" Công chúa, Lăng công tử cầu kiến "
" Khụ khụ khụ khụ! ". Sở An Nhan mới vừa uống xong đi một nước, cứ như vậy bị sặc.
" Công chúa ngài không có việc gì chứ? "
" Không có việc gì không có việc gì, dẫn hắn lại đây đi "
Xong rồi xong rồi, Lăng Giang không phải là lại đây hỏi tội đi, rốt cuộc là nàng đem hắn ra cạnh tranh cao thấp với mụ Triệu Đình Đình, còn ẩn ý nói nàng cùng Lăng Giang đã làm cái kia.
Sở An Nhan ở trong phòng đi qua đi lại, Lăng Giang cứ như vậy được nha hoàn dẫn vào, nha hoàn kia còn dám đóng cửa lại.
Ha ha, nha hoàn phủ công chúa có phải hơi cơ linh quá không.
Sợ nàng lát nữa quỳ xuống xin tha bị người khác nhìn thấy?
" Ngày mai tửu lâu khai trương, thỉnh cầu công chúa mang dẫn ta đi ". Lăng Giang lần đầu tiên cầu Sở An Nhan, thái độ cực kỳ thành khẩn.
" A? Là việc này a, đương nhiên không thành vấn đề! Ngày mai giờ thìn, ta tới tìm ngươi ". Xem ra là Lăng Giang ở phủ công chúa quá buồn, chỉ cần không phải tìm nàng tính sổ đều được.
Cẩn thận nghĩ lại, nguyên chủ hình như là hạ lệnh tuyệt không được để những người nàng ta rời khỏi phủ, đặc biệt là Lăng Giang.
Này xem như là giam cầm đi, đủ loại hình phạt nha. Chính vì thế, Lăng Giang mới chán ghét nàng ta, cho phép hắn tự do ra vào không phải không được sao, tạm thời vẫn là bỏ lệnh đi.
Bất quá, nếu nam chủ đều tới chủ động tìm nàng nói muốn ra ngoài, kia chứng minh nàng có tiến bộ không phải, chứng minh quan hệ giữa bọn họ có hòa hoãn? Có phải hay không chứng minh Lăng Giang tạm thời cũng sẽ không chạy?
" Tạ công chúa ". Lăng Giang kinh ngạc, Sở An Nhan thế nhưng sảng khoái đáp ứng như vậy, nằm ngoài dự kiến.
" Từ từ, cái kia, ngươi nghe nói được việc ta cùng Triệu Đình Đình cạnh tranh sao? ". Sở An Nhan cảm thấy nàng vẫn là cần thiết phải giải thích một chút, dựa theo nguyên tác trong sách miêu tả về Lăng Giang, việc nhỏ ti tí hắn cũng đều nhớ kỹ.
"...... Ân "
" Ta không phải muốn đem ngươi trở thành món hàng mang ra cạnh tranh, ngươi phải tin tưởng ta, ta nhất định có thể thắng, vô luận như thế nào, ta đều sẽ không để ngươi bị Triệu Đình Đình mang đi "
Xuyên qua cửa sổ, có vài tia sáng chiếu vào khung cửa, nữ tử đôi mắt sáng lấp lánh, ngữ khí vạn phần thành khẩn cùng kiên định.
" Công chúa không cần cùng ta nói ". Hắn vốn chính là nô lệ, thân phận đê tiện, bị trở thành vật phẩm buôn bán là hết sức bình thường, Sở An Nhan cũng quá để ý cảm xúc người khác rồi.
" Vẫn là nói mới tốt, ta sợ ngươi hiểu lầm, đúng rồi, về sau ngươi cũng không cần phải câu lệ như vậy....... Không có chuyện gì, ngươi liền trở về đi ". Sở An Nhan cảm thấy mình còn muốn nói gì đó.
Kết quả là, nàng do dự vươn tay, để trên vai vẫy vẫy, " Ngày mai gặp? "
"...... Ngày mai gặp ". Sau ngày mai, bọn họ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.
Lúc đi, Lăng Giang mắt nhìn Sở An Nhan, càng thêm cảm thấy nàng ngốc đến đáng thương, nàng nếu không phải công chúa được sủng ái, giờ phút này sợ đã chết ở nào cũng không biết.
Nhưng thế thì đã sao đâu? Về sau hắn cùng người này không bao giờ còn liên quan.
Có lẽ Lăng Giang giờ phút này chính mình cũng chưa phát hiện, hắn đối với Sở An Nhan, đã không còn hận ý.
Ngày thứ hai, Sở An Nhan dậy thật sớm, tự rửa mặt chải đầu trang điểm một phen.
Hồng Tô sớm nhìn đã quen Sở An Nhan phải ngủ đến khi mặt trời lên cao, nay cảm thấy mặt trời là mọc ở phía tây rồi.
" Hồng Tô, ngươi hôm nay như thế lại mặc bạch y, mau tới mặc đồ màu đỏ chút, thêm tí không khí vui mừng! "
Sở An Nhan tự mình chọn một đôi trâm cài hồng ngọc cài lên đầu.
Vì điềm lành, hôm nay Sở An Nhan xuyên một thân váy áo màu đỏ, váy dùng chỉ vàng thêu tường vân, bên ngoài có lụa mỏng.
Tóc đen đơn giản dùng dải lụa màu đỏ đơn giản trang trí, quý khí mười phần.
Sở An Nhan ngồi ở trước gương, đối với mỹ mạo mê luyến hồi lâu.
Dung mạo nguyên chủ cùng nàng có vài phần giống nhau, nhưng so với nàng thì xinh đẹp hơn nhiều, hoàn toàn không giống nàng có vài chỗ khuyết điểm.
Nữ tử mười mấy tuổi làn da đúng là thực tốt, trắng nõn nà tinh tế, có thể búng ra sữa.
Trước kia khuôn mặt Sở An Nhan đẹp nhất là đôi mắt, tới nơi này cũng không ngoại lệ, thậm chí còn đẹp hơn nhiều, lông mi dài cong vút, mắt đẹp nhìn đến sinh tình, tựa ở trăm triệu ngàn sao trời.
" Công chúa, sắp tới giờ thìn "
" Không vội không vội, còn kịp ". Sở An Nhan tiếp tục nhìn gương.
Không đúng, giờ thìn, ngày hôm qua cô hẹn Lăng Giang là lúc nào?
" Hồng Tô, mở cửa! ". Sở An Nhan nhanh như chớp chạy tới Thấm Trúc Viện.
Sở An Nhan thật xa liền thấy ở bên ngoài Thấm Trúc Viện có một bóng người, nghĩ ngay đến là Lăng Giang.
Nàng thế nhưng để nam chủ chờ mình, đây là muốn tổn thọ a!
" Ngại quá, ta tới muộn ". Sở An Nhan đôi tay chống đầu gối thở phì phò, thật sự, nàng về sau không bao giờ ngắm nghía nữa.
" Vừa kịp giờ thìn, công chúa tới cũng không muộn "
"...... ". Ngươi biết còn chưa tới giờ thìn vậy mà lại đứng ở đây, làm nàng cảm thấy bản thân có lỗi.
Sở An Nhan ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Lăng Giang, cảm giác hắn hôm nay có điểm không giống.
Hắn hôm nay xuyên chính là một thân áo màu đen, dáng người cao gầy, eo thon nhỏ khiến Sở An Nhan có chút ghen ghét.
Tóc cao bồi cao, tên này cao trên 1m8, không duyên không cớ tăng thêm cảm giác áp bách.
Lăng Giang vốn định làm lơ ánh mắt của Sở An Nhan đang nhìn chằm chằm hắn, nhưng hắn đợi hồi lâu cũng không thấy Sở An Nhan đem tầm mắt thu hồi, rốt cuộc là khiến hắn mất htế kiên nhẫn.
" Công chúa, cần phải đi "
" Ngươi cúi đầu xuống ". Sở An Nhan vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm đôi mắt Lăng Giang.
Lăng Giang hồ nghi nhìn Sở An Nhan, nhưng tưởng tượng đến hôm nay sẽ rời đi, nên thuận theo nàng một lần thì đã sao.
Nàng hẳn là sẽ không làm ra hành động quá đáng đi?
Lăng Giang khom lưng, đem đầu cúi thấp chút.
" Oa! "
Nguyên bản đề phòng Sở An Nhan, Lăng Giang nghe thấy câu này liền nhanh chóng thẳng thân lui về phía sau một bước.
Phản ứng lại đây mới ý thức được, Sở An Nhan cũng không có động tác gì, chỉ là kinh hô một tiếng.
Trong nháy mắt, Lăng Giang có một loại cảm giác không thể nói thành lời.
Có lẽ là hôm qua không nghỉ ngơi tốt.
Lăng Giang đem đi loại cảm giác này, có chút bực bội giương mắt nhìn người phát ra âm thanh.
Cô ngạc nhiên nói: " Lăng Giang ngươi thế nhưng có lại quầng thâm ở mắt! "
Trong lòng Sở An Nhan, nam nữ chủ là thần, nàng thật sự không nghĩ tới, Lăng Giang thế nhưng còn có quầng thâm ở mắt, cái thứ phá hủy dung nhan này.
Sở An Nhan giống như là phát hiện được đại lục mới.
" Công chúa, cần phải đi ". Lăng Giang có chút không vui lặp lại câu vừa mới một lần nữa.
Sở An Nhan tự giác vừa rồi thất thố, ngoan ngoãn "nga" một tiếng, mãi cho đến cửa lớn cũng chưa điều chỉnh được.
Tới cửa, Sở An Nhan phát hiện chỉ có một chiếc xe ngựa, vẫn là chiếc xe lần trước cô ghét bỏ vì quá hoa lệ.
Tuy rằng mặt sau đã có làm người sửa qua, nhưng cô vẫn không chịu nổi cỗ xe ngựa hoa lệ này.
" Nếu không, chúng ta hay là đi bộ qua? "
" Không được công chúa, sẽ không kịp ". Hồng Tô ở một bên nói.
Thời gian xác thật là không còn kịp.
Thôi được rồi, nàng vẫn là không nên để ý tới quầng thâm mắt kia của Lăng Giang.
Hơn nữa, có thể khiến Lăng Giang ngôi cùng một chiếc xe ngựa với nàng, nàng đều nguyện ý, nhưng chi sợ Lăng Giang không chịu.
" Phủ công chúa không có xe ngựa nào khác? "
" Có, bất quá hỏng rồi. Công chúa, chỉ có thể trước ủy khuất người cùng Lăng công tử ngồi cùng một chiếc xe ngựa ". Hồng Tô nhìn Sở An Nhan, biểu tình như thể tranh công, nơi nào nhìn ra có nửa điểm khó xử.
***
Hồng Tô: Công chúa, người xem nô tỳ làm có tốt không? Mau khen nô tỳ, mau khen nô tỳ!
Sở An Nhan: Làm thực tốt, lần sau đừng làm nữa.
Danh Sách Chương: