• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe taxi chạy chậm rãi trên đường, hôm nay xe cộ đông đút bác tài xế chỉ có thể chậm rãi nhích từng đoạn đường đang kẹt xe.

Mộng Y Băng cùng Nguyễn My An ngồi bên trong xe nhìn ra hai bên đường đông đút không khỏi thở dài, đoạn đường từ trường học đến phim trường thực sự rất đông đúc, bởi vì xung quanh nơi đó là một dãy trung cư vừa mới xây dựng cách đây không lâu, không những vậy bên cạnh còn có một khu vui chơi giành cho trẻ em, mỗi dịp cuối tuần cá bậc phụ huynh đều sẽ đưa con mình đến đó chơi, cho dù hiện tại trời mới lên không lâu, nhưng ánh nắng sáng sớm sẽ khiến trẻ nhỏ có sức khỏe tốt hơn.

"Để tôi gọi về cho mẹ, dù sao tuần này chúng ta cũng không về được." Cô nói nhỏ, dù sao những tuần qua hai cô luôn về vào cuối tuần, nếu như không có chuyện gì chắc chắn hai cô sẽ về vì vậy hai bên gia đình chỉ cần mỗi dịp cuối tuần đều hẹn đến nhà nhau mà trông con về, lần này không thể về vậy thì phải gọi điện sớm để hai bên không phải trông mong nữa.

"Nhờ bà nhé." Nguyễn My An gật đầu, dù sao chỉ cần gọi cho một bên thì bên còn lại ắc sẽ biết chuyện, cô ấy không cần phải gọi riêng cho gia đình mình.

Mộng Y Băng gật đầu sau đó cằm điện thoại gọi video cho mẹ mình.

Tiếng chuông vang lên vài hồi sau đó bắt máy.

"Alo." Khuôn mặt bà Trần hiện lên mản hình, sau khi thấy khuôn mặt của Mộng Y Băng bà liền mỉm cười hỏi "Sao đấy con gái, hai đứa về nhà chưa."

"Mẹ ơi, chắc tụi con không về được rồi, bên trường quay gọi điện thông báo chúng con lên đấy chụp ảnh." Mông Y Băng nhìn khuôn mặt tươi cười của mẹ mình liền áy náy nói "Tụi con xin lỗi ạ."

Bà Trần nghe vậy cũng không buồn, tuy bà khá thất vọng khi không gặp được con gái mình nhưng những tuần qua nó đều về nhà dùng bữa cùng vợ chồng bà, vì vậy không sao cả tuần sao nó về là được rồi.

"Không sao cả, hai con nếu bận thì làm cho xong đi, ba mẹ sẽ chờ tuần sau vậy."

"Đi đường cẩn thận nhé con gái ngoan."

"Vâng ạ, ba mẹ mau ăn sáng ạ." Mộng Y Băng cảm động gật đầu, không ngờ mẹ lại ủng hộ cô nhiều như vậy, cho dù cô không thể về nhà bà cũng không trách mắng một câu, đúng là kiếp trước mắt cô mù rồi mới không thấy sự yêu thương của gia đình mình.

"Được, hiện tại ăn luôn." Bà Trần cười nói sau đó quơ tay chào tạm biệt cô trước màn hình "Mẹ cúp máy đây tạm biệt."

"Vâng tạm biệt mẹ." Mộng Y Băng gật đầu sau đó cuộc gọi được tắt đi màn hình trở về giao diện gọi điện.

"Không sao, tuần sau có ba ngày nghỉ chúng ta trở về ở hết ngày nghỉ luôn." Nguyễn My An tuy không hiểu tại sao cô lại buồn, nhưng cô ấy vẫn lên tiếng an ủi.

Mộng Y Băng mỉm cười nhìn cô bạn rồi gật đầu "Được, lúc ấy chúng ta cùng nhau tụ họp với anh Nam."

Hai tiếng sau chiếc xe taxi dừng lại trước cổng phim trường, Mộng Y Băng trả tiền cho bác tài xế rồi cùng Nguyễn My An kéo theo vali vào trong, lúc này đây hai đoàn phim kia đã rời khỏi trường quay để đi quay ngoại cảnh, dù sao đạo cụ dựng bối cảnh cũng không trưng thực bằng cách quay thực tế, như vậy một bộ phim sẽ sống động hơn nhiều.

Lúc hai cô đi vào trường quay thì chỉ thấy lát đát vài người, đa số là nhân viên quay chụp cùng nhân viên dựng cảnh, vài tiếng tách tách vang lên cùng với tiếng nói lớn của nhiếp ảnh gia.

Đứng bên trong bối cảnh được các thiết bị ánh sáng chiếu vào chính là ảnh đế Châu Kỳ, anh ta đang mặc đồng phục của học sinh cắp ba, bên cạnh là nữ diễn viên đóng vai nữ chính, lúc này cô ta cũng mặc đồng phục của học sinh cấp ba, bối cảnh phía sau là nơi đứng chờ xe buýt, đây cũng là bối cảnh mà lần đầu tiên nam nữ chính gặp mặt nhau, nhưng lúc này đây bọn họ chỉ là vô tình lướt qua nhau.

Khi hai người đi vào cũng không có mấy người chú ý, nữ trợ lý của đạo diễn cũng đang chăm chú nhìn hai người đang tạo dáng chụp phía trên thì vô tình nhìn thấy hai cô, nữ trợ lý nhanh chóng chạy lại gọi.

"Y Băng, My An, hai đứa đến rồi à, mau mau vào trong thay đồ trang điểm đi, chúng ta sẽ cố gắng chụp cho xong ngày hôm nay."

"Vâng," Hai cô gật đầu đáp lại rồi nhanh chóng chạy vào phòng thay đồ.

Dù sao hai người cũng chẳng phải nhân vật chính, một người chỉ xuất hiện trong vài cảnh, một người chỉ xuất hiện phân nữa bộ phim, vì vậy khi chụp ảnh bìa cũng không tới lượt hai người, hai cô chỉ chụp vài bức ảnh để đăng lên trang cá nhân của đoàn phim, cũng như một bất ảnh giới thiệu nhân vật mà thôi.

Nguyễn My An là thế còn Mộng Y Băng thì vẫn có vài bức ảnh chụp chung với nam nữ chính, dù sao ba người vẫn sẽ đứng chung một khung hình, đây cũng là phúc lợi cho một người mới như cô.

Sau khi hai cô được thợ trang điểm chỉnh trang xong liền đi ra khỏi phòng thay đồ, lúc này mọi người đã dừng chụp mà nghỉ ngơi xem lại ảnh mới chụp xong.

Nhan sắc của diễn viên trong đoàn phim khá nopi63 bật, tuy không phải là mỹ nhân nghiên nước nghiên thành nhưng vẫn có một vài nét đẹp riêng biệt, mà trong đó nữ phụ được Mộng Y Băng thủ vai lại có sắc đẹp khiến nhiều người ganh tị, mà khi cô trang điểm nhẹ thì càng trở nên ngây ngô đơn thuần.

"Đạo diễn, anh Bari, thầy Châu, Chị Mỹ." Hai cô đi đến chỗ nhóm người đang tụ lại với nhau xem ảnh rồi lễ phép gọi.

Bốn người ngước lên nhìn hai cô rồi cười nói "Xin chào."

"Đúng là làm khó hai đứa, tại tôi gắp gáp quá." Mạnh Úc nhìn hai cô hối lỗi nói, ông biết làm như vậy rất khó cho sinh viên như hai cô, nhưng ông thực sự không còn cách nào khác.

"Lâu rồi không gặp." Châu Kỳ cười nhẹ rồi gật đầu.

"Không sao đâu ạ, dù sao hôm nay bọn cháu cũng được nghỉ." Mộng Y Băng lắc đầu nói với đạo diễn rồi xoay đầu nhìn Châu Kỳ "Rất vinh hạnh được gặp lại thầy."

Bari để mọi người chào hỏi xong liền cắt ngang bọn họ tiếp tục nói lời khách sáo với nhau, anh ta cầm máy ảnh lên rồi nói với hai cô.

"Tôi muốn chụp thử ảnh, hai cô ra đó tạo kiểu đi."

Mộng Y Băng nghe vậy liền kinh ngạc, không phải vẫn đang chụp ảnh cho nam nữ chính sao, hai nhân vật phụ như hai cô thì cần thử máy cái gì nhỉ.

Tuy khó hiểu nhưng nhìn ba người đang đứng bên cạnh không có ý kiến gì hai cô chỉ có thể nhìn nhau rồi đứng vào nơi dựng bối cảnh.

"Hai cô cứ đứng tự nhiên, chỉ chụp thử xem có lên hình tốt hay không mà thôi." Bari nhìn cơ thể căng cứng của hai cô liền nói, anh ta biết những diễn viên mới như hai cô không thể tránh khỏi việc ngại ngùng khi đứng trước máy ảnh hoặc máy quay, nhưng nhìn cách hai cô đóng phim thì vẫn có thể thấy cả hai đều rất thích hợp cho ngành này, chỉ cần tập quen với việc đứng trước máy ảnh ở bất kỳ đâu mà thôi.

Mộng Y Băng thực ra không sợ máy ảnh, nhưng cô không muốn chỉ một mình Nguyễn My An ngại ngùng, với một ảnh hậu phái diễn xuất như cô thì làm sao có ai phát hiện ra cô chỉ đang giả vờ mà thôi, vì vậy sau khi nghe Bari nói cô liền liếc mắt thoáng nhìn sang cô ấy, thấy cô ấy đã bình tĩnh hơn, cơ thể không tự chủ được thả lỏng thì cô cũng nhanh chóng thả lỏng mình.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh không ai có thể nhìn ra điều gì không đúng ở giữa hai cô, vì vậy cô nắm bắt cơ hội nhanh chóng điều chỉnh hướng đứng cũng như làm ra vẻ vô tình mà điều chỉnh cả dáng đứng của cô bạn mình.

Rất nhanh sau đó một tiếng chụp ảnh đầy vang dọi vang lên khiến nhóm đạo diễn đứng ở một bên chưa rõ tình hình, trước mắt bọn họ chỉ là hai cô cực kỳ bình thường mà đứng ở đó, không tạo dáng, không mỉm cười thậm chí ánh sáng còn không kịp điều chỉnh, nhưng nhiếp ảnh gia lại bấm máy chụp mất rồi, điều này thật sự quá khó tin.

"Bari..." Mạnh Úc đi đến gần Bari hô, nhưng lúc này đây anh ta hoàn toàn không động đậy, hai mắt chỉ chăm chú nhìn vào tắm hình trên máy ảnh một cách kỳ dị.

"Sao vậy." Châu Kỳ cũng đầy khó hiểu mà tiến lên.

Nhưng Bari vẫn không trả lời, anh ta không thời dời mắt mà nhìn bức ảnh trên máy ảnh mà mình vừa chụp, lúc này đây anh ta hoàn toàn không biết mình phải nói gì về ức ảnh hoàn toàn không có chuẩn bị gì này.

Mạnh Úc thấy anh ta như vậy liền tò mò mà sáp lại nhìn, dù sao hiện tại có hỏi gì Bari cũng sẽ không trả lời, vậy không bằng tự ông nhìn xem, mà Châu Kỳ cũng nghỉ như vậy nên cũng ghé đầu qua.

Mà hai người vừa nhìn vào cũng nhanh chóng trợn trừng mắt với bức ảnh trong máy ảnh giống như Bari, vẻ mặt đầy khó tin giống như vừa nuốt phải ruồi nhặng vậy, cực kỳ kinh hãi.

"Tôi đã biết hai cô ấy mà chụp cùng nhau sẽ có sự bất ngờ, nhưng ai biết rằng càng hơn những gì tôi tưởng." Bari lẩm bẩm, sau đó anh ta lại lắc đầu "Không, không phải hai người, chỉ một người mới có thể làm nên bức tranh hài hòa như vậy."

Mạnh Úc cùng Châu Kỳ cũng đầy đồng tình mà gật đầu, bọn họ không ngờ rằng chỉ một bức ảnh chụp một cách bình thường lại có hiệu ứng khó tả như vậy, hai cô tuy không làm ra hành động nào, cũng chẳng nhìn vào máy ảnh nhưng lại có thể rực rỡ trong bức ảnh như vậy đúng là khó tin.

Mà cảm giác của người khác khi nhìn vào bức ảnh chỉ có một cảm xúc duy nhất mà thôi.

"Wao, thật đẹp, hai cô ấy quá xinh đẹp rồi."

"Rất kinh ngạc." Mạnh Úc vỗ vai Bari mà cảm thán "Có khi bộ phim này sẽ có cơ hội thì sao."

"Tôi không phản đối, lần này ông thật sự có mắt nhìn quá rồi." Bari ánh mắt đày nóng rực nhìn chằm chma82 một người trong hai cô gái trước mặt, một kẻ đam mê chụp ảnh như anh ta làm sao có thể bỏ qua cho một hạt giống tốt như vậy, chắc chắn phải kéo người về công ty anh ta mới được.

Mà lúc này đây Mộng Y Băng cùng Nguyễn My An hoàn toàn không biết ba người chụm lại đang nói gì, tuy cô đã để hai người đứng vị trí khá tốt nhưng cả hai còn chưa kịp tạo dáng mà, làm sao ba người phía dưới lại nhìn hai cô bằng ánh mắt rực sáng như vậy, quá khó hiểu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
HNT
Hằng Nguyễn Thị28 Tháng sáu, 2023 16:27
Truyện đã hoàn đâu. 28/6/2023
HNT
Hằng Nguyễn Thị28 Tháng sáu, 2023 16:20
Truyện đã hoàn đâu. 28/6/2023
BÌNH LUẬN FACEBOOK