(*Editor: Bộ này thay vì xưng " nàng" thì mình sẽ xưng "cô". Chỗ người khác nói thì sẽ "nàng" như thường. Giải thích cho các bạn không rối danh xưng. )
- -----------------
Dưới mái hiên mưa rơi xuống như những sợi chỉ bị đứt đoạn, tiếng mưa rơi sột soạt văng vẳng bên tai, vô cớ làm người ta sinh ra vài phần buồn bực.
Sở An Nhan tựa vào trước cửa sổ, phóng tầm mắt về phía lầu các xanh xanh ẩn sau màn mưa phùn, thở dài mấy tiếng, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật.
Cô xuyên sách rồi.
Không chỉ có như thế, còn xuyên vào một quyển sách mà chính mình lại là một nhân vật phụ, cũng chính nhân vật này khiến nam chủ hắc hóa.
Trong nguyên tác, nguyên chủ ỷ vào mình là công chúa Sở quốc, ngang bướng tùy hứng, thủ đoạn độc ác, còn ham mê nam sắc, vì để có được thứ mong muốn mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Chỉ vì nam chủ lớn lên anh tuấn, Sở An Nhan liền mua giá cao từ trong tay bọn buôn người đem hắn mua trở về.
Kết quả nam chủ bởi vì tôn nghiêm không chịu cúi đầu, liền bị nguyên chủ tra tấn, tuy rằng hắn bên ngoài là nam sủng của công chúa, nhưng thực ra hắn lại là hoàng tử thất lạc của địch quốc.
Nàng còn nhớ rõ trong quyển sách này nguyên chủ chết muốn bao nhiêu thảm có bây nhiêu thảm, sau khi nam chủ quay trở về thân phận hoàng tử, liền muốn nguyên chủ sang hòa thân.
Kỳ thật là muốn giày vò, tra tấn nguyên chủ.
Không chỉ có như thế, nguyên chủ muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong, một đao một đao cắt bỏ da thịt nàng ném cho cẩu ăn.
Tuy rằng lúc ấy đọc cuốn tiểu thuyết này là bởi vì trùng tên với cô, nhưng đọc vẫn cảm thấy vui vẻ.
Nếu không phải nguyên chủ lúc đầu tra tấn nam chủ, nam chủ cũng sẽ không trở thành bạo quân, cuối cùng trực tiếp mang binh san bằng Sở quốc.
Không chỉ có như thế, thời gian cô tới cũng không đúng, dựa theo ký ức của nguyên chủ, hiện tại nam chủ đã bị tra tấn rất nhiều lần, giờ phút này đang nằm trong phòng chứa củi.
Cô không phải chỉ là thức cả đêm để đọc bộ tiểu thuyết này, như thế nào lại dẫn cô vào trong đây!
Thức đêm cần cẩn thận, nói không phải không.
Sở An Nhan vỗ vỗ vào mặt mình hai cái, tự nhủ nếu xuyên thì sao không xuyên sớm một chút, hiện tại xuyên không phải muốn dồn cô vào chỗ chết sao?
" Công chúa, trời lạnh không nên ngồi ở trước cửa sổ lâu ". Hồng Tô tiến lên nhắc nhở.
Hồng Tô nhìn Sở An Nhan từ tỉnh lại đều phiền muộn ngồi ở trước cửa sổ cũng đã nửa canh giờ.
" Ân ân, biết rồi, biết rồi ". Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Sở An Nhan cũng không có di chuyển cơ thể.
" Công chúa "
Hồng Tô lại gọi một tiếng, Sở An Nhan mới trì độn từ phía cửa sổ đứng lên, mới vừa đi được vài bước, Sở An Nhan ngẩng đầu mặt buồn bực nhìn Hồng Tô.
" Hồng Tô a, ta hiện bao nhiêu tuổi? ". Sở An Nhan chưa từ bỏ ý định, cô nhớ rõ nguyên chủ chỉ sống đến năm mười tám tuổi, tưởng tượng đến cái này con số, tâm cô đều lạnh thật lạnh.
Cô còn có thể sống được bao lâu nữa a.
" Bẩm công chúa, tháng sau mới là sinh nhật mười sáu tuổi của ngài,...... Công chúa đây là đang phiền muộn về ngày sinh nhật sao? "
Sở An Nhan buồn bã ỉu xìu khi nghe xong những lời này, đã bắt đầu yên lặng tính toán còn dư lại bao nhiêu năm.
Khoan! Cô chưa đến mười sáu tuổi!
Trong nguyên tác, nguyên chủ chết là cách một năm sau khi nam chủ rời đi, vậy có thể nói cô chỉ còn có đúng một năm!
Hồng Tô ngơ ngác nhìn Sở An Nhan, mới nãy còn uể oải, hiện lại chạy nhanh ra bên ngoài.
" Ai, công chúa, bên ngoài còn đang mưa! ". Hồng Tô lấy một cây dù vội vàng đuổi theo Sở An Nhan.
Do quá mức cấp bách, Sở An Nhan dựa theo ký ức của nguyên chủ, ngựa quen đường cũ chạy quanh phủ công chúa to lớn, mục đích chỉ muốn tìm kiếm phòng chứa củi.
Khoan đã, cô cứ chạy tới như vậy có phải quá ngốc không?
Hồng Tô trơ mắt nhìn cô, thiếu chút nữa đuổi kịp Sở An Nhan, thì giờ phút này công chúa lại quay đầu chạy trở về.
Sở An Nhan đi vào trong phòng nguyên tìm kiếm, rốt cuộc tìm được đồ cô muốn, một lọ thuốc trị thương. Cô hài lòng cầm cái chai, đi tới phòng chứa củi.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đập vào trước mặt là một trận bụi bặm đánh ập vào Sở An Nhan, khiến cô hắt xì vài cu. Thật vất vả mới khôi phục lại tinh thần, Sở An Nhan phát hiện phòng chứa củi không có người.
" Công chúa, cẩn thận bị cảm lạnh ". Hồng Tô một bên cầm ô che cho Sở An Nhan, một bên thở hổn hển.
" Lăng Giang đâu? "
" Lăng công tử hắn không phải ở phòng chứa củi sao? ". Hồng Tô đáy lòng có chút kinh ngạc, thực sự không nghĩ tới công chúa chạy nhanh như vậy thế nhưng là vì Lăng Giang.
Sở An Nhan trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, Lăng Giang đang bị thương, hôm qua mới bị nguyên chủ đánh hai mươi roi, theo lý khả năng sẽ bị ném tới phòng chứa củi, nhưng cô nhìn vào, căn bản không thấy ai.
" Hồng Tô, mau phân phó người, cần phải tìm bằng được Lăng Giang cho ta "
Nếu nam chủ cứ như vậy ra khỏi phủ, cô thực sự không dám đảm bảo cốt truyện có bị thay đổi hay không.
Giây lát sau.
" Công chúa tìm được rồi, vừa mới nghe hạ nhân nói Lăng công tử bị mang đến Mộc Phương Viện "
Mộc Phương Viện? Kia không phải nơi ở của nam sủng sao?
" Mau mang ta đi! "
*
Mộc Phương Viện.
Một nam tử quỳ gối trong mưa, đá cuội trên nền đường thô ráp, cho dù như thế, sống lưng hắn vẫn như cũ thẳng tắp.
Mưa phùn mù mịt, làm ướt y phục của hắn, có giọt nước theo tóc hắn nhỏ xuống, trên mặt nước rơi xuống tạo thành những bông hoa nhỏ. Sắc mặt hắn trắng bệch, nhưng lại không giấu được ngũ quan tuyệt sắc, con ngươi lạnh lẽo cứ như vậy nhìn chằm chằm người phía trước đình nội.
......
Sở An Nhan mới vừa tiến vào sân bắt gặp cảnh tượng này, một tên ăn mặc diêm dúa như một con bươm bướm trong tay đang cầm một thanh chụy thủy chĩa thẳng vào nam nhân khác.
Cô liếc mắt một cái nhìn ra nam nhân quỳ nằm trên mặt đất chính là nam chủ cô đanh tìm.
Tội lỗi a, Sở An Nhan nhớ rõ trong tiểu thuyết viết trên mặt nam chủ có một vết sẹo, nguyên lai là do lúc này.
" Dừng tay! ". Sở An Nhan vô cùng lo lắng chạy tới, đẩy Mộ Tề ra.
Trước lực đẩy đột ngột, chùy thủy trong tay Mộc Tề nhất thời không cầm chắc, mắt thấy sắp hướng đến trên mặt Lăng Giang.
Sở An Nhan không chút suy nghĩ duỗi tay bắt lấy chùy thủy.
Máu theo kiếm nhỏ xuống, chùy thủy cách mặt Lăng còn vài centimet. Sở An Nhan trong lòng nhẹ nhàng thở ra, bất chấp đau đớn trong tay vội vàng đem chùy thuỷ ném ra ngoài.
Thiếu chút nữa cô khiến nam chủ hủy dung, còn tốt còn tốt, tới kịp thời. Nguyên chủ không có việc gì hay sao lại đi dưỡng nam sủng làm gì, thiếu chút nữa cô bị nam chủ nhớ thương.
" Công chúa, tay người bị thương " Mộc Khí vẻ mặt khẩn trương muốn cầm lấy tay Sở An Nhan nhìn xem, lại bị cô né tránh.
Mộc Khí đáy lòng có chút bi thương, này không phải công chúa thấy hắn muốn hủy dung Lăng Giang, chọc khiến ngài ấy bất mãn.
" Công chúa, là Lăng Giang hắn làm dơ xiêm y ngài đưa cho nô gia ". Mộc Khí thần sắc tràn ngập ủy khuất nhìn về phía Sở An Nhan.
Đây là nam nhân sao? Ủy khuất làm cái gì? Cô còn chưa có ủy khuất đâu, Sở An Nhan thần sắc mang theo mấy phần không kiên nhẫn, " Mộc Khí, lại nói như thế nào đi nữa Lăng Giang hắn cũng là người của ta, về sau ngươi còn dám khí dễ hắn thì cũng đừng trách ta đối với ngươi không khách khí "
Nam chủ mau xem, ta làm chủ công đạo cho ngươi!
Sở An Nhan trộm liếc mắt nhìn Lăng Giang một cái, ai biết mỹ nam trên mặt đất hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.
Ặc, vừa mới giúp nam chủ giáo huấn người khí dễ hắn, sợ là hắn một chút cũng chưa nghe thấy.
Mưa nhỏ dần, người trong phủ công chúa người đến người đi.
" Công chúa, thuốc đã chuẩn bị tốt ". Hồng Tô bưng một chén thuốc, để ở trước mặt Sở An Nhan.
Sở An Nhan không chút suy nghĩ liền duỗi tay tiếp lấy, lại Hồng Tô lại cố ý tránh đi.
Danh Sách Chương: