• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trường đại học điện ảnh, một ngôi trường nổi tiếng, mỗi năm sinh viên thi đậu vào trường học không quá một trăm người, những người có thể trở thành diễn viên càng không quá năm mươi người, trường học hỗ trợ tìm vai diễn cho những học sinh sắp hoặc gần ra trường, nhưng họ sẽ không quan tâm đến những học sinh đó có thể trụ vững thay không khi ra trường.

Mộng Y Băng lựa chọn ngôi trường này khi dấu hoàn cảnh gia đình cũng vì sự thuận lợi này, chỉ cần có thể dựa vào thực lực cô sẽ cố gắng tự mình nắm lấy, nhưng có lẽ suy nghĩ khi đó của cô thật ngây thơ, cứ nghĩ rằng không cần dựa dẫm bất kỳ ai cả vẫn có thể làm được nhưng cuối cùng cô lại chẳng thể làm gì cả, còn khiến rất nhiều người bị liên lụy.

Sau khi hai cô về trường liền ở lại trong ký túc xá, những quán thịt nướng đa số chỉ mở vào buổi tối, quán mà bọn họ thường thay ghé mở cửa vào lúc năm giờ, vì vậy bọn họ hẹn nhau bốn giờ sẽ rời khỏi ký túc xa rồi ra ngoài.

Đến mười giờ hai cô liền ngủ một giấc, dù sao buổi sáng cũng dậy quá sớm hiện tại không có việc gì làm cứ như vậy mà ngủ thôi, nhưng ngủ không lâu tiếng chuông điện thoại của Mộng Y Băng vang lên, cô mơ màn quơ quào tay để cầm lấy điện thoại của mình.

“Alo.”

“Mộng Y Băng phải không, ta là Mạnh Úc đây.”

Nghe tên của người bên kia đầu dây khiến cô tỉnh hẳn vội vàng trả lời “Vâng là cháu, xin chào ngài ạ.”

“Ha ha, ta gọi điện cho cháu vì muốn hỏi xem cháu cùng cô bạn kia có muốn tham gia chương trình thực tế thay không.” Mạnh Úc bật cười khi nghe thấy sự luốn cuống của cô.

“Chương trình gì vậy ạ.” Mộng Y Băng kinh ngạc hỏi, hai cô chỉ là diễn viên chỉ vừa đóng được một bộ phim mà thôi, hơn nữa chỉ là nhân vật phụ xuất hiện chỉ vài phút ngắn ngủi, sao lại có chương trình mời được.

“An tâm, an tâm chương trình này là một chương trình sinh tồn mà thôi, bọn họ mời diễn viên trong đoàn phim, lúc đầu họ muốn mời nam nữ chính cùng nữ phản diện, nhưng nữ chính cùng nữ phản diện bởi vì có lịch trình cả rồi không thể tham gia nên ta quyết định để hai cô thay thế vào.” Mạnh Úc giải thích, ông khá ấn tượng với hai cô nên muốn giành chút cơ hội này cho người mới biết cố gắng như vậy “Tuy chương trình này không quá nổi tiếng nhưng khá là thú vị, hai cô an tâm tham gia đi ta không bán hai cô đâu, hơn nữa nếu muốn bán tôi đã không để Châu Kỳ đi cùng rồi.”

“Ngài cứ đùa.” Mộng Y Băng nghe ông nói vậy liền ngại ngùng “Nếu ngài đã cho chúng cháu cơ hội thì chúng cháu nhất định sẽ cố gắng, thật sự cảm ơn ngài ạ.”

“Ha ha không có gì, ngày mai cháu sang đây một chút để bàn bạc về chuyện hợp đồng, ta sẽ để trợ lý của mình giúp hai cháu.” Mạnh Úc nói xong liền độc địa chỉ cho cô.

Mộng Y Băng nhớ kỹ rồi cảm ơn ông ấy rồi cúp mấy, cô để điện thoại xuống ngồi thẫn thờ trên giường một lúc lâu, không ngờ chưa vào bất kỳ công ty nào mà cô cũng có thể tham gia vào một chương trình phát sống trực tiếp như thế này, tuy đạo diễn không nói rõ ra rốt cuộc là chương trình sinh tồn gì nhưng có thể chắc chắn ông ấy sẽ không hố người.

“Băng nhi.” Nguyễn My An mơ màng thức dậy gọi, hai người nằm rất gần nhau, tuy là hai giường khác nhau nhưng chỉ cần vang lên bất kỳ tiếng động nào thì bên kia đều có thể nghe thấy.

“Đạo diễn Mạnh Úc gọi điện cho tớ.” Mộng Y Băng nhìn cô ấy rồi nói.

Nguyễn My An kinh ngạc bật người ngồi dậy “Gọi cho cậu, có chuyện gì sao chẳng phải bộ phim phát sống rồi sao hay ông ấy có bộ phim nào mới muốn mời cậu.”

“Không, không, là một chương trình phát sống trực tiếp, ông ấy muốn chúng ta tham gia.” Mộng Y Băng lắc đầu nói “Đây có thể là cơ hội tốt dành cho chúng ta.”

“Thật không, thật không, ai tớ mong chờ quá đi.” Nguyễn My An nghe vậy liền vui vẻ, không ngờ bọn họ có thể đi chơi sớm như vậy, chỉ cần không phải học thành thì đi đâu cũng được.

“Vậy ngày mai tụi mình đi xem hợp đồng.” Mộng Y Băng bật cười nhìn cô ấy rồi nói, sau đó nhận được cái gật đầu đầy nhanh chóng của cô ấy.

Hai cô trao đổi xong liền ngủ thêm một lát, đến ba giờ thì dậy sửa soạn lại rồi mới rời khỏi ký túc xá.

Vừa đi ra khỏi cửa liền nhìn thấy Trần Hoàng Nam đã đứng chờ hai người ở cái cây cây to đối diện với ký túc xá, hai cô chạy lại rồi kéo anh rời khỏi trường.

Quán đồ nướng quen thuộc của bọn họ ở gần trường chính là bên trong phố ăn vặt, tuy gọi là quán nhưng thực chức nó cũng chỉ là một cái sạp nhỏ mà thôi, nhưng rất ngon, những món được đem đi nướng cũng đa dạng, nếu như bọn họ muốn ngồi lại ăn thì ông chủ cũng sẽ đưa ghế sau đó cho họ qua phía sau quán ngồi, không những vậy dù bọn họ có mua thêm những món khác của những giang hàng khác cũng không sau.

Tính cách của ông chủ cực kỳ vui vẻ, phục vũ cũng khá tốt trên hết giá cả đối với những học sinh sinh viên bình thường đều có thể đến đây ăn, đối với những gian hàng như thế bọn họ liền trở thành khách quen luôn, chỉ cần nhìn thấy họ đến ông chủ liền vui vẻ đem ghế ra cho họ rồi nướng những món mà bọn họ thường gọi, không cần bọn họ phải gọi món luôn.

"Thơm quá, tay nghề của ông chủ đúng là tốt thật." Nguyễn My An vừa hít hít mũi vừa khen ngợi, ăn ở quan này khá nhiều lần nhưng cô không biết ngán là gì, đúng là càng ăn càng thèm mà.

"Nghe mùi thôi đã muốn ăn rồi." Mộng Y Băng cũng đồng tình nói, cô cực kỳ yêu thích thức ăn, chỉ cần là món ăn có vị cay nòng thì cô đều thích hết "Đúng rồi anh Nam, bọn em được mời tham gia chương trình sinh tồn, ngày mai sẽ đi xem thử hợp đồng thế nào."

"Thật tốt, như vậy các em có thể tiếng gần hơn với ước mơ của mình rồi." Trần Hoàng Nam nghe cô nói vậy liền kinh ngạc nhưng sau đó mỉm cười đầy mừng rỡ, có lẽ không cần anh phải ra tay quá nhiều, các cô cũng có thể tranh thủ cho chính bản thân mình "Ngày mai để anh đi cùng hai đứa."

"Không cần đâu ạ, ngày mai anh có tiết học mà." Mộng Y Băng nghe vậy liền vội vàng ngăn cản, chỉ là đi một chút cũng không muốn anh phải phiền phức như vậy, dù sao việc học của anh cũng quan trọng hơn.

"Vậy được rồi, nếu bàn bạc xong nhớ cho anh biết nhé." Trần Hoàng Nam cũng không tiếp tục đồi đi mà chỉ thất vọng nói, anh biết cô không cho mình đi vì muốn tốt cho anh nhưng điều này vẫn khiến anh không quá vui vẻ, anh muốn cả ngày đều bám lấy cô đều có thể đi theo cô, nhưng hiện tại không thích hợp chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.

"Được ạ, sau khi hoàn thành xong hợp đồng em sẽ nhắn tin với anh." Mộng Y Băng nhanh chóng gta65 đầu đồng ý, sau khi về trường anh cũng đã trở lại với hình dạng mọt sách đeo kính to vì vậy cô không tài nào nhìn thấy biểu cảm của anh lúc này được, hoàn toàn chẳng biết anh đang cực kỳ tủi thân.

Lúc này ông chủ cũng bưng thức ăn của bọn họ đến, sau khi bọn họ trả tiền ông chủ liền tăng thêm hai xiên thịt mới ra hôm nay để họ nếm thử.

Ba người ăn uống no say liền trở về trường.

Sáng hôm sau bởi vì có hẹn mà hai cô dặn báo thức để không bị ngủ quên, bọn họ hẹn nhau chín giờ vì vậy chỉ vừa bảy giờ là chuông báo thức liền reo lên, hai cô cũng không ngủ nướng mà bật dậy lao vào nhà vệ sinh, sau khi chỉnh trang đầy đủ liền rời khỏi trường.

Bởi vì bọn họ không có công ty hoặc nhà riêng nên chỉ có thể hẹn với nhau ở một quán cà phê vắng vẻ gần trường một chút, điều này Mạnh Úc cũng đã suy nghĩ cho hai sinh viên nghèo khó như bọn họ.

Quán cà phê vừa vặn cách trường học chỉ mười phút đi bộ, hai cô men theo địa chỉ mà đến quán cà phê, bởi vì không muốn có ấn tượng xấu nên khi tới nơi chỉ vừa tám giờ bốn mươi lăm phút mà thôi.

Hai cô ngồi chờ mười lăm phút liền nghe thấy cánh cửa của quán cà phê vang lên, bên ngoài hai người bước vào, một người chính là anh chàng trợ lý bên cạnh đạo diễn Mạnh Úc, người còn lại cũng là một chàng trai khá trẻ, khí chức xung quanh anh ta cực kỳ hoang dại, giống như một người chỉ muốn đi tìm những điều kích thích mà thôi.

Hai cô ngồi chờ mười lăm phút liền nghe thấy cánh cửa của quán cà phê vang lên, bên ngoài hai người bước vào, một người chính là anh chàng trợ lý bên cạnh đạo diễn Mạnh Úc, người còn lại cũng là một chàng trai khá trẻ, khí chức xung quanh anh ta cực kỳ hoang dại, giống như một người chỉ muốn đi tìm những điều kích thích mà thôi.

Nhưng khi Mộng Y Băng nhìn thấy anh ta liền cảm thấy cực kỳ quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng cô không thể phân biệt được đây là cảm giác quen mất của kiếp trước hay ở chính độ tuổi này.

"Xin chào." Mộng Y Băng cùng Nguyễn My An nhìn hai người đó đi lại liền đứng dậy chào hỏi.

"Xin chào, giới thiệu với hai cô đây chính là ngươi đã đề xuất ra chương trình sinh tồn này thiếu gia Kỳ Anh, bởi vì nghe nói hai cô là khách mời trong phát sóng lần này nên anh ta muốn đến nhìn xem." Trợ Lý của Mạnh Úc giới thiệu, thật ra trợ lý này đã nói lãng tránh vài chuyện, nếu thật sự nói thẳng thì chính là người đầu tư này bất mãn về việc chọn hai cô gái này đến chương trình.

Nhìn từ góc độ nào đi nữa thì ít nhất nữ chính cùng nữ phản diện vẫn có da có thịt hơn hai cô, đặc biệt khuôn mặt của bọn họ cũng không thể trắng bằng hai cô, dù nhìn như thế nào thì hai cô đích thị là những cô gài liễu yếu đào tơ, tham gia một chương trình sinh tồn thế này chẳng khác nào chờ chết, thậm chí có khi đang quay lại phải ngừng nữa chừng vì tình trạng sức khỏe của cả hai.

Cũng vì chuyện này mà nhà đầu tư cực kỳ bất mãn nên muốn lại đây nhìn.

"Tôi nói thẳng, nếu như muốn quay chương trình này thì hai cô thật sự không thích hợp, lỡ như giữa chừng lại té xỉu thì sao." Kỳ Anh hừ lạnh nói "Tuy chương trình của tôi không nổi tiếng gì, nhưng chắc chắn hai cô phải biết đi."

Trợ lý bên cạnh nhanh chóng nói ra tên chương trình "Đây chính là chương trình 'Sinh tồn ơi, ta tới đây'."

"Sinh tồn ai, ta tới đây." Mộng Y Băng cực kỳ kinh ngạc mà lập lại, cô nhớ rõ đây là một chương trình rất nổi ở kiếp trước, nhưng đi kèm với độ nổi tiếng đó chính là sự lựa chọn cực kỳ nghiêm khắc.

Kỳ Anh này rất kiêu ngạo, nhưng đối với chương trinh2n ày anh ta lại cực kỳ nghiêm túc, bởi vì muốn thăm thú tìm ra những thứ mới lạ nên anh ta đi khắp nơi, sau đó cảm thấy một mình thật vô vị, vì vậy anh ta đã đầu tư tạo thành một chương trình sinh tồn như thế này, nói trắng ra đây không hẳn là một chương trình mà người tham gia thật sự phải trải nghiệm cảm giác sinh tồn, không những vậy anh ta còn mở hình thức livestream hai mươi bốn trên hai mươi bốn, vì vậy đối với những nghệ sĩ muốn giữ hình tượng của bản thân không quá muốn tham gia vào chương trình này, nhưng sau khi chương trình này nổi tiếng thì nhiều người tranh sức đầu mẻ trán để tham gia, nhưng ngược lại chương trình này lại bắt đầu kén chọn khách mời.

Tuy hiện tại nghe ngữ khí cực kỳ đáng ghét của anh ta khiến cô muốn đánh anh ta một đám nhưng cô hiểu lý do anh ta nói vậy, bởi vì đó là sự thật, sinh tồn không phải là chuyện dễ, những nữ diễn viên luôn rất yếu ớt, chuyện gì cũng phải nhờ người khác làm hộ, trên hết mọi diễn viên nữ đều không muốn da mình trở nên ngâm đen vì vậy chuyện ngất xỉu rất có khả năng.

"Sao vậy, chỉ như vậy đã sợ rồi à, nếu như thế hai cô có thể đi rồi, tôi có thể mơi người khác." Kỳ Anh hất mặt lên cao nói, trong mắt anh ta hoàn toàn chẳng thèm nhìn đến hai cô.

Mộng Y Băng híp mắt sau đó mỉm cười nhẹ nhàng nhìn với anh ta "Không, chúng tôi thực sự cảm thấy chương trình này rất tốt, nên chúng tôi sẽ tham gia."

"Không phải tôi nói các cô không được rồi sao." Kỳ Anh trừng mắt nói.

Nhưng cô chẳng thèm để ý mà tiếp tục nói "Có thể anh không tin nhưng tôi từng học võ, tôi cũng cò rèn luyện sức khỏe của mình, còn cô ấy thì tôi có thể chiếu cố, nếu anh không tin chúng ta có thể ký cam kết, nếu chúng tôi làm phiền tiến độ quay của anh thì chúng tôi sẽ bồi thường gấp đôi cho chương trình."

"Như thế nào thưa thiếu gia Kỳ Anh."

Lúc này Kỳ Anh mới thật sự đưa mắt nhìn cô, anh ta cảm thấy sự thách thức này của cô thực sự rất hợp khẩu vị của mình, với những kẻ đam mê mạo hiểm như anh thì thách thức như thế này cũng là thứ tương đối hấp dẫn.

"Được thôi, nếu đã vậy tôi cũng sẽ thêm điều kiện, nếu các cô trong chương trình của tôi hoàn thành một cách tốt nhất, sinh tồn tốt nhất trong nhóm khách mời thì tôi sẽ trả tiền gấp đôi cho mỗi người."

"Thành giao, cảm ơn thiếu gia đã chiếu cố." Mộng Y Băng thoải mái đáp lại, cô chẳng hề lo lắng gì cả.

Đến khi hai bên đặt bút vào bản hợp đồng cùng bản cam kết thì Nguyễn My An ngồi bên cạnh vẫn chẳng hiểu gì cả, cô ấy chỉ ngơ ngác ngồi uống phần nước của mình mà không hề chen vô dù chỉ một lời, cô ấy hoàn toàn tin tưởng vào cô một cách mù quán.

Đây chính là một thói quen đã được hình thành từ khi cả hai cô còn rất nhỏ, vì vậy hiện tại nhìn cô cùng người đối diện giải quyết xong sau đó cô đưa cô ấy cây bút cô ấy liền ngoan ngoãn mà ký vào.

Bàn xong hợp đồng hai bên đều có việc bận vì vậy ai đi đường náy, trước khi đi Kỳ Anh chỉ nói một câu với hai người "Lúc nào chương trình bắt đầu quay đạo diễn sẽ nhắn tin cho hai cô, hãy chờ đợi tin tức từ chúng tôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
HNT
Hằng Nguyễn Thị28 Tháng sáu, 2023 16:27
Truyện đã hoàn đâu. 28/6/2023
HNT
Hằng Nguyễn Thị28 Tháng sáu, 2023 16:20
Truyện đã hoàn đâu. 28/6/2023
BÌNH LUẬN FACEBOOK