• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Phương Lộ dừng ở cửa phòng tắm.



Cuộc trò chuyện bên trong nhẹ bẫng, giống như con rắn độc phun ra lời nói, nó sống động mà khoét sâu vào màng nhĩ của cô ta.



Thư Tấn đã biết về chuyện bị dị ứng trước đó, là do một tay Thư Kha gây ra, nhưng Hàn Phương Lộ không biết, cô ta vẫn thực sự nghĩ rằng do mình có thể chất đặc biệt nên mới vô tình mắc chứng dị ứng..



Trong nháy mắt, giống như có thứ gì đó bị phanh phui, cô nhìn Thư Tấn đang ở cạnh bên với vẻ mặt sững sờ, thực sự muốn xông vào và đối đầu trực tiếp với họ.



Thế nên, Hàn Phương Lộ không hề kìm chế, đẩy cửa nhà vệ sinh ra.



Âm thanh lớn khiến hai người phụ nữ bên trong giật mình, vừa nhìn thấy Hàn Phương Lộ và Thư Tấn, mọi người xung quanh nhất thời im bặt, họ không màn tới việc phải rửa tay, cuống quýt bỏ đi.



Nhìn thấy bóng lưng hoảng sợ của bọn họ, Hàn Phương Lộ nhíu mày, sau đó nói: "Thư Tấn, chúng ta đều bị họ lập mưu rồi!"



Thư Tấn gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm ít biểu lộ cảm xúc, cũng không chút tức giận.



"Chúng ta đã làm sai cái gì chứ? Tại sao bọn họ hại chúng ta như thế này!" Hàn Phương Lộ không tin, một loại cảm giác đột nhiên bị ức hiếp, trong lòng nổi lên tức giận.



Thư Tấn nhẹ nhõm đưa tay ra vuốt nhẹ cánh tay cô, ý nói cô bớt nóng.



Cô ta nói: “Đôi khi em rất ngưỡng mộ chị, tính tình của chị thật tốt, lại rất lương thiện!”.



Hàn Phương Lộ vẫn cảm thấy ngột ngạt, không hiểu sao cô lại bị đồn là “có bệnh truyền nhiễm” và danh tiếng của cô gần như bị hủy hoại!



Thư Tấn nói bằng ngôn ngữ ký hiệu: “Chúng ta phải học cách tha thứ và biết tha thứ. Dù sao đi nữa chúng ta thực sự không có loại bệnh đó. Điều quan trọng nhất là chúng ta đều tốt mà, vì vậy đừng tức giận nữa!"



Hàn Phương Lộ thở dài: “Chị thật tốt bụng. Nể mặt chị, em sẽ bỏ qua lần này, nhưng nếu lần sau Thư Kha còn gây sự, em sẽ không để cô ta yên đâu!"



Cô không khỏi nở nụ cười, nụ cười nhàn nhạt, tựa như cầu vồng tan sau cơn mưa, lộng lẫy đến mức không thể dời mắt đi được.



Hàn Phương Lộ cũng cười nhẹ, hai người xử lý xong vết rượu đỏ trên áo sơ mi của Thư Tấn rồi mới trở về phòng riêng.



Căn phòng riêng rộng lớn bỗng chốc trở nên yên tĩnh vì sự xuất hiện của hai người.



Mọi thứ dường như không phát ra tiếng động gì.



Không phải ai đó đã nói rằng sợ nhất chính là sự ngưng động của thời gian sao.



Thư Tấn luôn có trí nhớ tốt, phần lớn những người có mặt ở đây đều là chị em có quan hệ thân thiết với Thư Kha, trong vòng luẩn quẩn này thân phận của cô, nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, tuy rằng cô rất ít khi tham dự vào nhưng những người này đối với cô đều rất quen thuộc.



Hàn Phương Lộ cùng hai người ngồi trên sô pha, sau đó vài người bên cạnh tiếp tục trò chuyện, có một người có quan hệ tương đối tốt với Thư Kha, chợt chú ý đến chiếc nhẫn kim cương trên tay cô ta, nói: "Kha Kha đã đính hôn rồi à, sao lại đeo chiếc nhẫn như thế? "



"Cái này hả..." Thư Kha chậm rãi đưa tay lên, ngón tay mảnh khảnh, lắc lư trước mặt mọi người, viên kim cương to lớn vô cùng bắt mắt.



Tự nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.



Thư Kha xém nói ra câu “là anh Chấn Nam”, nhưng vì Thư Tấn và Hàn Phương Lộ đều ở bên cạnh, cô ta đành dừng lại, và sau đó nói: “Trước đây có một anh chàng đã theo đuổi tôi, chiếc nhẫn này là ảnh tặng cho tôi đấy, mặc dù anh ấy không đề cập đến đính hôn, nhưng tặng một chiếc nhẫn kim cương thì còn có ý nghĩa gì ngoài chuyện này nữa chứ! "



"Tất nhiên! Một viên kim cương lớn như vậy, hơn nữa dựa vào độ tinh khiết cuả nó thì cũng biết là hàng đắt đỏ cỡ nào!"



"Kiểu dáng cũng do một một nhà thiết kế nổi tiếng làm!"



Thư Kha gật đầu lần nữa, cười giả lả: “Đương nhiên, đó là tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng người Ý Mecara!"



"Oa, nếu chỉ thuê nhà thiết kế cũng phải hơn mười một con số, cộng thêm viên kim cương này, chắc chắn có thể lên tới hàng trăm tỷ!"



Thư Kha thích cảm giác được người khác ghen tị, cô ta vui vẻ nhìn chiếc nhẫn trên tay, nhắm vào Thư Tấn đang ở phía đối diện, cô ta cố ý tăng âm lượng nói: “Em gái, nếu một người đàn ông thực sự yêu em, anh ấy sẽ sẵn sàng chi tiền cho em, phải không? "



Không đợi Thư Tấn phản ứng, những người khác đã đáp lại.



"Đương nhiên! Đến tiền cho bạn gái còn không chịu chi, thì nói gì tới yêu!"



“Vợ chồng cũng vậy, phải không?” Thư Kha lại nói.



Những người khác tiếp tục bồi theo.



Kẻ tung người hứng, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.



“Em gái này, em rể tặng quà gì cho em chưa?” Thư Kha cố ý kéo dài giọng nói, vẻ mặt vênh váo nhìn Thư Tấn: “Sao em không cho bọn chị xem thử đi!



Vừa dứt lời, những người còn lại vốn đã nhiều chuyện, tự nhiên trở nên thích thú hẳn.



Những ánh mắt lần lượt quét về phía Thư Tấn.



Thậm chí, có người còn nhẹ giọng thúc giục, tuy rằng chỉ lí nha lí nhí, nhỏ giọng, nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy khó chịu "Bà Lệ, nhà họ Lệ nổi tiếng giàu có. Thân phận của cậu Lệ trị giá hàng trăm tỷ đô lận cơ mà. Chắc chắc anh ấy sẽ tặng món quà gì đó cho chị, khẳng định là nó sẽ có giá trị liên thành đấy! "



"Lấy ra cho chúng tôi xem đi!"



Thư Tấn khá xấu hổ, nhà họ Lệ quả thật giàu có, thân thế của Lệ Chấn Nam trị giá hàng trăm tỷ đô cũng chẳng sai, nhưng tất cả đều là của nhà họ Lệ chứ không liên quan gì đến cô.



Từ khi hai người kết hôn, anh chưa từng tặng cô món quà nào ngoại trừ chiếc nhẫn cưới trên tay, nhưng vào lúc này cô phải nói làm sao mới ổn đây?



Khi phụ nữ tụ tập với nhau, chủ đề bàn tán nhiều nhất không gì khác chính là đàn ông.



Mọi người ai nấy đều đang khoe khoang về bạn trai hoặc chồng của mình, nhưng Thư Tấn xấu hổ ngồi đó, gần như từng sợi lông trên cơ thể cô đang chết dần, và biểu cảm của cô rất khó coi.



Thư Kha nhìn thấy sự thay đổi tinh tế trên khuôn mặt cô, nhếch môi cười rồi nói: "Sao vậy? Kết hôn lâu như vậy, em cũng đã sinh con luôn rồi, chẳng lẽ em rể chưa tặng cho em món quà gì sao!"



Những người khác thở dài thương sót, họ bắt đầu bàn tán xôn xao.



Thư Tấn gần như xấu hổ từ đỉnh đầu đến ngón chân, ngồi ở đây, cô có thể cảm nhận được sự chế giễu và khinh thường xung quanh mình, giống như một thanh kiếm sắc bén, đang chọc vào tim cô một cách mãnh liệt.



Nhưng vào lúc này, Hàn Phương Lộ đột nhiên cất giọng nói khiến cho tất cả mọi người đều phải ngậm miệng lại.



"Ai nói Chấn Nam chưa bao giờ tặng quà cho Thư Tấn?"



Mọi người nhìn về phía Hàn Phương Lộ, Thư Kha lập tức hỏi: "Anh ta tặng cái gì?"



"Cổ phần của Lệ Thị, cũng như biệt thự sang trọng, xe hơi nổi tiếng và xe thể thao, có hầu hết mọi thứ, có quá nhiều, và Thư Tấn thậm chí không thể đếm được!"



Hàn Phương Lộ không biết liệu Lệ Chấn Nam đã từng tặng quà cho Thư Tấn hay chưa, nhưng thấy nhiều người đang đâm chọc Thư Tấn, và điều đó thật không công bằng.



"Chà! Quả là một chàng trai giàu có, hào phóng!"



Những người khác tỏ ra ghen tị, họ bắt đầu cảm than ngưỡng mộ và bầu không khí dịu đi rất nhiều.



Thư Kha không hài lòng, ánh mắt sắt lạnh quét qua giữa vòng người, khi cô ta đang cố tìm lý do để chế giễu Thư Tấn lần nữa thì giọng nói của Hàn Phương Lộ lọt vào tai cô.



“Tôi nghe nói những tác phẩm do các nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế sẽ có chữ ký của riêng họ.” Khi Hàn Phương Lộ nói, cô liếc nhìn chiếc nhẫn của Thư Kha.



Những người khác cũng nhìn cô ta.



Thư Kha không nghĩ nhiều, cô chỉ đáp: "Ừ, thì sao?"



“Hay là cô cởi nó ra, để chúng tôi chiêm ngưỡng chữ kí của nhà thiết kế đi!” Hàn Phương Lộ nói.



Thư Kha sửng sốt, dưới ánh mắt chòng chọc của người khác, cộng với sự xúi giục của nội tâm muốn phô trương, cô ta tự nhiên tháo chiếc nhẫn kim cương trên tay ra.



Tất cả có mặt tại đây đều là những quý cô thuộc tầng lớp thượng lưu.



Trang sức xa xỉ từ lâu đã trở nên quen thuộc, và cách phân biệt cũng rất quen thuộc.



Có người cầm nó lên, dưới ánh mặt trời, những viên kim cương lóe lên những chùm sáng rực rỡ, nhưng dù tìm cách nào họ cũng không thấy chữ kí của nhà thiết kế Mai.



Sau đó, có người đã tìm kiếm trên Internet.



Và phát hiện ra rằng chiếc nhẫn kim cương này chỉ được mô phỏng theo sản phẩm của nhà thiết kế Mai và nó đã bị đưa ra tòa vì ăn cắp ý tưởng một năm trước.



Nói cách khác, Thư Kha đã nhận được một chiếc nhẫn kim cương giả và vẫn đang khoe nó ở đây!



Trong chốc lát, bầu không khí yên tĩnh lạ thường trở lại.



Thư Kha đờ đẫn nhìn chiếc nhẫn, sau đó nhìn mặt mọi người, không còn gì để nói, trong lòng đều là lửa giận, khuôn mặt vừa đỏ vừa trắng, xấu xí vô cùng!



Hàn Phương Lộ lặng lẽ ngồi sang một bên, đối diện với ánh mắt của Thư Tấn, nở một nụ cười ôn hòa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK