Vì sao Khúc Lạc biết Trần Tùy Văn đang viết văn, bởi vì cô cũng mở một chuyên mục trên web ngôn tình 123, còn ký hợp đồng, có điều con người cô không có tính lâu dài, tiểu thuyết viết được mười vạn chữ, khi số liệu có thể nhập v* rồi, cô lại mất đi nhiệt tình. Bởi vì cô cảm thấy trong cuộc sống có những việc càng ý nghĩa hơn so với viết tiểu thuyết, cô còn phải bận yêu đương, đọc tiểu thuyết, tham gia fandom, theo dõi phim truyền hình, đánh chữ quá vất vả rồi, đặc biệt là sau khi nhập v, nó liền biến thành trách nhiệm, cô không biết bản thân mình có thể hoàn thành đúng thời hạn và số lượng hay không, vì thế nên hố rồi, đến nay vẫn còn rất nhiều độc giả đang ngồi dưới đáy hố đợi cô lấp.
*Nhập v: nhập VIP, nói chung là khi lượt nhấp chuột của một cuốn tiểu thuyết rất cao, trang web sẽ thêm vip, sau đó bạn phải trả tiền mới có thể đọc tiểu thuyết.
Trần Tùy Văn trong lòng hồi hộp đợi chờ ý kiến của Khúc Lạc. Khúc Lạc di chuyển con chuột, xem qua thông tin và số liệu của anh: "Hắc hắc, tớ biết ngay là cậu có thể viết * mà. Cậu đã viết những 14 vạn chữ rồi, sao vẫn chưa ký hợp đồng? Không có biên tập đến tìm cậu, cậu cũng không đi tìm biên tập? Hay là cậu không muốn ký?"
Trần Tùy Văn mặt mày ngơ ngác: "Không, có thể ký đương nhiên là tốt. Không có biên tập viên đến tìm tớ, tớ cũng không có tìm qua."
"Đã lên bảng xếp hạng mới chưa? Sao chỉ có nhiêu này tích phân thôi! Tớ xem xem, phạm vi ủy quyền xuất bản thực thể phi thực thể đều không được kiểm tra, chẳng trách tích phân thấp như vậy, biên tập khẳng định cũng sẽ không chủ động liên hệ với cậu, người ta nghĩ rằng cậu căn bản không muốn ký hợp đồng trên 123 ngôn tình. Bây giờ cũng không thay đổi được nữa rồi, trước khi bắt đầu viết mấy ngày mới có thể đổi. Cậu nói cậu, trên 123 ngôn tình viết văn sao không nói với tớ một tiếng, ít ra tớ còn có thể chỉ điểm cho cậu một ít." Khúc Lạc tiếc nuối nói.
Trần Tùy Văn bị Khúc Lạc nói đến ngớ người, gì mà bảng xếp hạng mới, phạm vi ủy quyền, anh đều không biết, lúc đó là anh dựa theo phương thức ủy quyền của một tác giả để điền, lại không chú ý đối phương căn bản không ký hợp đồng: "Sao cậu biết mấy cái này?"
"Đương nhiên, tớ đã trên 123 ngôn tình ký..." nói đến đây, Khúc Lạc liền ngừng lại, "Hắc hắc, tóm lại tớ biết mấy thứ này, 123 ngôn tình có diễn đàn, cậu vào fan 123 ngôn tình xem một chút là biết rồi, nghiên cứu thêm vài ngày là sẽ hiểu hết."
"Fan 123 ngôn tình?" Trần Tùy Văn vẫn không hiểu.
Khúc Lạc mở ra diễn đàn 123 ngôn tình, tìm đến Bích Thủy Giang Thinh của khu nguyên sang, một mảnh màu hồng: "Chủ trạm nơi cậu đọc văn viết văn gọi là ngôn tình 123 xanh, cái này, chình là fan 123 ngôn tình, đây là bích thủy, tác giả 123 ngôn tình đều ở trên này giao lưu. Cậu trước tiên lặn xem xem người khác nói thế nào, sau vài ngày sẽ hiểu là chuyện gì đang xảy ra, có vấn đề gì có thể thỉnh giáo mọi người, giọng điệu dễ nghe một chút, đừng phát ngôn bừa, cẩn thận bị chèn ép, tóm lại, ngoại trừ việc viết văn thật tốt, những thứ khác cũng phải xem trọng.
Trần Tùy Văn thấy mình giống như tên ngốc, dù gì cũng trên 123 ngôn tình đọc sách những mấy năm trời, vậy mà so với người mới lại giống như tiểu bạch vậy: "Vậy quyển này của tớ bây giờ không thể ký hợp đồng được sao?"
"Cũng không nhất định, cậu gửi tin nhắn cho biên tập viên của web, thể hiện cậu muốn ký hợp đồng, thử gửi thêm cho vài biên tập viên, chưa biết chừng có biên tập thích hành văn của cậu. Quyển này không được, cũng có thể tích lũy nhân khí cho quyển tiếp theo. Lát nữa tớ sẽ để lại lời nhắn đánh giá điểm cho cậu." Khúc Lạc vỗ vỗ vai anh, giống như thể tiền bối mà chỉ điểm anh.
Trần Tùy Văn bị Khúc Lạc lên lớp, thật sự đã mở ra cánh cửa thế giới mới, thì ra viết văn còn có nhiều vấn đề như vậy, anh có nên đi nhắn tin tranh thủ với biên tập thử xem? Hay là lên diễn đàn dạo qua trước? Ồ, đều không được, trước tiên phải gõ chữ cập nhật đã. Trần Tùy Văn nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh lại, bắt đầu đánh chữ tiếp.
Anh cập nhật xong, mở ra hậu đài "Bình luận tôi nhận được", phát hiện có một độc giả để lại lời nhắn "câu chuyện viết rất có ý nghĩa, vô cùng chân thật, hành văn không tệ, ngôn ngữ hài hước, hi vọng sẽ không hố, muốn ném lôi cho tác giả, nhưng tìm không được chỗ ném lôi." Phần thưởng của 123 ngôn tình vô cùng rung động lòng người, gọi là Bá Vương Phiếu, "Yêu cô ấy thì bỏ phiếu bá vương cho cô ấy", địa lôi là 1 tệ, lựu đạn 5 tệ, hỏa tiễn 10 tệ, còn có bom nước nông 50 tệ, ngư lôi nước sâu 100 tệ. Trần Tùy Văn thỉnh thoảng cũng sẽ ném lôi cho tác giả và bản văn mà anh yêu thích, anh biết ném lôi là một lời khẳng định và động viên to lớn đối với tác giả, cho nên lúc nhìn thấy tin nhắn này, anh ấy phấn khích đến mức muốn bay lên.
Bay bổng chốc lát, anh nghĩ đến gì đó, mau chóng nhắn hỏi Khúc Nhạc: "Độc giả tên "Rừng rậm Nauy" đó là cậu đúng không?"
Một lát sau Khúc Lạc nhắn lại: "Không phải, tớ là "Khúc ngay thẳng", lúc nãy gọi điện thoại với Dương Lỗi, còn chưa xem văn của cậu, bây giờ liền đi xem."
Trần Tùy Văn rất vui, có độc giả muốn ném lôi cho anh! Điều này nói lên câu chuyện của anh được độc giả công nhận, cái cảm giác này, giống như lần đầu tiên anh nhận được nhuận bút với lương tháng vậy.
Tối hôm đó, Trần Tùy Văn đã nhắn một tin nội bộ cho một biên tập viên trang web có cái tên trông có vẻ nội hàm, tỏ rõ bản thân không hiểu lắm về phương thức ủy quyền trên 123 ngôn tình, đánh dấu ủy quyền làm sai rồi, thật ra là anh muốn trên 123 ngôn tình ký kết hợp đồng. Sau đó cập nhật sơ yếu lý lịch của mình trên trang web nhân lực, tìm thấy một vài công ty phù hợp để gửi hồ sơ. Sau khi bận rộn xong lại vào tra hậu đài 123 ngôn tình, đã có một chuỗi bình luận, tất cả đều là của "Khúc ngay thẳng" lưu lại, mỗi chương đều để lại bình luận, có vẻ như Khúc Nhạc đang nghiêm túc đọc văn của anh, nhưng id độc giả thân thuộc một cái cũng không có, Trần Tùy Văn lại có chút thất vọng, độc giả cũ đều đã bỏ truyện rồi sao?
Tối hôm nay, Trần Tùy Văn nằm mơ thấy biên tập gửi tin nhắn cho anh, thuận lợi ký hợp đồng, sau đó chỉ trong một đêm lượt theo dõi tăng lên trăm, rất nhanh liền nhập v, trở thành đại thần thế hệ mới của 123 ngôn tình, kết hôn với cao phú soái, đi đến đỉnh cao nhân sinh! Ngày thứ hai tỉnh lại, đương nhiên là nằm mộng, biên tập ngay cả tin nhắn cũng không xem, lượt theo dõi ngược lại nhiều thêm mười mấy cái, bình luận cũng thêm hơn mười cái, đều là id độc giả không quen biết, Trần Tùy Văn hoài nghi đây là Khúc Lạc đang giúp anh. Lại nhìn thời gian, 7h53 phút sáng chủ nhật, là cuối tuần, biên tập có lẽ đang nghỉ ngơi, ngày mai mới xem đi, anh tự an ủi mình.
Kéo tấm màn ra, nhìn ánh mặt trời tươi đẹp, Trần Tùy Văn có kích động muốn chạy bộ, lúc còn đi học, mỗi ngày anh đều kiên trì chạy bộ, vốn dĩ còn định đưa Hứa Vưu đi làm thẻ thể hình, bây giờ căn bản không cần nữa rồi. Anh thay sang giày thể thao, xuống lầu, dọc theo tiểu khu chạy một vòng, sau khi quen thuộc địa hình, tìm thấy vị trí chợ rau, siêu thị, cửa hàng tạp hóa, tiệm bán trái cây, tiệm ăn sáng, chạy xong thì đi chợ rau dạo một vòng, mua một bó ngó sen mà mình thích ăn nhất, lại mua thêm nửa con gà, ớt tươi, cà tím và cải xoăn, ở trước cổng chợ mua một quả dưa hấu, xếp hàng trước một cửa tiệm ăn sáng ngũ cốc mua mấy cái bánh bao bột ngô và hai cốc sữa đậu nành, thu hoạch bội thu quay về.
Vừa ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy Cao Triều đang ném rác ra ngoài cửa, vẫn mặc một thân quần áo ngày hôm qua. Cao Triều phát hiện có người quay lại, ngẩng đầu nhìn, dừng lại động tác đặt rác xuống, cười hi hi chào hỏi với Trần Tùy Văn: "Sớm như vậy!" xách rác đi về phía ngoài.
Trần Tùy Văn gật đầu khẽ cười: "Anh cũng vậy."
Cao Triều nói: "Haizz, tôi đây là vẫn chưa ngủ."
Trần Tùy Văn một bên lấy chìa khóa ra một bên nhìn thân ảnh cao gầy của đối phương, cũng có chút hoài nghi anh ta liệu có thể cao trào hay không. Một trận gió thổi qua, chỉ nghe thấy "phịch" một tiếng, Cao Triều lớn tiếng hét lên: "Bỏ mẹ! Cửa phòng tôi đóng lại rồi, tôi không mang chìa khóa!"
Trần Tùy Văn: "...."
Cao Triều vứt rác xong, chạy đến trước cửa phòng mình vặn tay nắm, cảnh cửa không suy chuyển. Trần Tùy Văn đồng tình nhìn anh, nhưng cũng có chút hả hê khi người gặp họa, nếu không phải quen thói để rác ngay trước cửa, sao lại quên mang chìa khóa khi ra khỏi cửa được, anh mở cửa phòng mình ra: "Có cần vào ngồi chút không, thuận tiện gọi thợ khóa đến mở cửa?"
Cao Triều chán nản cúi đầu: "Ồ, được, cảm ơn."
Trần Tùy Văn đem bữa sáng đặt trên bàn, đem rau củ bỏ vào trong tủ lạnh, nhìn thấy Cao Triều đứng trong phòng khách: "Cứ ngồi tự nhiên, tôi đi tắm cái."
Cao Triều nói: "Cho tôi mượn điện thoại cậu dùng một lát."
"À, được." Trần Tùy Văn lấy di động ra đưa cho hắn, mở khóa, "Chỗ tôi không có số điện thoại."
Cao Triều nói: "Chỗ quản lý chắc là có, tôi đi hỏi thử."
Trần Tùy Văn đưa di động cho hắn: "Mật mã là 0625."
Cao Triều nhận lấy di động: "Cậu yên tâm sao?"
"Có gì mà không yên tâm chứ? Tôi mới chạy bộ xong, phải đi tắm, nếu không sẽ đi cùng anh. Anh đi tìm thợ sửa khóa, tôi đi tắm, anh tìm được người rồi thì lên đây, chắc lúc đó tôi cũng tắm xong rồi." Trần Tùy Văn nói.
Cao Triều đột nhiên cười nói: "Cậu có tiền không, cho tôi mượn chút, hàng tồn của tôi hết rồi, phải đi siêu thị dự trữ chút lương thực."
Trần Tùy Văn nhìn Cao Triều, cảm thấy người này là loại người điển hình tự làm thân, chính là được nước làm tới, mới gặp mặt lần thứ ba, đã mượn tiền rồi, có điều anh vẫn hỏi: "Bao nhiêu?" Anh không quen từ chối người khác, càng huống hồ đây không phải là vấn đề gì lớn.
Cao Triều ngược lại có chút ngoài ý, không ngờ Trần Tùy Văn lại dễ nói chuyện như vậy, nói: "Một trăm đi, hai trăm càng tốt."
Trần Tùy Văn móc ví ra, lấy ra một trăm, lại rút thêm một tờ: "Hai trăm."
Cao Triều rất hài lòng với sự sảng khoái của Trần Tùy Văn, người này chắc sẽ rất thích hợp làm bạn, không nhỏ mọn, đủ sảng khoái: "Cảm ơn, trở về sẽ trả lại cho cậu. Cậu đi tắm đi."
Trần Tùy Văn nhìn Cao Triều bước chân nhanh nhẹn đi ra ngoài, trong lòng nghĩ anh ta sẽ không cuỗm đồ của mình đi chứ, nghĩ một hồi lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, những thứ đó cũng đã quá hạn, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Trần Tùy Văn tắm xong, ngồi trước bàn ăn bữa sáng. Cửa phòng Khúc Lạc vẫn đang đóng chặt, rạng sáng hai giờ cô ấy còn đang để lại lời bình cho anh, giờ này chắc vẫn đang ngủ nướng. Trần Tùy Văn ăn xong bữa sáng Cao Triều mới quay lại. Trần Tùy Văn mở cửa, nhìn thấy Cao Triều ôm hai thùng mì bò hầm đang đứng ngoài cửa, đây chính là tồn lương mà anh ta nói? Cao Triều hắc hắc nở nụ cười với anh: "Thợ sửa khóa vẫn chưa đến sao? Tôi bảo anh ta đến rồi thì gõ cửa phòng 802 trước."
"Vẫn chưa đến. Anh mỗi ngày đều ăn mì gói?" Trần Tùy Văn không biết sao lại không nhịn được, cư nhiên đem nghi vấn trong đầu hỏi ra, bình thường anh là người không thích quản việc không liên quan đến mình.
Cao Triều tiếp tục cười hắc hắc: "Còn có cả dăm bông xúc xích. Mì gói là phát minh vĩ đại nhất, cứu tinh của trạch nam."
Anh đem hai thùng mì đặt ở cửa, lại đem một hộp xúc xích và một cái túi vào trong, "Bỏ thêm một cái xúc xích vào mì gói, lại đổ thêm nửa gói đậu phộng Tửu Quỷ, mùi vị thật sự là tuyệt mỹ, tôi đảm bảo đời này cậu cùng chưa từng thử qua."
Trần Tùy Văn nói: "Tôi không ăn mì gói, không có dinh dưỡng." Nhiều đồ như thế, không biết anh ta làm sao mang về được.
Cao Triều không thoải mái, lắc lắc ngón tay: "Cái này cậu không hiểu rồi. Chuyên gia đều đã nói: Trong mì ăn liền có chứa sáu loại chất dinh dưỡng cơ thể con người cần, tôi dám nói, dinh dưỡng so với cậu ăn cơm càng toàn diện hơn."
Trần Tùy Văn nhún vai: "Ồ."
Cao Triều mạnh mẽ ra một quyền, kết quả đánh vào bông, không nhịn được có chút nhàm chán, móc di động ra đưa cho Trần Tùy Văn: "Cảm ơn nhé, đúng rồi, vừa rồi tôi nghe giúp cậu một cuộc điện thoại, đầu số ở Thượng Hải."
Trần Tùy Văn lấy điện thoại lại, lật xem lịch sử cuộc gọi, không phải là số của Hứa Vưu, anh đã đem số của Hứa Vưu kéo vào danh sách đen: "Đối phương có nói là ai không?"
"Một người đàn ông, cậu ta nói là bạn của cậu, họ Hứa." Cao Triều nói xong dè dặt nhìn anh.
Trần Tùy Văn "ồ" một tiếng, mặt không biểu tình gì đem số điện thoại kia kéo vào danh sách đen.
Cao Triều liếm liếm môi, cân nhắc lời nói của mình: "Cái đó, xin lỗi, tôi không phải cố ý nhìn trộm bí mật của cậu. Tôi vốn định nói với cậu ta cậu hiện tại không tiện nghe điện thoại, để cậu ta lát nữa hãy gọi. Kết quả cậu ta chất vấn tôi là ai, tôi liền nói là bạn của cậu. Cậu ta còn gặng hỏi tên của tôi, hỏi tôi làm sao mà quen biết cậu, có phải là bạn trai của cậu không. Xin lỗi nha, sớm biết vậy tôi đã không nghe điện thoại dùm cậu rồi."
"Không sao." Trần Tùy Văn mặt không biểu tình, cơ hàm cắn chặt đến mức nhô ra, trước giờ anh chưa từng cảm thấy Hứa Vưu buồn nôn như vậy bao giờ, hắn biết rõ mình không thể nào có bạn trai, đây là muốn come out với toàn thế giới đây mà. Nên đổi số điện thoại khác rồi.
Cao Triều nhìn biểu tình của Trần Tùy Văn, khẳng định thân phận gay của anh, hắn liếm môi, không biết nên nói gì. Bầu không khí trong phòng trở nên có chút xấu hổ, đây vẫn là lần đầu tiên Cao Triều tiếp xúc với gay, hắn lén lút đánh giá Trần Tùy Văn, chỗ nào cũng rất bình thường, nhìn không ra chỗ nào nương, sao có thể là một tên gay chứ? Chẳng trách Khúc Lạc nói ở chung với Trần Tùy Văn an toàn hơn ở chung với bất kỳ ai, đồng tính luyến đối với phụ nữ căn bản không có hứng thú mà. Có điều, đối với con gái không có hứng thú, đối với đàn ông lại có hứng thú, Cao Triều đột nhiên cảm thấy bản thân có hơi nguy hiểm, cậu ta sảng khoái cho mình mượn tiền với điện thoại như vậy, chắc không phải là có mục đích gì không thể nói với người khác chứ, da đầu hắn có chút tê dại.
Khúc Lạc trong trắng từ phía trong cửa bước ra, giải cứu bầu không khí khó xử, Cao Triều liếc thấy Khúc Lạc đầu bù tóc rối, lập tức cao giọng nói: "Tôi nói này Khúc Lạc, cô dù gì cũng phải để ý đến cảm nhận của những người khác trong phòng chứ."
Khúc Lạc ngẩng đầu lên, từ phía sau mái tóc dài xõa tung nhìn rõ tình hình trong phòng, đưa tay ra trước chiếc váy ngủ bảo thủ, lớn tiếng kêu lên: "Lưu manh!"
Tiếng kinh hô này khiến Trần Tùy Văn và Cao Triều đều bị dọa cho một trận, Khúc Lạc lớn tiếng cười ha ha: "Anh mới sáng sớm xuất hiện trong nhà tôi, tôi chưa nói anh, anh ngược lại chỉ trích tôi rồi, lý nào lại như vậy! Đúng rồi, sao mới sáng sớm anh làm gì ở trong nhà tôi?" Ánh mắt cô ở trên người Trần Tùy Văn và Cao Triều chuyển tới chuyển lui.
Cao Triều thả lỏng xuống, đánh cái ngáp, thẳng người nằm xuống sofa: "Tôi hưởng ứng lời hiệu triệu của cô, đem rác vứt vào trong thùng rác, kết quả một trận gió thổi qua, đem cửa của tôi đóng lại. Tôi không đem theo chìa khóa, chỉ có thể đến cậy nhờ cô, cầu thu lưu cầu bào dưỡng!"
Khúc Lạc xì một tiếng: "Tùy Văn cậu nghe xem, lời này của anh ta có phải tiếng người nữa không? Tự anh ta đi vứt rác không mang chìa khóa, bị khóa cửa ngoài rồi, kết quả biến thành lỗi của tớ."
Trần Tùy Văn cảm thấy tạo thành cục diện như thế này, bản thân ít gì cũng có chút trách nhiệm, bèn cắt ngang Khúc Lạc: "Tớ mua đồ ăn sáng rồi, cậu đi rửa mặt ăn sáng đi."
"Được, cảm ơn!" Khúc Lạc liếc Cao Triều một cái, khịt mũi với anh ta, xoay người bước vào phòng.
Cao Triều một bộ tự mình làm thân, trực tiếp nằm dài trên sofa, còn khoanh chân lẩm bẩm: "Hiện tại thục nữ trên thế giới có phải đều đã tuyệt chủng hết rồi không? Người nào người nấy đều giống như đàn ông vậy."
Trần Tùy Văn trong lòng nói, thục nữ tuyệt chủng hay không thì không biết, nhưng muốn tìm một người tam tòng tứ đức, vậy vẫn là tự mình đắp nặn ra thì hơn.
Danh Sách Chương: