Một giọng nói thân thuộc vang lên khiến anh sững sờ, khi nhìn thấy bóng đen kia di chuyển, anh mới định thần lại, vội nhấc tay bật công tắc đèn.
"Nhiễm Nhiễm?" Anh cực kỳ kinh ngạc, cảm giác như đang ở trong giấc mơ vậy.
Mộ Ngữ Nhiễm đi đến đứng trước mặt anh, khẽ mỉm cười: "Mới có mấy ngày không gặp, sao anh lại gầy đi rồi?"
"Nhiễm..." Lục Dĩ Hàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, không biết là do rượu hay nguyên nhân gì, anh vẫn cảm thấy có chút không chân thực:
"Là mơ sao?" Bởi vì, anh đã từng mơ những giấc mơ tương tự như thế này. Những lúc đó, anh thực sự không muốn mình tỉnh lại.
Cô lắc đầu, khoé mắt đã ngấn nước: "Không phải mơ, Dĩ Hàng, em trở về rồi."
Anh ôm lấy cô, tâm trạng nặng nề bấy lâu nay liền được chút bỏ. Khoé miệng anh nhếch lên, không dấu nổi sự vui mừng trong lòng.
"Cảm ơn em, Nhiễm Nhiễm. Cảm ơn vì đã quay về với anh."
Ôm được một lúc, Mộ Ngữ Nhiễm bỗng đẩy người anh ra, nhíu mày: "Anh uống rượu?"
"Ừm." Anh trả lời thành thật.
"Uống với ai vậy?"
"Bạn anh."
"Nửa đêm rồi còn đi uống rượu? Lại còn lái xe nữa, anh không biết là rất nguy hiểm sao?" Cô có chút tức giận.
"Ừm anh biết lỗi rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa đâu, em đừng giận."
"Em không giận, em là đang lo lắng cho anh."
Lục Dĩ Hàng bật cười, véo nhẹ chóp mũi cô: "Anh biết rồi, có thể nhìn ra được."
Nửa giờ sau, anh bước ra từ phòng tắm, cuốn khăn ngang hông, vừa lau tóc vừa đi đến chỗ Mộ Ngữ Nhiễm.
Cô đang nằm trên giường nghịch nghịch điện thoại, mắt liếc thấy anh thì lập tức cúi xuống, mặt mày đỏ ửng.
Anh buồn cười: "Em xấu hổ cái gì vậy?"
"Đâu có."
"Em đang đỏ mặt đấy."
Cô biện minh: "Tại trong phòng hơi nóng."
"Phải không?" Anh cúi đầu sát lại gần, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô:
"Anh còn tưởng, em nhìn thấy thân hình này của anh liền đỏ mặt chứ."
Mộ Ngữ Nhiễm bĩu môi: "Đồ tự luyến."
Lục Dĩ Hàng không nói gì, lập tức vén chăn chui vào. Cô hoảng hốt:
"Anh làm cái gì? Mau đi mặc đồ đi!"
"Không mặc."
"Anh như vậy em không ngủ được!"
"Làm một hiệp xong, có khi trời cũng sáng luôn rồi, em còn ngủ cái gì?"
"Lục Dĩ Hàng, mắt anh có quầng thâm rồi, còn không ngủ đủ giấc là thành gấu trúc luôn đó!"
Anh kéo khoé môi, chôn mặt vào ngực cô: "Vì em, anh biến thành con gì cũng được hết."
"Anh mặc quần áo nghiêm chỉnh lại đi, em có chuyện muốn nói với anh."
Nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của Mộ Ngữ Nhiễm, anh liền ngẩng đầu lên, ánh mắt hoang mang:
"Quan trọng lắm hả?"
"Ừm."
Anh lập tức giữ im lặng, xoay người bước xuống giường, sau đó nhấc chân đi đến phía tủ quần áo.
Không lâu sau, Lục Dĩ Hàng kéo chiếc ghế đến bên cạnh Mộ Ngữ Nhiễm, anh đặt mông ngồi xuống, nâng mắt nhìn cô đang dựa lưng vào đầu giường.
Anh vắt chéo chân, khoanh tay lại: "Nói đi, nếu như không phải chuyện quan trọng, thì em biết tay anh."
Cô nuốt nước miếng, ậm ừ một lúc mới dám mở miệng: "Em... có thai rồi."
"?" Vẻ mặt anh lập tức ngơ ngác, giống như nghe không rõ, hỏi lại:
"Gì cơ?"
"Em, có thai rồi." Cô lặp lại.
"Đùa nhau à?"
Mộ Ngữ Nhiễm nhăn mặt: "Em không thích giỡn đâu."
"... Bao lâu rồi?"
"Hơn một tháng." Cô vươn tay cầm lấy túi xách trên tủ đầu giường, sau đó lấy ra một tờ giấy khám thai đưa cho Lục Dĩ Hàng.
Anh nhìn một lúc, không biết tâm trạng vui hay buồn mà khuôn mặt vẫn cứ đờ đẫn. Cô thấy vậy, có chút tức giận:
"Cái vẻ mặt đó của anh là sao hả?"
"Nhiễm Nhiễm..." Lục Dĩ Hàng ngẩng đầu, trong lòng cực kỳ thống khổ:
"Vậy là trong khoảng thời gian này, anh không được chạm vào người em sao?"
Cô nhướn mày: "Chắc là vậy."
"Ôi..." Anh ôm mặt, khóc không thành tiếng:
"Còn chưa làm được bao nhiêu lần, vậy mà lại phải nhịn. Thật là..."
Mộ Ngữ Nhiễm gõ đầu anh: "Rốt cuộc là trong đầu anh đang chứa cái gì hả?"
"..."
"Anh không vui sao?" Cô hoài nghi nhìn Lục Dĩ Hàng, cảm thấy bộ dáng của anh chính là không biểu hiện sự vui vẻ gì cả.
"Tất nhiên là anh vui." Anh mỉm cười, đi đến ngồi xuống bên cạnh Mộ Ngữ Nhiễm, xoa xoa bụng cô:
"Chỉ là quá đột ngột, anh không thích ứng kịp. Huống hồ, vừa nãy 'cương' còn chưa được dập tắt, nên giờ vẫn rất khó chịu."
Cô đen mặt: "Anh... Vậy phải làm thế nào?"
Lục Dĩ Hàng hôn lên trán cô: "Vì hai mẹ con em, anh sẽ chịu đựng."
"Như thế sao được!" Cô sốt sắng:
"Nhịn như vậy sẽ không tốt, sẽ ảnh hưởng đấy!"
"..."
"Anh không tự mình làm được sao? Dùng tay ấy."
"Gì? Em bảo anh thủ dâm sao?"
Cô lập tức gật đầu: "Đúng vậy!"
"Sao em không làm giúp anh đi."
"Em không biết làm."
"Đơn giản thôi." Lục Dĩ Hàng kéo tay cô, đặt lên hạ bộ sớm đã ***** **** của mình, giở giọng quyến rũ:
"Anh đây liền dạy cho em."
Cách hai lớp vải, cô có thể cảm nhận được sự nóng bỏng từ bên trong. Khuôn mặt cô đỏ bừng, muốn rút tay ra nhưng lại bị anh nắm chặt.
"Giúp anh đi mà, được không?" Anh nghiêng đầu, phả hơi thở vào tai cô, sau đó khẽ cắn nhẹ một cái.
Mộ Ngữ Nhiễm run lên, cơ thể bắt đầu có phản ứng. Cô nhăn mày:
"Được rồi..."
Một lúc sau, Lục Dĩ Hàng nằm bên dưới, cảm giác có thứ gì đó ươn ướt ở phần bụng. Anh nhướn mày, nhìn chăm chú vào bóng lưng mảnh khảnh của cô, giọng điệu thiếu đòn:
"Em 'chảy nước' rồi kìa."
Cô đang ngồi trên người anh, nghe anh nói vậy thì cực kỳ xấu hổ, có chút oán giận:
"Là tại anh cả đấy!"
"Tại anh? Làm em đỏ mặt là do anh, khiến em mang bầu cũng là do anh, bây giờ em ra nước, cũng là tại anh cả sao? Nhiễm Nhiễm, anh nhiều tội quá nhỉ?"
Dứt lời, anh đột nhiên giữ lấy bả vai Mộ Ngữ Nhiễm kéo về phía mình, sau đó nhanh chóng lật người lại, đè cô dưới thân.
Nhìn thấy sắc mặt đỏ ửng như quả cà chua của cô, anh liền bật cười:
"Nhiễm Nhiễm, em đáng yêu quá."
"Anh... Anh làm gì hả?" Cô trợn trừng mắt, có chút hoảng hốt.
"Để anh giúp em." Lục Dĩ Hàng cúi xuống hôn lấy môi cô, bàn tay không yên phận bắt đầu vén váy cô lên, sau đó kéo quần lót xuống.
Anh xoa nắn, mơn trớn vùng đất nhạy cảm của Mộ Ngữ Nhiễm, ngón tay dần dần di chuyển đến hang động thần bí kia, chuẩn bị tiến vào.
Cơ thể cô run lên, vội giữ lấy tay anh: "Đừng..."
"Em yên tâm, anh chỉ dùng ngón tay thôi, sẽ không vào sâu, được chứ?"
Cô cắn môi, gật nhẹ đầu: "Vậy, cẩn thận một chút."
"Được." Anh cười khẽ, lại một lần nữa nhét hạ bộ của mình vào tay cô:
"Tiếp tục vuốt ve nó đi."
Tiếp đó, Lục Dĩ Hàng từ từ đưa ngón tay vào bên trong cơ thể cô, cảm nhận được sự khăng khít cùng gò bó, anh rũ mắt, âu yếm nhìn Mộ Ngữ Nhiễm:
"Thả lỏng nào."
"Ưm, em... Khó chịu quá."
"Bình tĩnh, thả lỏng một chút."
Anh cúi xuống, cắn mút xương quai xanh rồi đến hai bầu ngực căng tròn của cô. Anh dùng hai ngón tay, bắt đầu ra vào khiến cô rên rỉ, cong người lên tiếp nhận.
"Nhiễm, gọi tên anh đi."
"Ưm, Hàng... Dĩ Hàng..."
Hai thân thể loã lồ ở trên giường phối hợp cực kỳ ăn ý, tiếng rên rỉ phát ra vừa lưu luyến, vừa dụ hoặc.
"Nhiễm..." Lục Dĩ Hàng cúi xuống mút lấy đầu lưỡi cô, cánh tay ghì chặt đến mức muốn khảm cô vào tận trong lồng ngực.
"A..."
Cả hai run rẩy, cảm giác lên đỉnh xâm chiếm lí trí, lấp đầy từng khoảng trống bên trong cơ thể.
Anh đặt lên trán Mộ Ngữ Nhiễm một nụ hôn, sau đó nghiêng người nằm xuống giường, ôm cô vào lòng:
"Chúng ta kết hôn nhé?"
"Hả?"
"Ý anh là đám cưới ấy, chúng ta tổ chức hôn lễ đi." Anh rũ mắt, giọng điệu có chút bá đạo:
"Anh muốn cho cả thế giới này biết rằng, em là người phụ nữ của anh, được anh danh chính ngôn thuận mà cưới về."
Cô mỉm cười, đuôi mắt cong lên cực kỳ hạnh phúc: "Được."
Bởi vì quyết định sẽ tổ chức hôn lễ trước tết nguyên đán, cho nên khoảng thời gian này Lục Dĩ Hàng rất bận rộn.
Anh vừa phải đến công ty làm việc, vừa phải cùng Mộ Ngữ Nhiễm đi thử váy cưới. Cuối cùng, lại phải tìm người làm phù rể cũng như đoàn rước dâu.
"Tôi lớn tuổi hơn cậu, không làm phù rể được, cậu tìm mấy người kia đi." Giọng nói của Phó Cận Niên ở đầu dây bên kia truyền đến, rất nghiêm túc mà thông báo một câu.
Lục Dĩ Hàng ngồi tựa lưng vào ghế, anh nhắm chặt hai con mắt, day day huyệt thái dương: "Vậy làm tài xế được không? Tôi muốn có hơn chục chiếc xe đến rước dâu."
"Cậu đi diễu hành hay gì?"
"Cứ quyết định như vậy đi, cúp đây." Anh không trả lời liền trực tiếp cúp máy, tránh trường hợp bị Phó Cận Niên cợt nhả.
Danh Sách Chương: