Nhưng chỉ có Lệ Chấn Nam, vẫn xem như không có chuyện gì xảy ra, lẳng lặng ngồi đó, giống như một bức tượng thạch cao, từ từ ngấm mây và sương mù.
Một lúc sau, cơn mưa bên ngoài không có dấu hiệu ngừng mà càng lúc càng lớn, giống như thác đổ, rơi mãi không ngưng.
Có người trả lời điện thoại, sau đó nói: "Xin lỗi mọi người, em gái mình bị kẹt ở ngoại thành, mình ra đón nhé!"
“Ủa, đang yên đang lành, Tự nhiên Đình Đình lại chạy đến ngoại ô chi?” Lục Trạch Bắc hỏi.
Người đàn ông nói: “Còn không phải mấy người phụ nữ đó lại tụ tập, mở tiệc tùng gì đó sao?"
Anh ta chưa kịp nói xong đã ngước mắt lên nhìn Lệ Chấn Nam, thản nhiên nói: "Nghe nói hôm nay bà Lệ cũng đi, không biết bên ngoài mưa to như vậy, có phải ở ngoại thành cũng bị mắc kẹt không... "
Nghe vậy, Lục Trạch Bắc đưa mắt nhìn về phía Lệ Chấn Nam, hoàn toàn không có dị thường, có thể là đối với xưng hô “bà Lệ” này làm anh ta không quen, cũng không nghĩ tới Thư Tấn.
Vẫn lủng lẳng những điếu thuốc, anh ta hờ hững liếc nhìn cơn mưa nặng hạt ngoài cửa sổ.
Lục Trạch Bắc thở dài nói với anh ta: “Vừa hay anh cũng đi qua ngoại ô mà, sẵn ghé đón Thư Tấn luôn đi!”
"Em gái tôi đang ở khách sạn Four Seasons. Tôi không biết bà Lệ đang ở đâu, làm sao tôi đến đón được?"
Lục Trạch Bắc lấy điện thoại di động ra: “Vậy tôi sẽ gọi điện thoại cho Thư Tấn..."
Nhưng trước khi nói xong, anh ngay lập tức nhận ra Thư Tấn là một người câm và hầu như không nghe điện thoại được như người bình thường.
Ngoại trừ Mạc Vãn Vãn.
Ngay lập tức, anh ấy đã thay đổi lời nói ngay lập tức: “Tôi sẽ gửi messenger, gửi messenger đi vậy..."
Nhưng messenger gửi đi, đợi gần chục phút sau, người đó sốt ruột, đứng dậy giục: "Không được, em của tôi đang sốt ruột đợi tôi đến đón. Tôi phải đi đón nó đây..."
Lục Trạch Bắc vội vàng dừng lại, sau đó lại gửi cho Thư Tấn một tin nhắn hoại.
Nhưng không biết bao nhiêu tin nhắn gửi đi, vẫn không có tin tức gì của cô cả.
Úy Thượng Kỳ cảm thấy hơi khó hiểu, người đàn ông này thật sự đợi không được, điện thoại lại gọi đến hết cuộc này đến cuộc khác, anh ta bất đắc dĩ đành phải rời đi.
Ngay lập tức, Lục Trạch Bắc và Úy Thượng Kỳ không quan tâm đến việc chơi bài nữa, ánh mắt họ từ từ chuyển sang Lệ Chấn Nam.
Mơ hồ cảm thấy một vài ánh mắt như thiêu đốt đang bắn về phía mình, phảng phất mơ hồ không nói nên lời.
Mà vừa rồi khi Lục Trạch Bắc nói tên của Thư Tấn lần đầu tiên, anh đã nghe thấy nó.
Lúc này, Lệ Chấn Nam hơi sốt ruột quay mắt lại nhìn anh, lạnh lùng mở môi, nói câu đầu tiên.
“Sao vậy?”
“Sao vậy? Vợ của anh có thể bị mắc kẹt ở ngoại ô. Nếu trời mưa to như vậy xảy ra chuyện gì thì sao? Gọi điện thoại hỏi thử đi!" Lục Trạch Bắc nói cực nhanh, anh ta không quan tâm xem Lệ Chấn Nam có tâm tình đó không, nhưng anh vẫn quyết định nói.
Quả nhiên vừa dứt lời, khuôn mặt điển trai của Lệ Chấn Nam trầm xuống thêm vài độ.
Úy Thượng Kỳ nói: “Trạch Bắc không có ý gì khác. Mưa quá lớn, Thư Tấn không thể nói được. Nếu xảy ra chuyện, sẽ không tốt đâu!"
"Ừ, thời tiết cũng thật kinh khủng! Nếu mưa cả đêm, chắc sẽ không quay về được đâu!"
Lời nói của mọi người vẫn vang lên bên tai Lệ Chấn Nam, nhưng anh ta vẫn giữ một khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh và lạnh lùng, không có một chút biểu hiện khác, như thể chuyện mà mọi người đang nói không liên quan gì đến anh.
Sự thờ ơ và xa lánh như vậy là hoàn toàn tự nhiên.
Vì thái độ ấy, Lục Trạch Bắc muốn nói gì đó, nhưng lại bị Úy Thượng Kỳ ngăn lại, hai người nháy mắt một cái, sau đó những người khác đều im lặng, nhất thời, căn phòng rộng lớn vô cùng yên tĩnh.
Mưa ngoài cửa sổ vẫn rơi, mưa dữ dội, không có xu hướng chậm lại, gió ầm ầm thổi bay những tán cây lớn lao xao.
Một lúc lâu sau, ván bài của Lục Trạch Bắc cũng kết thúc, anh ta hơi quay đầu lại liếc nhìn Lệ Chấn Nam.
Thấy anh vẫn tỏ vẻ thờ ơ, dập tắt điếu thuốc, đưa mắt nhìn mưa giông ngoài cửa sổ, bất động.
Lục Trạch Bắc mấp máy môi, gần như hoàn toàn do dự, muốn thúc giục, nhưng là không biết nên nói như thế nào.
Suy cho cùng, sau bao nhiêu năm là anh em, có thể thấy cuộc hôn nhân của Thư Tấn và Lệ Chấn Nam chẳng qua là hôn nhân kinh doanh và di chúc của các thế hệ cũ.
Chỉ là, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Thật đáng tiếc cho cô gái câm này!
Lục Trạch Bắc lắc đầu thở dài, một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng căn phòng mờ mịt như ban ngày, sau đó vang lên một tiếng sấm chói tai.
Lần này, Úy Thượng Kỳ không thể ngồi yên, cau mày nhìn Lệ Chấn Nam: “Gọi điện thoại hỏi đi! Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì sao?"
Nhưng ngay khi câu nói này vừa dứt, điện thoại di động của Lệ Chấn Nam đã vang lên.
Tiếng chuông đột ngột làm xáo trộn suy nghĩ của những người trong phòng.
Lệ Chấn Nam lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn ID người gọi trên đó, lông mày rậm như núi khẽ cau lại, sau đó bắt máy.
"Phương Lộ, có chuyện gì vậy?"
Giọng nói trầm khàn nhưng lại bộc lộ sức hút khó tả.
Lục Trạch Bắc và Úy Thượng Kỳ bắt gặp tầm nhìn của nhau, do sự hiểu biết ngầm hiểu của họ.
Không biết bên kia nói gì, Lệ Chấn Nam nhất thời cúp điện thoại, sau đó ném điện thoại lên bàn cà phê trước mặt, cầm hộp thuốc lá bên cạnh lên.
Bên trong trống rỗng và không có điếu thuốc, anh ta ném hộp thuốc lá vào thùng rác.
Không biết là căn phòng quá yên tĩnh hay do anh ta ném đồ quá mạnh. Tóm lại, hộp thuốc lá đã đập vào thùng rác một tiếng ‘rầm’.
Mọi người xung quanh đều tập trung ánh mắt vào anh, đặc biệt là Lục Trạch Bắc và Úy Thượng Kỳ.
Lệ Chấn Nam nhướng mi, sự khó chịu không thể giải thích được từ đáy lòng dâng lên, đôi mắt sâu thẳm và mây u ám, anh thản nhiên nói: "Có chuyện gì vậy?"
Giọng nói của anh không cao, nhưng giọng điệu cũng ẩn chứa sắc bén, sức mạnh không thể nghi ngờ và sự bạo ngược, khiến những người xung quanh đều đưa mắt nhìn sang nơi khác.
Lệ Chấn Nam ngồi vài giây, vẫn đứng dậy, trái tim cáu kỉnh như bị ném vào một thứ gì đó, khi giơ áo khoác ra ngoài, anh lấy một bao thuốc khác trên bàn bên cạnh, đưa một điếu thuốc lên môi.
Vừa châm thuốc, anh ta vừa sải chân dài thẳng tắp bước đi.
Tất cả mọi người sau khi cửa phòng riêng đóng rầm đều mới phản ứng lại, Lục Trạch Bắc thở dài rồi đột nhiên nói: "Chúng ta cược đi, tôi chắc chắc Phương Lộ gọi điện nói cậu chủ Lệ đi đón Thư Tấn đó, các người có tin không?"
Úy Thượng Kỳ nhướng mày liếc hắn một cái, chế nhạo nói: "Chứ còn gì nữa!"
Dựa trên sự hiểu biết của họ về Lệ Chấn Nam, người phụ nữ duy nhất trên thế giới này có thể khiến anh ta chủ động làm điều gì đó có lẽ chỉ có Hàn Phương Lộ.
Chỉ là tất cả đều đoán sai.
Lệ Chấn Nam cảm thấy rất lạ, hôm nay nguyên nhân nào đã khiến tâm trạng anh ta không tốt và hành động lái xe ra ngoại ô vào lúc này là gì đây chứ?
Dù sao thì chắc chắn tất cả không phải là do Hàn Phương Lộ.
Từ khi lên xe buýt, Lệ Chấn Nam đã bấm số của Thư Tấn trên điện thoại, nhưng vẫn không được trả lời, chuông reo không biết bao nhiêu lần, và nó cứ phát đi phát lại nhiều lần, cùng một kết quả.
Lệ Chấn Nam sắc mặt lạnh lùng, lông mày rậm như núi xa nhíu chặt, xe chậm rãi hướng ngoại thành, chân ga giẫm trên mặt đất, tốc độ cực nhanh.