Cảm giác có được cuộc sống mới là như thế nào, mặc dù vẫn còn nhiều rắc rối và ngay cả chỗ ở cũng không có nhưng bây giờ Ninh Kiều Kiều vẫn cảm thấy vui vẻ đến mức muốn bay lên.
Trong khu biệt thự nên có rất ít người đi bộ trên đường phố.
Ninh Kiều Kiều kéo vali đi, bánh xe ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh thảm thiết, tay kia của cô đang cầm điện thoại để gọi điện.
“Bách Hiểu, ừm, là tớ đây, bây giờ cậu đang ở nhà sao? Tớ muốn đến nhà cậu và dùng máy tính của cậu một chút…”
Ninh Kiều Kiều vừa đi vừa gọi điện thoại cho Bách Hiểu thì thấy phía trước có xe chạy đến, cô liền nép vào bên trong đường. Nhưng không ngờ chiếc xe kia chạy càng ngày càng chậm cuối cùng khi cách cô mấy bước chân thì dừng lại.
Ninh Kiều Kiều cầm điện thoại nhìn chiếc xe với vẻ mặt nghi ngờ.
Cửa sổ xe hạ xuống, một người nào đó mà Nhiễm Kiều Kiều không ngờ đến thò đầu ra nhìn cô.
Rất đẹp trai.
Ngũ quan nhã nhặn với cặp kính cận, cả người đầy vẻ tri thức khiến ấn tượng đầu tiên của người khác với anh ta rất tốt.
Chia tay ba năm, khi Ninh Kiều Kiều gặp lại Nhiễm Văn Hiên thì cô vẫn không tránh khỏi cảm giác bồi hồi và xúc động.
Ngay cả tiếng gió xung quanh cũng dừng lại, Bách Hiểu vẫn còn đang nói cái gì đó trong điện thoại nhưng Ninh Kiều Kiều đã cúp máy. Cô bình tĩnh nhìn Nhiễm Văn Hiên không chớp mắt.
Chắc là nắng ở California rất mạnh nên cả người anh đều rám nắng.
“Ơ, đây không phải là chị gái sao? Sao chị lại ở đây?”
Giọng nói của Hàn Lộ vang lên giống như một cái tát mạnh mẽ vào mặt Ninh Kiều Kiều khiến cô tỉnh táo lại.
Cho tới bây giờ Hàn Lộ đều gọi cô là em gái, hôm nay là lần đầu tiên cô ta gọi cô là chị.
Ninh Kiều Kiều nhếch môi đầy giễu cợt, cô cúi đầu nhẹ nhàng gọi: “Anh Văn Hiên.”
Im lặng.
Bỗng nhiên bầu không khí truyền đến một tiếng vang nhẹ, Ninh Kiều Kiều nghe thấy tiếng mở cửa xe sau đó trước mặt cô xuất hiện một đôi giày da.
“Kiều Kiều, trời nóng như vậy em đi đâu thế?” Giọng nói của Nhiễm Văn Hiên vang lên trên đầu cô và vẫn dễ nghe như trước đây.
Nhiễm Kiều Kiều giật mình nhưng lúc này trong tai cô chỉ toàn là tiếng nước.
“Văn Hiên, anh mau lên xe đi. Ngoài trời nắng như vậy nếu anh muốn nói chuyện với chị gái thì gọi chị ấy lên xe đi, em không ngại đâu.”
Giọng nói mềm mại đầy châm chọc của Hàn Lộ vang lên bên tai của Nhiễm Kiều Kiều.
“Hôm qua Hàn Lộ đi họp lớp, anh có đi chung với cô ấy. Sau đó uống nhiều quá nên tối không có về nhà. Hôm nay mới quay về thăm em, Kiều Kiều em sẽ không giận anh trai chứ? Tiểu Lộ nói bây giờ một ngày em phải làm đến mấy việc, sao em phải liều mạng như vậy chứ?” Nhiễm Văn Hiên thấp giọng nói.
Buổi họp lớp…Nếu không phải chính tai cô nghe được thì cô sẽ ngu ngốc tin vào điều đó.
Ninh Kiều Kiều rất muốn hỏi Nhiễm Văn Hiên một câu là buổi họp lớp được tổ chức bên hồ bơi sao?
Nhưng bây giờ thì điều đó có ý nghĩa gì chứ?
Nói với anh ta rằng cô làm nhiều việc cùng lúc như vậy là để tiết kiệm đủ tiền mua vé máy bay sao?
“Em không có giận anh, anh trai anh mau lên xe đi. Em có việc phải đi trước, có cơ hội thì chúng ta nói chuyện sau.”
Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu lên mỉm cười với Nhiễm Văn Hiên.
Hàm Lộ thì thoải mái ngồi xong xe hưởng máy lạnh còn cô thì xách vali đứng ở ven đường.
Nhìn thế nào thì cô cũng giống như một trò đùa.
Nhiễm Văn Hiên ngạc nhiên nhìn Ninh Kiều Kiều, đôi môi anh ta mấp máy định nói gì đó nhưng Ninh Kiều Kiều đã kéo vali đi ngang qua người anh ta và không cho anh ta cơ hội để nói.
Tiếng bánh xe lăn trên mặt đất lại vang lên, Nhiễm Văn Hiên quay đầu lại nhìn theo bóng lưng Ninh Kiều Kiều và cau mày với vẻ không vui.
Trong xe Hàn Lộ nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều qua gương chiếu hậu rồi lại nhìn qua Nhiễm Văn Hiên, trong mắt cô ta hiện lên một tia ác độc.
Con nhỏ đó đã đi xa rồi, có gì đẹp mà nhìn chứ!
Nhiễm Kiều Kiều đi tới trạm xe buýt dưới ánh nắng mặt trời chói chang, đã hơn ba giờ chiều đây chính là lúc ánh nắng mặt trời nóng nhất.
Cho dù đang nóng như ở trong lò sưởi nhưng đầu óc Nhiễm Kiều Kiều vẫn phân tích rõ ràng.Ở thành phố G thì những nơi có giá thuê nhà tương đối rẻ đều nằm ngoài vành đai bốn nhưng an ninh chỗ đó lại không tốt lắm. Mặc dù gần trường đại học nhưng lại xa với chỗ làm.
Hơn nữa còn có mẹ Trương ở đây nên khi thuê nhà phải suy nghĩ về vị trí của chợ…Úc Thiếu Mạc ngồi ở hàng ghế sau của chiếc Rolls-Royce, trong lòng còn đang ôm một người đẹp. Anh vừa tán tỉnh, vừa thờ ơ nghe Lục Nghiêu báo cáo về hành trình ba ngày tới.
“Mạc thiếu, địa điểm hội nghị thượng đỉnh lần này ở thành phố A, ban tổ chức cố gắng hết mời anh qua, họ nói là cho dù anh chỉ xuất hiện thôi cũng được.” Lục Nghiêu nói.
Người đẹp mặc váy ngắn đến mức vừa ngồi xuống liền lộ cả mông và hai cái đùi trắng như tuyết ra, dáng người nóng bỏng không ngừng uốn éo trên người của Úc Thiếu Mạc.Úc Thiếu Mạc vui vẻ cho có lệ, anh thờ ơ hỏi: “Đi mấy ngày?”
Anh và cô gái kia còn đang cá cược, thời gian là một tuần nên anh không thể đi quá lâu được.
“Nói là chỉ cần anh lộ diện nhưng Mạc thiếu nếu anh thật sự đi thì sao bọn họ có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ. Làm tiệc chiêu đãi xong thì thế nào cũng phải bốn hoặc năm ngày.”Đầu óc sắc bén của Lục Nghiêu tính toán chính xác thời gian của hành trình.
Bốn hoặc năm ngày…Úc Thiếu Mạc cụp mắt xuống, anh lạnh lùng nói: “Không đi!”
“Vậy tôi đi thông báo cho bọn họ biết.” Lục Nghiêu liền nói. Anh ta xoay người lại định gọi điện thì vô tình anh ta ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: “A, Mạc thiếu, đó không phải là Nhiễm Kiều Kiều sao?
Là người đầu tiên từ chối làm người phụ nữ của Mạc thiếu nên Lục Nghiêu có ấn tượng sâu sắc với cái tên Nhiễm Kiều Kiều này hơn nữa anh còn có bản lĩnh là nhìn qua một lần thì sẽ không quên.Úc Thiếu Mạc đang nắm tay người phụ nữ để chơi đùa nghe thấy vậy liền siết chặt tay lại khiến người đẹp đau đớn kêu lên thảm thiết đến chảy nước mắt.
“Mạc thiếu, đau quá…làm ơn buông tay…đau…”
Người đẹp khóc lóc nhưng Úc Thiếu Mạc lại giống như không nghe thấy, đôi mắt sắc bén của anh nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, vừa giương mắt lên nhìn thì thấy Nhiễm Kiều Kiều đang đứng ở trạm xe buýt.
“Lái xe qua đó đi!” Úc Thiếu Mạc lạnh lùng ra lệnh.
Ngay từ lúc Lục Nghiêu gọi tên Nhiễm Kiều Kiều thì tài xế thông minh đã cho xe chạy chậm lại, bây giờ nghe thấy cậu hai Úc nói như vậy liền tăng ga lái xe qua đó.—Nhiễm Kiều Kiều nghi ngờ nhìn chiếc xe đang đậu trước mặt trong lòng thầm nghĩ không biết chủ nhân của chiếc xe này là ai mà lại không biết điều như vậy dừng ngay chỗ của xe buýt, hơn nữa cũng không thấy có người xuống xe.
Thật ra thì Úc Thiếu Mạc ở trong xe cũng rất bực bội, một tiếng “lái xe” lúc nãy là anh nói ra theo bản năng nhưng nói xong thì anh liền hối hận.
Lái xe đến đây làm gì? Thời gian cá cược vẫn chưa hết mà!Úc Thiếu Mạc không nói gì khiến không khí trong xe yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Biết rõ phong cách làm việc của tổng giám đốc nhà mình, Lục Nghiêu liền tuân theo nguyên tắc giải quyết khó khăn cho ông chủ liền yên lặng một chút rồi thăm dò xin chỉ thị:
“Mạc thiếu, nếu không thì tôi có thể mời cô Nhiễm lên xe không?”
Danh Sách Chương: