Dương Ngữ Ninh như bị sét đánh, người cô cứng đờ. Ngay cả bát tự của cô con quỷ này cũng biết, dĩ nhiên cách tính này không phải ngày tháng năm sinh dương lịch của Dương Ngữ Ninh, mà phải dựa vào cách tính huyền môn.
Cách tính này vô cùng chuẩn xác, ngay từ khi cô được sinh ra, cậu Dương Giang đã nói với bố mẹ cô:
“Con bé này sinh ra để làm cầu nối với cõi âm.”
Thế nhưng…
Cô nào cam chịu như vậy.
“Anh… anh chỉ biết ăn nói hàm hồ!”
Quỷ mỹ nam cũng chẳng buồn ép Dương Ngữ Ninh nữa, phẩy tay làm cái sập và chén trà trước mặt biến mất rồi đi quanh cô một vòng, chẹp miệng: “Ta đây thuở còn sống cũng là đấng nam nhi được vô vàn nữ tử ngưỡng mộ, nhiều như sao trên trời, cô chắc chắn không muốn minh hôn với ta chứ? Cơ hội trôi qua không quay lại đâu.”
Dương Ngữ Ninh liều mạng lắc đầu, chắc chắn không muốn gả cho con quỷ già trước mắt.
Ai biết được diện mạo thực sự, nhỡ đâu dáng vẻ này chỉ là hóa ra để lừa gạt cô thôi.
“Anh cứ giữ cơ hội đó để trao cho nữ quỷ xinh đẹp khác đi.”
Quỷ mỹ nam thở dài: “Xem ra cô không bằng lòng thật.” Ngừng lại vài giây, quỷ ta tiếp tục nói: “Nếu cô đã không bằng lòng, ta cũng không ép, nhưng cô cần phải giúp ta hoàn thành một việc.”
“Việc gì?”
Quả nhiên là có giao kèo.
Trong lòng Dương Ngữ Ninh mừng thầm, chỉ cần cô hoàn thành tâm nguyện còn dang dở là có thể thoát khỏi con quỷ này rồi.
Quỷ mỹ nam giơ một sợi dây chuyền ra, nhìn hình dáng cong cong quen thuộc, Dương Ngữ Ninh sờ vào cổ mình, phát hiện miếng ngọc bội Ánh Trăng đã không cánh mà bay.
“Cô biết lai lịch của miếng ngọc bội này không?”
Dương Ngữ Ninh lắc đầu.
“Miếng ngọc bội này vốn dĩ có hai cái giống nhau y đúc, nằm sâu trong miếng ngọc bội này có hai giọt máu, một là của ta lúc sinh thời, giọt còn lại là của vị hôn thê. Không biết do cơ duyên nào, miếng ngọc này lại hữu duyên với cô.”
“Vì thế tôi liền trở thành người được chọn?”
Dương Ngữ Ninh thắc mắc, cô chỉ vào miếng ngọc bội: “Nhưng rốt cuộc anh cần tôi làm gì?”
“Ta cần cô tìm xác giúp ta!”
Tìm xác?
Nghe thấy mấy từ này, trong lòng Dương Ngữ Ninh có một dự cảm không lành. Chẳng phải quỷ hồn thường sẽ đi mây về gió, tự cảm nhận được thể xác tại đâu sao?
“Sở dĩ ta phiêu đãng trên cõi trần mấy trăm năm qua là vì thân xác bị trấn yểm, không thể siêu thoát.” Quỷ mỹ nam bay tới, trao lại miếng ngọc bội vào tay Dương Ngữ Ninh: “Ta sẽ chỉ dẫn cho cô cách để tìm ra nó, nhờ vào miếng ngọc bội này, tuy nhiên ta nghĩ mai ta sẽ tới tìm cô, còn giờ… nên để cô nghỉ ngơi một giấc.”
Nghe tên quỷ nói vậy, Dương Ngữ Ninh nhìn lên bầu trời, quả thực đã tờ mờ sáng.
Vậy là cô đồng ý lời đề nghị của con quỷ, thu dọn cốc gạo, bó hương, khay đựng tiền âm dương bày la liệt trên đất rồi đi về. Khi chui qua hàng rào bảo vệ, Dương Ngữ Ninh quay lại nhìn hồn phách anh tuấn sau lưng, đắn đo hỏi:
“Anh còn chưa cho tôi biết tên anh.”
“Ta là Ninh Viễn vương, Ninh Ngọc Hiên.”
Một cái tên đậm chất cổ đại.
Mà khoan.
Ninh Viễn vương?
Dương Ngữ Ninh không tin vào những gì mình nghe được, hóa ra cô dính phải một con quỷ không những đẹp trai mà còn có gia thế hiển hách, thuộc dòng vương giả hoàng tộc.
“Thế còn triều…?” Cô còn chưa kịp hỏi thêm, trên bãi đất đã chỉ còn lại mấy hồn ma mới chết ban nãy, họ đang cúi người nhặt nhạnh từng hạt gạo rơi vãi.
Dương Ngữ Ninh chẹp miệng, quay về nhà nghỉ ngơi. Ninh Ngọc Hiên cũng rất giữ lời hứa, cả đêm đó không thấy xuất hiện trêu ghẹo cô nữa.
Hôm sau, Dương Ngữ Ninh ngủ mãi tới trưa mới tỉnh, buổi chiều cô không có việc gì làm, chỉ biết đi qua đi lại dọn dẹp nhà cửa, thỉnh thoảng lại trông ngóng tới đêm. Quả thực cuộc nói chuyện dở dang đêm qua khiến cô vô cùng tò mò.
Đêm khuya, đúng 12 giờ đêm, Ninh Ngọc Hiên xuất hiện trước đầu giường Dương Ngữ Ninh.
“Này ông già, giờ anh có thể cho tôi biết lý do anh bị mất xác rồi chứ?” Dương Ngữ Ninh đã ngồi trên giường chờ đợi từ lâu, vừa thấy quỷ mỹ nam xuất hiện bèn đi thẳng vào trọng tâm.
“Đừng gọi ta là ông già, lúc ta mất cũng mới chỉ hai mươi lăm tuổi, sau này có thể gọi ta là Ninh vương, Vương gia, ta lâu rồi không còn được nghe người khác cung kính gọi như thế nữa.”
Ninh Ngọc Hiên ngồi xuống giường, đưa tay ấn đầu Dương Ngữ Ninh.
Dương Ngữ Ninh nghe chăm chú, mắt lại tỉ mỉ ngắm nhìn dung mạo người trước mặt.
Đáng tiếc thật đấy, đương độ trai tráng thì đã về với đất mẹ. Cô bỗng dưng cảm thấy thương cảm, sụt sịt một hồi.
“Để ta nói cho cô nghe lý do ta bị ra nông nỗi này.” Ninh Ngọc Hiên bay thẳng lên giữa, chen vào góc trong giường, nằm nghiêng xuống, tay chống má, giọng đều đều: “Ta tuy là vương gia nhưng lại đam mê thuật phong thủy, trước đây, sau khi ta chết, nhà họ Tạ đã từng chiêu hồn ta về, lập khế ước, chỉ cần ta giúp nhà họ Tạ cải mệnh nghịch thiên, kéo dài hưng thịnh cho gia tộc, họ sẽ trả ơn ta bằng cách thay ta phụng dưỡng tổ mẫu tuổi cao, đồng thời dốc sức củng cố ngai vàng của hoàng huynh.”
Ninh Ngọc Hiên ngừng lại một lát:
“Ai ngờ sau khi việc thành họ lại giở trò, tìm một vu sư tới quật mộ ta lên, trù ếm một lời nguyền mang tính ràng buộc. Chỉ cần linh hồn ta mãi không siêu thoát, hưng thịnh của Tạ gia sẽ kéo dài liên miên.”
“Vậy có nghĩa là nếu theo lẽ thường, hưng thịnh của nhà họ đã tận từ lâu?” Dương Ngữ Ninh thắc mắc.
“Nghịch thiên cải mệnh thời gian không được dài, thiên biến vạn hóa, có cải mệnh thì biến số cũng nhiều. Lẽ ra hưng thịnh của cả Tạ gia sẽ chỉ kéo dài 100 năm, thế nhưng vì dùng cấm thuật nên mới duy trì tới nay. Chỉ tiếc, cấm thuật cũng có giới hạn của nó, nhà họ Tạ đến nay đã đoạn tử tuyệt tôn, hưng thịnh đã tới lúc tàn.”
Dương Ngữ Ninh cảm thấy khó hiểu: “Vậy thì chẳng phải chỉ cần chờ hưng thịnh tàn hẳn, cấm thuật mất tác dụng, anh sẽ tìm lại được thân xác của mình hay sao? Việc gì phải nhờ tới tôi?”
Ninh Ngọc Hiên hóa ra một cây quạt trong tay, cán quạt nhằm thẳng đầu Dương Ngữ Ninh gõ xuống, lạ thay cô lại thực sự cảm thấy đau, vội đưa tay ôm đầu.
“Cô ngốc sao! Cấm thuật không thể ràng buộc hưng thịnh cho nhà họ Tạ nhưng có thể ràng buộc thân xác và linh hồn ta. Vất vưởng đã mấy trăm năm, ta cũng mệt rồi.”
“Vậy nếu tôi không thể tìm thấy thân xác của anh thì sao? Anh sẽ mãi mãi bám theo tôi ư?”
Ninh Ngọc Hiên dường như chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hàng lông mày dày đậm khẽ chau lại, đăm chiêu suy nghĩ. Một lúc sau, hắn giơ bàn tay ra trước mặt Dương Ngữ Ninh…
Danh Sách Chương: