Cô đã từng nghĩ, thế giới này ông trời vô tình hay cố ý tha đi sinh mạng nhỏ bé của cô, để cô dằn vặt mà lớn lên vì muốn cô phải thật tỉnh tái để trả thù cho gia đình mình.Từ khi bé Bạch Tư Vũ luôn nhìn cuộc đời bằng ánh mắt tâm tối nhất.Cô chưa một lần dám nghĩ đến tương lai.Dùng khuyết tật để che giấu bản thân, dùng cảm xúc thờ ơ để đối đãi không cho ai đến gần.
Thế mà Lục Hạo, người đàn ông này hết lần này đến lần khác từng bước tiến vào cuộc đời của cô.Anh âm thầm đến gần tiến đến nơi sâu thẳm trong linh hồn của cô.Cho cô biết niềm vui,nhìn nhận cuộc sống,hi vọng về tương lai.Đặt niềm tin hết thảy vào anh, dù mạng sống này cũng chẳng tiếc rẻ..
Có lẽ dường như cô có quá vội vàng hay không, đặt niềm tin quá nhiều vào anh.Người đàn ông không hề đơn giản, ở một nơi thế giới máu lạnh này vậy tình yêu mà anh dành cho cô những ngày qua, những ngọt ngào anh đem đến tất cả là do chính bản thân cô tưởng tượng mà ra hay cốt lõi là gì..
Chênh vênh đến thở cũng khó khăn,trên cuộc đời này có những chuyện không phải cứ cố gắng là được. Chẳng hạn như yêu thương một người và mong rằng nơi trái tim họ cũng có một chỗ thật ấm áp dành cho mình. Có quá viễn vông hay không?
Cô đã luôn tin rằng trên đời này tình yêu thật lòng thật dạ vẫn còn tồn tại khi cô mở lòng quan tâm và thương yêu anh bằng cả trái tim. Thế nhưng, tất cả những gì xảy ra trước mắt cô hôm nay đã khiến niềm tin trong cô vụn vỡ đến đau đớn..
Đường về nhà còn khá xa, nhìn qua kính hậu, La Chí suy nghĩ một chút.Anh ta vốn không phải người nhiều lời và không muốn xen vào chuyện người khác.
Chỉ là Lục Hạo không phải là người khác, là một người mà cả đời này La Chí nể trọng, chỉ mình anh mới khiến La Chí cam tâm cúi đầu.Anh ta xoay vô lăng,hắng giọng.
- Trên thế giới này có rất nhiều sự tình mà chân tướng của nó không giống như biểu hiện bề ngoài, sự thật được cất giấu, ẩn sau những sự tình mà mắt thường của chúng ta không nhìn thấy được.
Anh ta vẫn lái xe, mắt hướng về phía trước,như tự ý buông lơ vài câu cho không khí không ngột ngạt.
Bạch Tư Vũ chớp nhẹ hàng mi, lại nghe La Chí nói thêm.
- Tôi không biết cô đang suy nghĩ gì,nhưng anh Hạo không phải loại người dám làm không dám nhận.Với lại trên đời này người anh Hạo sợ tổn thương nhất chính là Cô..
Từng câu nói của La Chí như phân ra từng mũi kim nhỏ xoáy ngày càng sâu vào lòng Bạch Tư Vũ, không quá đau nhưng là âm ỉ không dứt..
- ----
Bên ngoài xe,trời bắt đầu kéo mây đen, chẳng mấy chốc cơn mưa ùn ùn kéo đến, giăng lối khắp nơi.Chẳng còn thấy cảnh sắc bên ngoài nữa rồi.
Lúc Bạch Tư Vũ trở về thân xác như rả rời,cô chỉ vào tắm sơ là chui lên giường, nghiêng người nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ.
Lục Hạo không ở đồn cảnh sát qua lâu, vì chưa tìm ra bằng chứng anh và Bạch Thiển đều tạm thời được thả về..
Sau khi sang căn phòng khác tắm rửa, Lục Hạo vẫn như ngày thường, trở về căn phòng của hai người.
Mở nhẹ cánh cửa, đi vào phòng ngủ nhìn cô vẫn nằm đó lòng Lục Hạo thở ra nhẹ nhõm.Dù cô nghi ngờ anh, mất lòng tin ở anh nhưng vẫn quay căn phòng này.
Nhất là lúc cô nghẹn ngào nói câu " Em muốn về nhà "
Anh đau lòng nhưng lại không ngăn được tình yêu mình dành cho cô.Từ khi nào trong lòng cô đã xem nơi ở của anh là nhà, là mái ấm của hai người họ..