• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi... Tôi đến nhà bạn cùng lớp của tôi.” Giọng nói của cô có chút khô khốc, Ninh Kiều Kiều nuốt nước miếng.

“Có nhà của mình lại không ở, đến nhà bạn học làm gì? Là bạn nam sao?” Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc lại vang lên.

Ninh Kiều Kiều nhịn không được liền nhìn qua Úc Thiếu Mạc rồi lại nhìn thấy người đẹp ngồi bên cạnh cô đang nhìn chằm chằm vào cô đầy tò mò, ánh mắt kia... giống như nhìn vào một con khỉ trong sở thú.

Ninh Kiều Kiều cảm thấy người đẹp này có chút quen mắt, nhưng vẫn không nhớ ra là đã gặp ở đâu.

“Không phải, tôi muốn đến nhà bạn học của tôi mượn máy tính của cô ấy để thuê một ngôi nhà.” Ninh Kiều Kiều nói.

“Gia đình cô có nhà, vì sao phải ra ngoài thuê?” Úc Thiếu Mạc lại hỏi.

“......”

Ninh Kiều Kiều giật mình, nhưng lần này cô lại không nói gì.

Cô nghĩ rằng cô không cần thiết phải nói cho Úc Thiếu Mạc biết, cô và ba cô đã cắt đứt quan hệ.

“Cô bị điếc sao? Cô không nghe tôi hỏi à?” Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc lại vang lên, lần này có chút không vui.

Thật ra anh đều biết hết, trên hồ sơ thông tin về Ninh Kiều Kiều, những thành viên trong gia đình cô và mối quan hệ giữa Ninh Kiều Kiều và các thành viên trong gia đình đều được viết rất rõ ràng.

“Thuận tiện cho việc đi làm.” Ninh Kiều Kiều bèn nói dối.......

Cảm giác này thật sự là rất kỳ quái, giữa bọn họ còn có một người phụ nữ, vậy mà Úc Thiếu Mạc cứ nói chuyện với cô hết câu này đến câu khác!

Ninh Kiều Kiều cũng không biết nên để tay ở đâu, cô chỉ muốn nhanh chóng xuống xe. Cô cảm thấy ngồi trong xe một lúc nữa chắc cô sẽ bị ngạt chết mất.

Ninh Kiều Kiều đang chuẩn bị nói tài xế dừng xe bên cạnh, bỗng nhiên điện thoại di động của cô rung lên.

Ninh Kiều Kiều cầm điện thoại lên xem, là Bách Hiểu.

Trong xe yên tĩnh, tiếng rung của điện thoại có vẻ hơi đột ngột, Ninh Kiều Kiều dừng một chút rồi cầm điện thoại lên đặt ở bên tai.

“Tiểu Kiều, cậu chạy đi đâu vậy? Sao cậu lại cúp máy? Còn lâu như vậy cũng không gọi tới cho tớ! Tớ tưởng cậu đã bị người ngoài hành tinh bắt cóc!”Ở bên kia Bách Hiểu hét lớn, giọng nói có chút chói tai. Ninh Kiều Kiều đẩy điện thoại ra xa một chút rồi nói: “Cậu đợi một chút, tớ sẽ đến ngay, vừa rồi có chút chuyện.”

“Có chuyện gì vậy? Bây giờ cậu đang ở đâu?” Bách Hiểu hỏi.

“Chờ tớ đến rồi nói sau, bây giờ tớ đang ở trên xe rồi.” Ninh Kiều Kiều nói.

“Ok!”

Bách Hiểu cúp điện thoại, Ninh Kiều Kiều vừa mới bỏ điện thoại xuống liền nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc nói: “Cô đến chỗ tôi!”

Cô đến chỗ tôi...

Bốn chữ ngắn ngủi khiến thần kinh Ninh Kiều Kiều vừa mới thả lỏng liền căng thẳng, cô nhìn chằm chằm Úc Thiếu Mạc và cảnh giác nói: “Tôi không đi, chúng ta... Anh... Tôi…”

Từ nhỏ Ninh Kiều Kiều t đã có tật xấu, một khi sốt ruột thì không nói nên lời.Úc Thiếu Mạc lạnh lùng liếc Ninh Kiều Kiều một cái, ôm chặt người đẹp ở bên cạnh một lúc rồi nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều nói:

“Cô yên tâm, tôi sẽ không ngủ với cô!”

Ninh Kiều Kiều: “...”

Cô nhìn Úc Thiếu Mạc, bỗng nhiên liền đỏ mặt cúi đầu.

“Cho tới bây giờ Úc Thiếu Mạc tôi nói chuyện đều giữ lời, trong thời gian chúng ta thỏa thuận thì tôi sẽ không chạm vào cô. Cho dù bây giờ cô cởi hết quần áo để quyến rũ tôi thì tôi cũng sẽ không nhìn cô thêm chút nào.”

Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc lại vang lên.

Dù sao sớm muộn gì cô gái này cũng là của anh, chỉ có một tuần mà thôi, cứ chờ đi, trước giờ anh vẫn luôn rất kiên nhẫn!”

Mặc dù bây giờ anh rất muốn ngủ với cô, chẳng hạn như trong xe ... Đặt cô lên ghế…Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến Úc Thiếu Mạc cảm thấy sôi trào, ngọn lửa lại bị người phụ nữ trong lòng không ngừng trêu chọc, giờ phút này đang cháy.Úc Thiếu Mạc vừa nói như vậy thì người đẹp bên cạnh anh nhìn về phía Ninh Kiều Kiều lại đố kỵ thêm một chút.

“Tôi... Tôi muốn thuê một ngôi nhà, khi thuê được nhà thì tôi sẽ đi!” Ninh Kiều Kiều nói.

Người đàn ông Úc Thiếu Mạc này quá nguy hiểm, trong tiềm thức của cô chỉ muốn tránh xa anh..

“Có thể.” Úc Thiếu Mạc thờ ơ gật đầu.

Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải trở về và nằm trên giường anh.

Nhiễm Kiều Kiều dừng lại một chút, thật ra cô cũng không muốn đến nhà Úc Thiếu Mạc, nhưng bây giờ cho dù cô muốn từ chối cũng không có tác dụng.Úc Thiếu Mạc nói xong hai chữ “có thể” thì không nói gì nữa mà cúi đầu tán tỉnh người đẹp trong ngực anh.

Ninh Kiều Kiều nghe tiếng mập mờ bên cạnh, nếu không phải vì sợ chết thì cô đã sớm nhảy khỏi xe rồi.

Cô lại nhìn Lục Nghiêu và tài xế ngồi ở phía trước, bọn họ không có phản ứng gì giống như đã quen với loại tình huống này.......

Rolls-Royce nhanh chóng chạy đến một nơi không rõ là chỗ nào và chờ khi xe dừng lại thì Ninh Kiều Kiều liền xuống xe dưới sự nhắc nhở của Lục Nghiêu.

Xuống xe Ninh Kiều Kiều phát hiện cô không biết cô đang đứng ở chỗ nào, không phải căn biệt thự lần trước cô bị bắt cóc.

Ninh Kiều Kiều nhìn xung quanh đều là những căn nhà giống hệt với căn trước mặt, cũng không biết chỗ này là chỗ nào?

“Cô Nhiễm, đi thôi.”

Giọng Lục Nghiêu vang lên bên tai, lúc này Ninh Kiều Kiều mới phát hiện anh ta đã xách hành lý của cô tới, mà Úc Thiếu Mạc đã sớm ôm lấy người đẹp nóng bỏng kia đi vào trong biệt thự.

“Cám ơn, tôi đến đây.” Ninh Kiều Kiều muốn cầm lấy vali trên tay Lục Nghiêu.

Cô không có thói quen được người khác chăm sóc như vậy, nói cách khác, Ninh Kiều Kiều không muốn ở quá gần với bất cứ ai có liên quan đến Úc Thiếu Mạc.

“Để cho phụ nữ tự mình xách vali, tuyệt đối không phải là điều mà một quý ông nên làm, Cô Nhiễm là muốn để cho tôi bị người khác chê cười sao?”

Lục Nghiêu nói đùa.

Ninh Kiều Kiều vừa nghe một tiếng cô Nhiễm sắc mặt liền trầm xuống, cô mím môi nói: “Thưa anh, tôi không phải họ Nhiễm, tôi họ Ninh.”

nói xong Ninh Kiều Kiều nhìn thẳng lục Nghiêu và mỉm cười sau đó đi vào trong biệt thự.

Lục Nghiêu có chút nghi ngờ nhìn bóng lưng Ninh Kiều Kiều, anh ta nhíu mày rồi cũng đi theo vào.

Ninh Kiều Kiều vừa bước vào cửa biệt thự thì ánh mắt đã bị những đồ trang trí màu vàng lấp lánh làm cho không mở mắt ra được, biệt thự này trang trí cực kỳ xa xỉ, giống như một hoàng cung.

Một người giúp việc trung niên đứng ở cửa chờ, vừa nhìn thấy Nhiễm Kiều Kiều đi tới liền máy móc nói: “Cô Nhiễm, Mạc thiếu bảo tôi sắp xếp phòng cho cô, phòng của cô ở phòng khách tầng hai, xin hãy đi theo tôi.”

Ninh Kiều Kiều ngẩn ra rồi nói: “Tôi không phải họ Nhiễm, tôi họ Ninh.”Đây là lần thứ ba Nhiễm Kiều Kiều nói những lời này, nhưng cô vẫn nói giống như lần đầu tiên, vô cùng nghiêm túc và cố chấp.

Nữ giúp việc hơi giật mình một chút: "

Nhưng Mạc thiếu nói cô họ Nhiễm.”

Nói cách khác thì có nghĩa là: Mạc thiếu bảo chúng tôi xưng hô như thế nào thì chúng tôi xưng hô như thế đó, rốt cuộc thì họ của cô có quan hệ gì với chúng tôi?

Ninh Kiều Kiều hơi giật mình nhưng vẫn cố chấp lắc đầu: “Không, tôi họ Ninh!”

Người giúp việc không nói gì mà chỉ nhìn Ninh Kiều Kiều, Ninh Kiều Kiều cũng lười tranh cãi với người giúp việc, cô nói: “Xin hỏi phòng của tôi ở đâu?”

“Xin hãy đi theo tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK