• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Tuệ Tuệ nhìn bộ dạng phát điên của anh ta, thấy vô cùng buồn cười: “Anh nói xong chưa? Xem ra báo cáo bệnh viện cũng không thể cứu vớt lòng dạ bẩn thỉu xấu xa của anh.”



“Em lừa anh, Hứa Tuệ Tuệ, em lừa anh! Báo cáo bệnh viện có thể làm giả, cho dù báo cáo là thật thì em cũng có thể đi bệnh viện chữa, em… Hứa Tuệ Tuệ giơ tay tát mạnh anh ta một phát.



Chát.



Ngô Hạo bị đánh lệch mặt.



Hứa Tuệ Tuệ tránh khỏi anh ta, lấy cả tập báo cáo bệnh viện trong túi ra ném thẳng vào mặt anh ta: “ Ngô Hạo, đừng có đề cao mình, anh nhìn anh bây giờ có chỗ nào đáng để tôi nói dối sao?”



Ngô Hạo nhặt báo cáo trên thảm lên, xem lại một lần cẩn thận.



“ Ngô Hạo, trong ấn tượng của tôi, anh không phải kẻ ngu như vậy, năm đó tôi cứu một người đàn ông giữa trời tuyết, vì sưởi ấm cho anh ta nên mới ôm nhau, lúc đó tôi bao nhiêu tuổi, sao anh lại nghĩ lệch lạc như vậy, nhiều năm như vậy rồi vẫn cứ tin thế à?”



Ngô Hạo túm nhàu tờ báo cáo, sau đó nắm vai Hứa Tuệ Tuệ: “ Tuệ Tuệ, anh sai rồi, là anh sai, là anh hiểu lầm em, anh không đính hôn với Hứa Thiên Huệ nữa, chẳng phải em muốn hủy Hứa gia sao, được, anh giúp em, em cho anh một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại, được không?”



Hứa Tuệ Tuệ nhìn khuôn mặt dữ tợn của Ngô Hạo, cười lạnh: “Năm đấy, sao anh lại muốn đâm sau lưng tôi, sao lại đứng ra bảo tôi đẩy ông nội, Ngô Hạo, giờ anh nói cho tôi biết đi!”



Hốc mắt Ngô Hạo đỏ sọng, gân xanh nổi lên: “ Tuệ Tuệ, chuyện qua rồi cho nó qua đi, sau này đừng nhắc lại nữa, anh sẽ bù đắp cho em, sau này sẽ hết lòng thương yêu em.”



Anh ta vẫn không muốn nói.



Mấy năm nay, Hứa Tuệ Tuệ nghĩ mãi không ra, sao anh ta lại đứng ra vu oan cô? Mẹ cô thích anh ta như vậy, còn đính hôn từ bé cho hai người, khi đó, cô gọi anh ta là anh Hạo.



Cô không hiểu sao anh ta lại làm vậy! Bây giờ, anh ta vẫn không nói.



“ Ngô Hạo, anh phải biết, từ lúc anh bắt đầu đứng ra thì chúng ra đã không còn khả năng rồi, vì vậy, khi anh nhìn thấy tôi và người đàn ông khác ôm nhau, thêm Hứa Thiên Huệ đổ dầu vào lửa, anh đã tự thôi miên mình tin tưởng không chút nghi ngờ, chỉ có tôi phản bội anh, vì vậy, anh có thể càng thêm ác liệt và trơ trẽn để hủy hoại tôi, thậm chí giam cầm tôi làm nô lệ, Ngô Hạo, anh biết bây giờ tôi kinh tởm anh thế nào không?”



Ngô Hạo nhìn đôi mắt sáng trong veo của cô, bên trong sạch sẽ không nhiễm hạt bụi, giống như nhìn thấy mọi dơ bẩn trong mắt anh ta.



Đôi khi, anh ta mong cô đừng thông tuệ như vậy.



Anh ta luôn tự thôi miên mình, nếu không, sao anh ta có thể bò ra khỏi địa ngục mà kéo cô vào cùng chứ? “ Tuệ Tuệ, anh yêu em, em biết anh yêu em nhiều bao nhiêu, hôm nay em cầm báo cáo y học tới phá hôn lễ, chẳng phải ỷ vào việc anh yêu em sao?”



“Đúng thế, tôi ỷ vào anh yêu tôi, giống như mười năm trước, anh ỷ vào niềm tin và dựa dẫm của tôi mà đâm tôi một dao, Ngô Hạo, chúng ta hòa nhau, về sau không còn tính cảm, chỉ còn ân oán.”



Hứa Tuệ Tuệ đẩy anh ta ra, xoay người đi.



“ Tuệ Tuệ.”



Ngô Hạo khàn giọng gọi cô: “Chúng ta thật sự không còn khả năng sao?”



Hứa Tuệ Tuệ không quay lại: “ Ngô Hạo, nếu anh đã chọn con đường của mình thì đừng quay lại, vì chỗ tôi không có đường lui cho anh đâu.”



Hứa Tuệ Tuệ mở cửa đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK