• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo lời Tần Triết Viễn, cả hai người còn lại đều cảm thấy không thoải mái, như thể sắp đối diện với một chuyện khủng khiếp nữa.

Nếu lại thêm một lần nữa, Dương Ngữ Ninh e là mình không đủ sức đối phó, vật dụng phòng thân cô mang theo đã rắc hết xuống đường rồi.

Trong lòng Dương Ngữ Ninh âm thầm nguyền rủa cái ngày xui xẻo này, đưa mắt nhìn phía trước. Bên đường quả thực có một người đang đứng.

Nhìn vóc dáng người đứng vẫy xe, là một người đàn ông cao tầm 1m80, xe tiến tới gần hơn, Dương Ngữ Ninh phát hiện đó không chỉ là một người đàn ông, mà còn là một người đàn ông điển trai. Phía sau lưng anh ta còn một người khác, giữa mùa hạ mà ăn mặc kín cổng cao tường, còn đeo kính râm, dáng đứng thẳng tắp như tượng.

Dương Ngữ Ninh thầm nghĩ trong lòng, ai mà đêm hôm rồi còn đeo kính râm, lại đứng dáng như quân nhân thế kia. Càng nghĩ cô càng cảm thấy đối phương có gì đó hết sức kỳ lạ, chỉ tiếc là không có tiếng chuông kêu, không thể phán đoán là ma hay người.

“Là người, cậu dừng xe đi.”

Lão Vương cũng bị cảnh tượng ban nãy dọa cho hồn vía lên mây, lần này chắc chắn đối phương là người mới nhắc Tần Triết Viễn mở cửa xe.

Chiếc xe cảnh sát từ từ dừng lại, người đàn ông đứng vẫy xe khom lưng, nhìn vào trong xe và mỉm cười: “Cảm ơn chú cảnh sát tốt bụng, xe cháu bị chết máy rồi, liệu chú có thể tốt bụng cho cháu và bạn cháu đi nhờ một chặng được không?”

Nhìn người đàn ông anh tuấn lại lễ phép, Lão Vương lại bừng bừng ý chí hành hiệp trượng nghĩa, phẩy tay:

“Mau lên xe đi, đoạn đường này nguy hiểm lắm.”

“Cảm ơn chú.”

Đầu tiên là người đàn ông anh tuấn đó, tiếp đến anh ta quay ra nói với người vẫn đứng im như bức tượng kia: “A Đạt, lên đây nào!”

Người đàn ông ở ngoài kia nghe thấy giọng nói mới từ từ đi tới, khom lưng chui vào trong xe.

Dáng vẻ lúc bước đi và khom lưng vô cùng cứng nhắc, nhìn thế nào cũng thấy bầu không khí quỷ dị.

Hai người đó vừa lên xe, Dương Ngữ Ninh đã ngửi thấy một mùi hương nồng đậm vô cùng quen thuộc, thế nhưng cô chau mày một hồi vẫn không nhớ ra đã từng ngửi thấy ở chỗ nào.

“Tôi tên Diệp Thiếu Khanh, mọi người xưng hô thế nào ạ?” Người đàn ông tuấn tú kia chủ động mở miệng, Dương Ngữ Ninh lúc này mới bị giọng nói của anh ta thu hút, rời tầm mắt khỏi người đàn ông tên A Đạt mà nhìn.

Khuôn mặt non nớt, tràn đầy sức sống tuổi trẻ, đôi mắt cong cong mỗi khi cười lại tạo thành vầng trăng khuyết treo ngược. Dương Ngữ Ninh đoán độ tuổi của Diệp Thiếu Khanh cũng ngang tuổi mình. Ở khoảng cách gần như thế, cô còn nhìn rõ những sợi lông tơ trên chiếc mũi cao thẳng của anh ta, làn da trắng mịn không tì vết, trái ngược với nước da mẫn cảm dễ ửng đỏ của cô.

“Khụ, khụ, tôi tên Dương Ngữ Ninh.” Mãi sau khi Diệp Thiếu Khanh bất chợt quay sang nhìn, Dương Ngữ Ninh mới biết mọi người đã giới thiệu xong hết, cô ho nhẹ hai cái chữa ngượng.

“Hân hạnh!”

Diệp Thiếu Khanh vô cùng lễ phép gật đầu.

Sau đó cả xe rơi vào bầu không khí im lặng.

Dương Ngữ Ninh ngồi ngắm cảnh một lúc lại liếc nhìn A Đạt. Tuy trong lòng biết chắc chắn người đàn ông này có điểm bất thường, thế nhưng lòng hiếu kỳ của con người luôn tồn tại, và nó có thể gây chết người.

A Đạt ngồi thẳng đừ trên xe, cặp kính râm to che hết nửa mặt, bên dưới còn đeo khẩu trang, chẳng biết anh ta đang nhìn đi đâu.

Dương Ngữ Ninh luôn cảm thấy cử chỉ của A Đạt vô cùng cứng nhắc.

“Em gái, thứ gì không nên nhìn thì đừng nhìn lung tung.” Ai mà ngờ được Diệp Thiếu Khanh bất chợt lên tiếng, lột trần hành động nhìn trộm của Dương Ngữ Ninh, đồng thời khuôn mặt cười híp mắt kia thò ra, che mất tầm nhìn của cô.

Nụ cười này của anh ta vẫn như ban nãy thế nhưng giọng nói rõ ràng mang theo vài phần cảnh cáo.

Sau đó Diệp Thiếu Khanh dựa sát lại gần, dùng giọng thì thầm mà chỉ hai người có thể nghe thấy: “Ban nãy tôi thám thính được quanh xe có mùi tử khí, còn tưởng đêm nay sẽ xảy ra án mạng chứ, không ngờ ba người vẫn bình an vô sự. Em gái, người trong nghề hả?”

Dương Ngữ Ninh cảm thấy Diệp Thiếu Khanh là người không đơn giản, cả A Đạt đi theo anh ta nữa, thế nên cô không thèm trả lời lại. Ai ngờ Diệp Thiếu Khanh lại làm một hành động khiến cô tim đập chân run, mặt mày đỏ lựng lên.

Trời ạ! Anh ta ấy thế mà lại nghiêng người ép sát cô, dùng mũi hít một hơi.

Tên này biến thái sao?

Dương Ngữ Ninh dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta, rằng trên xe này có cảnh sát mang theo súng, đừng hòng giở trò.

Thế nhưng Diệp Thiếu Khanh lại cười, anh ta thì thầm: “Đừng căng thẳng, chỉ là tôi ngửi thấy mùi tử khí trên người cô, muốn xác nhận lại thôi. Em gái, cô nuôi quỷ à?”

“Chẳng hiểu anh đang nói gì!” Dương Ngữ Ninh lảng tránh vấn đề, cố gắng ngồi nép sát vào cửa.

Hai người không nói gì nữa, một lát sau chiếc xe cảnh sát cũng dừng lại.

Dương Ngữ Ninh xuống xe, điều hay ho là Diệp Thiếu Khanh cũng xuống theo.

“A Đạt, xuống xe đi!”

Chiếc xe cảnh sát đi mất rồi, Dương Ngữ Ninh mới thẳng thắn chặn Diệp Thiếu Khanh lại: “Tôi nuôi quỷ đó, thì sao? Còn anh? Là người dẫn xác phải không?”

Ban nãy Dương Ngữ Ninh đã nhớ ra mùi hương nồng đậm tỏa quanh người A Đạt, đó là thứ hương liệu được ướp bằng thảo dược, chuyên dùng cho Thuật Cản Thi.

Hiện giờ Dương Ngữ Ninh gần như có thể khẳng định A Đạt không phải người, mà là một cỗ thi thể lạnh băng.

Thuật Cản Thi vốn là cổ thuật dẫn dắt thi thể người chết tha hương trở về quê nhà, bắt nguồn từ một trong ba hủ tục của người dân tộc thiểu số vùng Tương Tây. Như chính tên gọi của nó, Cản Thi nghĩa là người sống sẽ "đuổi" thi thể đi một nơi khác. Trong thuật ngữ địa phương, nó còn được gọi là Di linh, Tẩu ảnh, Tẩu cước. Từ thời cổ đại đã có một quan niệm gọi là 'lá rụng về cội', dù người chết như ngọn đèn đã tắt, nhưng sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Với những người chết tha hương thì nhất định phải được đưa về quê nhà chôn cất. Chính vì thế mà trong dân gian dần hình thành một nghề nghiệp gọi là Người Dẫn Xác.

Còn hương liệu Dương Ngữ Ninh ngửi được gọi là Yểm Khí Hương, hương liệu chuyên dùng để tẩm ướp, che giấu mùi phân hủy của xác chết.

Cho tới hiện nay, cổ thuật này vẫn là một bí mật chưa có lời giải, làm thế nào mà Diệp Thiếu Khanh có thể điều khiển xác chết nghe theo lời mình như vậy?

Diệp Thiếu Khanh khá bất ngờ với câu nói của Dương Ngữ Ninh, thế nhưng trên mặt vẫn không thể hiện rõ ràng bất cứ trạng thái cảm xúc nào, anh ta vỗ tay:

“Em gái, kiến thức uyên thâm đấy, chi bằng ta kết bạn với nhau đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK