Cố Đại mang theo một ly rượu vang tới: “Theo lý tối nay Hứa Tuệ Tuệ không thể thị tẩm, vậy cô ấy đã dùng biện pháp nào để thuần hóa anh vậy?”
Lục Thần Vũ nhấp một ngụm rượu: “Tôi lộ rõ tâm trạng như vậy à?”
Cố Đại tựa vào quây, cũng nhấp môi vào ly rượu: “Chính miệng anh nói cho người khác biết là anh đang rất vui vẻ.”
Lục Thần Vũ cong môi lên, anh thừa nhận là tâm trạng của mình đang rất tốt, Hứa Tuệ Tuệ chỉ vì một cuộc điện thoại liền ăn dấm bậy, anh có thể không vui sao? Lúc này chuông cửa bỗng reo lên mội.
Có người gõ cửa.Là Tô Uy.
Tô Uy vừa nhận được điện thoại liền chạy đến, cẩn thận quan sát sắc mặt Lục Thần Vũ: “Tổng giám đốc, anh gọi tôi tới có chuyện gì? Lục Thần Vũ ngồi trên ghế sô pha: “Thư kí Tô, Liễu Nhu nhận điện thoại của tôi, sao anh không nhắc tới?”
Tô Uy thế mới biết Tổng giám đốc nhà mình gọi tới là vì chuyện gì, chỉ một cuộc điện thoại thôi, lúc đó anh cũng không để ý.
“Tổng giám đốc, việc này có vấn đề gì ạ, giám đốc Liễu nghe trộm được chuyện cơ mật kinh doanh sao?”
Tô Uy hơi run lên.
Lúc này Cố Đại ngồi bên cạnh, nhìn Lục Thần Vũ một chút, lại nhìn thư kí Tô đang bị dọa sợ phát run: “Một cuộc điện thoại mà thôi, không phải chuyện cơ mật kinh doanh, chỉ là làm cho phu nhân Tổng giám đốc hiểu lầm, ghen tuông, nên mới làm loạn hai ngày nay, còn nháo tới tận quán bar của Tổng giám đốc nhà anh kìa.”
Tô Uy nghe xong trợn mắt há hốc mồm, trong ấn tượng của anh, Tổng giám đốc mạnh mẽ thành thục như vậy… lại là một người bị vợ quản à? Lúc này tiếng chuông cửa lại vang lên. Có người đến.
Tô Uy vội vàng ra mở cửa, ngoài cửa là… Liễu Nhu.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.
“Giám đốc Liễu, cô có việc gì?”
Giám đốc PR Liễu Nhu, vẫn luôn giữ quan hệ mờ ám với người khác giới nhờ vẻ xinh đẹp quyến rũ, lúc này đang mặc một chiếc váy đỏ bó sát ôm lấy dáng người bốc lửa, mái tóc gợn sóng xõa tới vai, khiến cho không một người đàn ông nào có thể cự tuyệt.
Liễu Nhu cầm một chiếc hộp trong ray, quyến rũ cười nói: “Thư kí Tô, tôi nghe nói Tổng giám đốc đánh bài trong quán bar suốt hai đêm nay, cho nên tôi tự tay nấu một chút canh cho Tổng giám đốc, mong thư kí Tô có thể giúp tôi mang vào.”
Trán Tô Uy không khỏi đổ mồ hôi lạnh: “Giám đốc Liễu, chuyện của Tổng giám đốc tôi không dám tự làm chủ, bây giờ tôi sẽ đi vào hỏi Tổng giám đốc một chút.”
Tô Uy đóng cửa phòng lại, quay người vào trong: “Tổng giám đốc, giám đốc Liễu tới nói đã tự tay nấu cho anh chút canh, cái này…”
Cố Đại khẽ nhếch môi, đều nói giác quan thứ sáu của phụ nữ là chuẩn nhất, xem ra Hứa Tuệ Tuệ này cũng không phải ghen bậy ghen bạ.
Đêm hôm khuya khoắt Liễu Nhu lại nấu canh mang tới cho Lục Thần Vũ, biết rõ hai ngày nay tâm trạng anh không được tốt, còn đang ở thời điểm chiến tranh lạnh với phu nhân nhà mình, lúc này cô ta giả ôn nhu dịu dàng tới khuyên giải, là thời cơ tốt nhất.
Xem ra giám đốc PR Liễu Nhu này đã thương nhớ Lục Thần Vũ rất lâu rồi.
Bên cạnh Lục Thần Vũ trước giờ không thiếu phụ nữ, được nhiều người nhớ thương ái mộ, dạng như Liễu Nhu này chỉ cần nhìn là hiểu, anh cũng không có chút cảm giác gì, lạnh nhạt nói: “Bảo cô ta đi đi.”
“Vâng, Tổng giám đốc.”
“Chờ một chút.”
Lục Thần Vũ đột nhiên thay đổi chủ ý, lấy hộp canh sau đó bảo cô ta đi.
“Vâng, Tổng giám đốc.”
Cố Đại quay sang nhìn Lục Thần Vũ: “ Hứa Tuệ Tuệ ăn dấm còn chưa đủ hay sao, cậu không đuổi Liễu Nhu đi, lại còn muốn dùng cô ta tới kích thích Hứa Tuệ Tuệ à.”