Những ngày sau đó, hai người dạo chơi ở những địa điểm nổi tiếng của thành phố Đà Lạt, như 'thung lũng tình yêu', núi Lang Biang và Hồ Xuân Hương.
Bởi vì tiết trời rất lạnh, cho nên hai người cũng chỉ chụp hình lưu niệm, đi chơi một lúc rồi liền trở về.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, Mộ Ngữ Nhiễm hơi khựng lại, sau đó chỉ tay vào một chiếc bánh trong tủ kính, quay đầu hỏi anh:
"Em có thể ăn nó không?"
Lục Dĩ Hàng kéo khoé môi, xoa xoa đầu cô: "Có thể."
Cô cười tít mắt: "Tốt quá!"
"Đợi anh một chút." Anh xoay người, nhấc chân đi vào bên trong cửa hàng.
Cô đứng ở bên ngoài, hà hơi rồi chà xát hai lòng bàn tay với nhau, chỉnh lại mũ len rồi đút tay vào túi áo.
Bên cạnh đột nhiên có người đến bắt chuyện, là một thanh niên có vóc dáng cao lớn, trên vai còn đeo một cái túi, thoạt nhìn giống như là sinh viên. Cậu ta mỉm cười hòa nhã, nói cái gì cô không hiểu được.
Sợ bị người ta coi là chảnh choẹ, cô dùng ngón trỏ kéo nhẹ cổ áo len đang che cằm xuống, nói tiếng Anh:
"Xin lỗi, tôi là người Trung Quốc."
Cậu ta có chút sững sờ, một lúc sau mới định thần lại, đáp lại bằng tiếng Anh:
"Trung Quốc?"
"Phải."
Mộ Ngữ Nhiễm nhìn thấy cậu ta móc trong túi ra một chiếc điện thoại, rồi nâng mắt hỏi cô:
"Có dùng facebook hay zalo không?"
Cô cười gượng: "Không có."
"Cô là du khách sao? Ở đây lâu không?"
"Không lâu lắm, mấy ngày nữa sẽ về."
"Có thể cho tôi xin phương thức liên lạc được không?" Cậu ta nhìn cô chăm chú, ánh mắt thâm thúy mang theo sự tự tin.
Mộ Ngữ Nhiễm trong lòng căng thẳng: "Để làm gì vậy?"
Cậu ta bật cười: "Dĩ nhiên là muốn làm quen với cô rồi!"
"Thực sự xin lỗi, tôi không thể cho cậu số điện thoại của tôi được." Cô cúi đầu, không biết phải xử lý tình huống này như thế nào mới phải.
Thanh niên kia gật gật đầu, có vẻ như là đang thấu hiểu. Cậu ta bước đến gần cô, bấm bấm điện thoại:
"Vậy có thể chụp chung một tấm hình không?"
Cô suy nghĩ một lúc, cảm thấy chụp hình thì không có vấn đề gì to tát cả, trả lời: "Được."
Cậu ta mỉm cười, dơ điện thoại lên phía trước, cánh tay đang chuẩn bị khoác lên vai Mộ Ngữ Nhiễm thì bị ai đó bắt lấy, lực nắm cực kỳ mạnh bạo.
"A~!" Cậu ta đau đớn kêu lên, quay đầu lại nhìn thủ phạm:
"Anh là ai?"
Lục Dĩ Hàng đặt chiếc bánh đã được đóng sẵn hộp vào lòng Mộ Ngữ Nhiễm, sau đó nhướn mày nhìn cậu ta:
"Tôi là chồng cô ấy. Còn cậu, cậu muốn làm gì?"
"Tôi, tôi chỉ muốn chụp hình thôi!"
"Chụp ai?"
Cậu ta liếc mắt về phía Mộ Ngữ Nhiễm, có chút xấu hổ: "Cô ấy..."
"Được, vậy chụp đi." Anh ôm chặt lấy eo cô, mặt mày giương lên:
"Chụp cho hai chúng tôi, một bức."
"Cũng... được." Vẻ mặt cậu thanh niên cực kỳ gượng gạo, tình huống gì thế này? Đang yên đang lành lại tự dưng đi rước hoạ vào thân thế không biết!
Trên đường trở về, Lục Dĩ Hàng đi phía trước, mặt mày lạnh tanh không thèm nói chuyện với cô.
Mộ Ngữ Nhiễm ở phía sau cũng không dám mở miệng, không biết là anh đang giận cô hay vì nguyên nhân gì khác. Cô cúi đầu, không để ý liền đâm sầm vào lưng anh.
Cô loạng choạng lùi ra đằng sau vài bước, rồi ôm trán ngẩng đầu lên: "Sao anh lại dừng lại chứ?"
Lục Dĩ Hàng xoay người lại, rũ mắt nhìn cô, giọng điệu âm trầm:
"Em không nhìn đường, là đang suy nghĩ cái gì hay sao?"
"..." Cô híp mắt, có chút buồn cười:
"Anh đang ghen đấy à?"
"Không phải." Anh quay người, nhấc chân đi về phía trước.
Mộ Ngữ Nhiễm bĩu môi 'xùy' một cái, cảm thấy Lục Dĩ Hàng chính là đang tự ăn giấm chua. Cái bộ dạng ghen tuông này, cô cũng không phải là lần đầu tiên được thấy.
Vừa về đến phòng, cô lập tức đặt bánh xuống bàn, sau đó từ đằng sau ôm lấy hông anh, có ý muốn dỗ dành:
"Anh đừng giận em nữa, em không chịu được."
Lục Dĩ Hàng gạt tay cô ra, xoay người lại cúi xuống giữ lấy gáy cô, nụ hôn ập tới cực kỳ gấp gáp.
"Ưm... Em, em không thở được..."
Một lúc sau, Mộ Ngữ Nhiễm đẩy lồng ngực anh ra, khuôn mặt phiếm hồng trông vô cùng diễm lệ.
Anh nhìn cô, nghiêm túc mà chuyên chú, dần dần, tròng mắt đen nhánh dấy lên hai ngọn lửa. Anh cúi xuống, ôm chặt cô vào lòng, sau đó nghiêng đầu, vùi mặt vào tóc của cô:
"Anh sắp phát điên vì em mất! Nhiễm Nhiễm, đây là ghen sao?"
Cô vỗ vỗ lưng anh, khẽ thở dài: "Ừ, anh đang ghen."
"Anh không muốn nhỏ mọn, nhưng mà, nhìn thấy em ở với tên đàn ông khác, anh thực sự rất khó chịu." Anh ghì chặt lấy cô, như muốn khảm cô vào tận bên trong cơ thể:
"Nhiễm Nhiễm à, anh thực sự chỉ muốn cuốn em vào trong chăn ngay lập tức, ngày đêm được ôm ấp mà không cần phải lo lắng gì cả. Nhiễm Nhiễm, anh muốn làm như vậy thật đấy."
"Ừm, em biết."
Lục Dĩ Hàng cụp trán mình vào trán cô, chóp mũi hai người liền chạm nhau. Anh nhìn cô âu yếm, giọng điệu khàn khàn:
"Anh sắp không được rồi, Nhiễm Nhiễm, giúp anh đi."
Mộ Ngữ Nhiễm rũ mắt, gật nhẹ đầu. Tiếp đó, bờ môi của anh hạ xuống, bao phủ lấy đôi môi đỏ mọng của cô.
Mới đầu chỉ là chậm rãi lướt qua, giống như cánh bướm vỗ nhẹ. Môi cô bị hôn cảm thấy tê tê, ngứa ngáy một chút, sau đó, anh bắt đầu trở nên cuồng bạo, tách môi cô ra rồi đưa lưỡi tìm tòi đi vào.
Anh mút, lại đảo lên, bàn tay không yên phận luồn vào bên trong áo của cô. Anh xoa nắn, vuốt ve, tất cả đều rất tự nhiên khiến cô sắp không thở nổi, thân thể mềm nhũn như một bãi nước.
Quần áo của cô nhanh chóng bị Lục Dĩ Hàng lột sạch, cảnh xuân đẹp đẽ mê người lập tức hiện ra trước mắt. Anh ôm cô đặt lên giường, hai bầu ng,ực căng tròn bị anh nắm trong lòng bàn tay, xoa nắn, hôn lên rồi ngậm lấy viên ngọc châu, khẽ mút.
Anh hạ tay xuống, ngón tay từ từ lẻn vào nơi tư mật kia, nơi đó sớm đã tràn đầy nước. Anh mơn trớn, nhẹ nhàng đâm vào rồi dò vuốt đoá hoa của cô.
"Ưm..." Cô bấu chặt vai anh, khuôn mặt đỏ ửng như hoa quả chín muồi, giống như đang van này anh thưởng thức.
Anh hôn lên cổ Mộ Ngữ Nhiễm, ngón tay ở bên trong cơ thể cô không ngừng bị hoa thịt bọc lại, nóng nực mà chặt chẽ, non nớt mà xông tới khiến quái vật ở trong quần anh như muốn nổ tung.
Bởi vì đang mang thai, cơ thể của cô cực kỳ nhạy cảm, theo ngón tay anh, mật d,ịch tiết ra càng nhiều, trong không khí tràn ngập mùi động tình nhàn nhạt, ngọt ngào mà mập mờ.
"Ưm... Em... Khó chịu quá..." Cô thở gấp, âm thanh mê hoặc phả vào lỗ tai Lục Dĩ Hàng khiến anh khó lòng mà nhịn được.
Anh gỡ thắt lưng, kéo khoá quần rồi lôi hạ bộ ra ngoài, anh cúi đầu, bắt tay cô nắm lấy thứ khổng lồ đó:
"Giúp anh, Nhiễm, mau giúp anh."
Mộ Ngữ Nhiễm cầm lấy vật nam tính sớm đã kích động c,ứng lên, to và dài ra vì d,ục vọng của anh. Cô từ từ nắm ở phía dưới, sau đó dần dần phủ lên trên, cuối cùng dừng lại ở cái đầu tròn, mơn trớn rồi cào nhẹ.
Lục Dĩ Hàng hít một hơi, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Anh rũ mắt, âm thanh khản đặc:
"Tiểu yêu tinh, em thật mê người."
Bộ dạng cô vừa thẹn thùng, vừa mạnh bạo, làn da đỏ hồng trông vô cùng gợi tình.
Cô không ngừng khích thích hạ bộ của anh, bàn tay nhỏ bé trắng nõn cầm vào khiến anh vừa thoải mái, vừa thống khổ.
Anh ngửa cổ, mồ hôi nhễ nhại lăn từ yết hầu xuống lồng ngực. Anh hít sâu, vùi mặt vào cổ Mộ Ngữ Nhiễm:
"Nhiễm, cầm chặt một chút, vuốt nhanh hơn chút nữa."
Cô nghe lời, lòng bàn tay ma sát, cọ lên đỉnh khiến anh lập tức bắn ra t,inh d,ịch.
Ngón tay anh vẫn còn đang ở bên trong cơ thể cô, không ngừng ra vào thăm dò.
"Dĩ Hàng, cẩn thận một chút." Cô nũng nịu, ánh mắt ướt át, giọng nói mềm mại ngọt ngào cực kỳ êm tai.
"Được."
Động tác tay của Lục Dĩ Hàng trở nên gấp rút, nhưng không dám tiến vào sâu. Anh càn quấy khiến cô cất tiếng rên rỉ, khoái cảm cũng kéo dài gấp bội.
Cô run rẩy, hô hấp nặng nề, như thể đã đến cực hạn, cơ thể lập tức xông lên cao triều, ngón chân co quắp lại. Toàn thân cô co rút, mồ hôi nhễ nhại tiết ra, nóng như lửa đốt.
Anh rút ngón tay dính nhớp ra, cúi đầu hôn xuống môi cô: "Em vất vả rồi."
Danh Sách Chương: