nên tái mét. Trí nhận ra điều đó nhưng làm như không có gì, anh hỏi tiếp:
“Ông có nghĩ thằng bé muốn ám chỉ điều gì?”
Bà Hường co rúm người, hai vai so lại như muốn trốn tránh gì đó. Ngồi cạnh bên bà, ông Tư trầm ngâm suy nghĩ, quả thật ông không thể nghĩ ra được có uẩn khúc gì. Ông mở miệng:
“Cậu Trí, tôi…” Chưa kịp nói hết câu, bà Hường đã khóc rống lên . Ông quay sang vợ, khó hiểu hỏi:
“Kìa bà, có chuyện gì vậy?”
Bà Hường vẫn khóc đến đứt từng đoạn ruột. Ông Năm lên tiếng từ phía đối diện:
“Chuyện này hệ trọng, mong bà bình tĩnh nói cho chúng tôi được rõ!”
Bà cố gắng nén tiếng khóc vào trong, tự trấn tĩnh lại. Bà kể, giọng khản đặc:
“Mọi chuyện đều là do tôi, tại tôi mà ra, không liên quan gì đến thằng Đạt!”
Bà Hường lau nước mắt, tiếp tục:
“Lúc thằng Đạt học lớp 12, nó có tâm sự với tôi một chuyện tày trời…” Bà dừng lại, sợ sệt đảo mắt về phía chồng, bà biết chuyện đã đến nước này cũng không giấu được nữa.
“…nó…nó….. đã lỡ làm cho con gái người ta có bầu!”
Ông Tư giật nảy mình. Ông trân trối nhìn bà Hường, miệng lắp bắp:
“Bà…bà vừa nói cái gì?”
Nhưng bà làm như không nghe gì, chỉ cố sức nói ra thật nhanh những bí mật trĩu nặng mà mình luôn cất giấu bấy lâu nay …
“Lúc đó nó sợ một thì tôi sợ tới mười… Tôi biết tính ông hung dữ, tôi sợ ông biết chuyện sẽ đánh nó tới chết, thế nên tôi dặn nó phải giữ im lặng, tuyệt đối không được hé răng với ai. Rồi… tôi bí mật đến nói chuyện với con bé ấy, khuyên nó hãy phá bỏ bào thai trong bụng đi…”
Cả căn phòng im ắng, chỉ có tiếng thạch sùng vang lên não nề trong không gian đầy ngột ngạt, bức bí.
“…Nhưng nó không chịu…có chết nó cũng sẽ giữ lại. Thế rồi…hai chúng tôi xảy ra cãi vã…Tôi vô tình đẩy mạnh nó. Con bé mất thăng bằng té xuống, đầu đập vào cạnh bàn…máu đỏ trào ra không ngừng…”
Bà ngước đôi mắt đờ đẫn nhìn vào ông Tư, giọng đều đều:
“Con Dung…nó chết rồi!”
Ông Tư ôm ngực thở khó nhọc, chỉ tay vào vợ, miệng phát ra từng chữ đứt quãng:
“Con Dung sao?……Bà…sao bà dám….dám làm chuyện tày trời như vậy?”
Trí biết người con gái đó. Dung là một cô gái trẻ, khá xinh xắn, ba mẹ gặp tai nạn qua đời từ khi còn rất nhỏ nên cô được ông bà nội nuôi nấng. Chỉ là…trước khi xảy ra sự việc Đạt tự vẫn, đâu đó có người nói Dung đã bỏ nhà lên thành phố làm ăn. Thật không ngờ… Anh lạnh lùng nhìn bà Hường, cất tiếng hỏi:
“Đạt có biết chuyện này?”
Bà Tư vẫn ngồi đó như lẩm bẩm với chính mình:
“Sau khi thả trôi sông cái xác, tôi mới kể lại với nó…Con ơi, mẹ xin lỗi! Mẹ biết con đau khổ lắm…..” Bà lại gào lên than khóc.
Ông Tư cảm thấy trời đất xung quanh như đảo lộn không ngừng, mạch máu hai bên thái dương căng phồng lên. Ông ngồi ngửa người, tựa hẳn hoàn toàn vào thành ghế, miệng thều thào:
“Trời ơi..vậy là không chỉ có tôi….mà chính bà…bà đã tiếp tay hại chết con mình!”
Vậy là đã rõ. Trí lên tiếng:
“Nếu tôi đoán không nhầm, con trai ông bà muốn cảnh báo một mối nguy hiểm nếu cử hành hôn lễ.”
Ông Năm gật đầu, ông tiếp lời:
“Đe dọa tính mạng con gái ông Toàn không phải là Đạt, mà chính là Dung!”
Ông Tư nặng nề hướng cặp mắt mờ đục nhìn về phía cha con Trí:
“Tại sao?”
“ Bị chia cắt với Đạt, bị hại chết luôn cả đứa con trong bụng khiến Dung lún quá sâu vào thù hận. Cô ta sẽ trả thù tất cả những ai xen vào giữa tình yêu với trai ông bà.”
Bà Hường gào lên với khuôn mặt ướt đẫm:
“Vậy thì hủy đi! Hủy bỏ cái đám cưới chết tiệt này đi là được!”
Ông Năm lắc đầu:
“Đã muộn rồi!”
Trí nhìn người đàn bà trước mặt, cất giọng lạnh lùng:
“Chỉ vì che dấu sự thật, bà đã đẩy thêm một con người vô tội vào nguy hiểm. Một khi ma quỷ đã xác định mục tiêu, chúng sẽ đeo bám con mồi không ngừng nghỉ. Con gái ông Toàn đã trở thành con mồi trong mắt Dung.”
Ông Tư lờ mờ đoán ra được cô bé đang phải đối đầu với một nguy hiểm rất lớn. Ông không ngờ chỉ vì điều tàn nhẫn mà vợ ông đã giấu nhẹm đi lại để lại hậu quả lớn như vậy.
Dồn hết sức tàn lên đôi chân, ông lọm khọm đứng dậy, nói dứt khoát:
“Vậy thì đi, qua đó nhanh lên!”
—————————————————————————-
Đã gần 10 giờ đêm, chỉ còn chưa đến 5 phút nữa. Ba người nhà ông Toàn đang thấp thỏm đứng ngồi không không yên, hết nhìn lên đồng hồ lại nhìn ra bên ngoài, hai ngọn nến lớn khắc hình long phụng vẫn cháy leo lét trên bàn thờ.
Ông Toàn nóng ruột đi qua đi lại. Chợt nghe có tiếng bước chân, ông vội chạy ra. Cả bốn người nhà ông Tư và ông Năm đều đã đến, trên tay ông Tư còn ôm chặt tấm ảnh thờ con trai.
Bà Hiền mừng rỡ, lên tiếng thúc giục:
“Đến cả rồi. Mau mau vào làm lễ!”
“Sắp hết thời gian rồi, tôi sẽ giải thích sau.”
Trí ném lại một câu rồi cùng ông Năm lao nhanh đến bàn thờ, thổi tắt hai ngọn nến, gỡ xuống chữ Song Hỷ đỏ rực khỏi tường. Nhang đang cháy trong lư hương đều bị ông Năm nhanh tay rút ra, nhúng vào tách trà dang dở trên bàn.
Sực nhớ ra điều gì, Trí vội quay sang Hạ, giọng gấp gáp:
“Cởi chiếc áo dài ra, nhanh!”
Cô đang vịn tay lên thành ghế, lo lắng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nghe tiếng của Trí liền giật thót mình. Cô lắp bắp hỏi lại:
“Cởi…cởi ra ạ?”
Ngay lúc đó, chiếc nhẫn bạc trên cổ Trí nóng dần lên, anh biết có một luồng âm khí cực mạnh đang tiến dần về ngôi nhà. Không xong rồi, ngôi nhà của ông Toàn, hiện tại, đã trở thành một âm lộ!
Anh hét to:
“Đóng tất cả cửa lại!”
Mọi người hoảng hồn vội tản ra, tất cả cửa từ trên xuống dưới đồng loạt bị đóng sập lại. Trong khi đó, trí rút một xấp bùa từ túi áo, cắn mạnh đầu ngón tay rồi nhanh chóng vẽ lên đó những ký tự kỳ lạ. Anh gấp rút dán mỗi lá bùa lên giữa mỗi cánh cửa.
Khi dán xong lá bùa lên cửa chính, cũng là cánh cửa cuối cùng, một đợt khí lạnh đến thấu xương tủy ập đến, những cánh cửa gỗ cũ kỹ đột nhiên rung lắc dữ dội. Trí nói nhanh:
“Hiện giờ chúng ta đang ở giữa âm lộ, ma quỷ sẽ có thể xuất hiện dưới mọi hình dáng mà chúng muốn, tạo ra nhiều ảo giác để đánh lừa mọi người. Hãy tỉnh táo!”
Hạ sợ hãi ôm chặt bà Hiền. Bà cũng đang sợ đến điếng người, da mặt cũng đã tái nhợt, cắt không còn giọt máu.
Mọi người căng thẳng nhìn dáo dát xung quanh. Một lúc sau, những cánh cửa thôi rung lắc, trở về bình thường… nhưng lại văng vẳng đâu đó có tiếng ru:
“Ầu ơi, con ngủ cho ngon…..
Để cha để mẹ của con đi cày….
Ầu ơi, con ngủ giấc lành…..
Để mẹ gánh nước tuới hành tưới dưa…..”
Tiếng ru ai oán, nỉ non, nghe thê lương như muốn xát muối vào lòng. Một giọng nói vang lên, như xa như gần:
“Con ơi…con của mẹ ơi……Người ta ác lắm, nỡ giết con khi con còn trong bụng mẹ…Con ơi… đứa con bé bỏng đáng thương của mẹ ơi…….”
Mọi người lo lắng nhìn nhau. Riêng bà Hường khi vừa nghe tiếng nói cất lên liền hét lên thất thanh rồi ngồi thụp xuống, hai tay ôm cứng đầu, miệng không ngừng gào lên:
“Con Dung! Là con Dung!!”
Ông Tư ngồi xuống, ôm lấy người vợ đang run rẩy không ngừng. Ông biết tội của bà nặng lắm, Trời Đất khó dung tha. Nhưng dù sao bà cũng là vợ của ông, là người cùng ông chia sẻ bao đắng cay mấy chục năm qua… Ông thở dài…nhắm mắt đầy bất lực, cánh tay già yếu cố gắng ôm chặt bà hơn.
Trí cất tiếng nói to:
“Nam mô Đại bi hội thượng Phật, Bồ Tát
Thiên thủ thiên nhãn vô ngại đại bi tâm đà la ni
Hỡi âm binh ngoài kia, đau thương trong quá khứ hãy để lại quá khứ, tội lỗi của con người tự Trời Phật nhìn thấu và trách phạt, cớ sao không chịu đầu thai siêu thoát, lại trở thành quỷ đi hại người vô tội?”
Bốn phía đột nhiên im ắng. Bỗng “RẦM!”, những cánh cửa khốn khổ lại đập ầm ầm vào nhau như muốn bật tung ra khỏi bản lề. Một tràng cười ma quái vang lên đầy chế nhạo…Cảm thấy không ổn, Trí vội ngồi xếp bằng, hai tay xếp ấn Kim Cang đặt trên đầu gối, miệng bắt đầu tụng kinh.
Ông Năm nãy giờ vẫn đứng yên phía sau mọi người, lặng lẽ theo dõi mọi việc. Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, không ai nhận ra được khuôn mặt ông đang dần biến đổi. Lớp da căng bóng, hồng hào trên mặt đang từ từ nhăn nhúm lại…
Tiếng niệm kinh vang lên, đều đều và chậm rãi. Những ký tự được vẽ bằng máu lóe sáng trên những tấm bùa. Một lúc sau, tiếng gió gào rú ngưng hẳn, những cánh cửa cũng trở nên im ắng một cách ngoan ngoãn. Nhưng tiếng Kinh vẫn phát ra đều đều từ miệng Trí.
Đây là lần đầu tiên lâm vào cảnh này, bà Hiền như muốn ngất xỉu vì sợ hãi. Bà đã thấu hiểu được nỗi khổ của con gái mình khi cứ phải liên tục bị những thứ ma quỷ chết chóc này đeo bám. Bỗng từ phía bên kia cánh cửa, một giọng nói dịu dàng, trầm ấm vang lên:
“BA ƠI….MẸ ƠI….CON LẠNH QUÁ….CHO CON VÀO NHÀ…”
Bà Hường đang ôm đầu ngồi co rúm trong góc nhà, nghe thấy tiếng nói liền trợn mắt lên. Bà đứng bật dậy, hai mắt sáng lên, giọng mừng rỡ:
“Thằng Đạt, thằng Đạt về kìa ông!”
Chính Hạ cũng nhận ra giọng nói đó, người thanh niên mà cô gặp trong giấc mơ!
Ông Tư cũng như bị mê muội. Mấy năm qua ông luôn thắp nhang niệm Phật, cầu mong được gặp lại đứa con tội nghiệp dù chỉ một lần. Ông muốn được ôm nó, được xin lỗi và nói hết cho đứa con trai duy nhất biết là ông yêu thương nó nhiều đến nhường nào. Ông chầm chậm bám vào bức tường đứng lên, giọng không giấu niềm vui sướng:
“Đạt ơi, con ơi!! Con về với ba mẹ phải không?!”
Nói rồi hai vợ chồng ông chạy ra phía cửa. Tiếng niệm Kinh liền ngưng lại. Trí vẫn ngồi xếp bằng trên mặt đất, anh quát lớn:
“KHÔNG ĐƯỢC MỞ CỬA!”
Vợ chồng ông Tư bị tiếng quát làm giật mình. Bà Hường nhìn Trí, hai mắt bà trợn lên, tròng đen hầu như bị đẩy ngược lên phía trên hốc mắt. Giọng bà rít lên điên loạn:
“ĐỂ CON TÔI VÀO! NÓ LẠNH…NÓ LẠNH LẼO LẮM!”
Trí lắc đầu, nghiêm giọng:
“Chỉ là ảo giác của âm linh tạo ra, ông bà đừng bị lừa!”
Tiếng nói từ bên ngoài lại cất lên đầy da diết:
“CON NHỚ BA MẸ LẮM….CON CÔ ĐƠN LẮM….CHO CON VÀO NHÀ ĐI…”
Ông Tư dường như cũng trở nên mất hết lý trí. Ông xông ra, tông thẳng người vào cánh cửa. Nhưng đã được niêm phong bởi lá bùa phía trên nên dù ông có cố gắng cách mấy vẫn không xê dịch được, thân hình già nua cứ một lần lại một lần, không ngừng tông mạnh lên cửa.
Ông Toàn thấy thế sốt ruột chạy đến, ôm chặt lấy ông Tư rồi dùng sức lôi ngược vào bên trong. Bà Hường đầu tóc rũ rượi, dùng mười đầu ngón tay sắc lẹm như dao cào cấu lên khắp mặt mũi ông, miệng gào rú:
“BỎ CHỒNG TAO RA!”
Hai mẹ con Hạ vội chạy ra, mỗi người một bên lôi bà ta ra xa. Nhìn những vết cào xước ngang dọc không ngừng rỉ máu trên khắp mặt và cổ chồng, bà Hiền nghiến răng tức giận:
“Bà ta điên rồi!”
Trí nhắm mắt, tiếng niệm Kinh lại đều đều vang lên. Anh không thể ngưng niệm vào lúc này, Kinh Phật sẽ giúp những tấm bùa chắn kia mạnh hơn rất nhiều lần.
Không ai nhận thấy, từ phía sau lưng, đứng thu người trong góc nhà, lớp da trên cơ thể ông Năm ngày càng trở nên vàng ệch, dúm dó. Những cục u to nhỏ phập phồng nổi lên lại xẹp xuống không ngừng theo tiếng niệm.
Mắt thấy sức mình không thể cầm cự được lâu, bà nói to:
“Giữ chặt! Mẹ xuống bếp lấy sợi dây cột bà ta lại.”
“Dạ!” Hạ khó nhọc lên tiếng, siết chặt vòng tay lại, nhìn mẹ hối hả chạy đi.
Bà Hường vẫn đang vùng vẫy giãy dụa một cách man dại.
Chẳng thể ngờ được trong cơn điên loạn, bà Hường liền nhe hàm răng lởm chởm, cúi đầu cắn mạnh vào Hạ. Những cái răng xuyên thủng lớp áo dài, cắm ngập qua da, như muốn nghiền nát cả xương tủy. Máu đỏ trào ra ướt đẫm cả bờ vai. Cô hét lên đau đớn, hai tay ôm lấy vai sợ hãi lùi về sau.
Bà Hường bật cười sằng sặc “HÁ HÁ HÁ..!” rồi vùng chạy về phía cửa, với tay lên lá bùa bên trên…
Trí mở choàng mắt, anh đứng bật dậy, lao về phía người đàn bà điên kia, nhưng đã muộn!
Lá bùa đã nằm gọn trong tay bà.
Một tiếng “ROẸT!” bén ngót vang lên……