Cho đến khi ngồi trên xe về Lưu Dương, Trần Tùy Văn vẫn có cảm giác không chân thực, vậy mà anh lại đồng ý về nhà Cao Triều đón lễ, Tết Trung Thu, nhà người ta đoàn tụ, một người ngoài như anh lại tùy tiện chạy đến, như vậy thật sự thích hợp sao?
Trần Tùy Văn quay đầu qua nói với Cao Triều: "Hay là tôi không đến nhà anh nữa, tôi tự tìm một chỗ dừng chân, cũng coi như di du lịch Lưu Dương một chuyến rồi."
Cao Triều cắt tóc ngắn, gần đây không thức khuya, không còn như trước đây cứ mang bộ dạng xộc xệnh, trông có vẻ có sức sống hơn nhiều, hắn ta liếc nhìn Trần Tùy Văn, vẻ mặt kiểu cậu đang nói đùa gì vậy: "Sao cậu cứ nũng nịu như con gái vậy. Đã đến cửa nhà tôi rồi, lại không muốn vào nhà tôi, đây nói rõ tôi làm người cũng thất bại quá rồi."
Trần Tùy Văn vừa liếc nhìn Cao Triều liền dời mắt đi chỗ khác, lưỡi đưa ra khẽ liếm khóe môi, đè thấp thanh âm nói: "Không phải, tôi thật sự cảm thấy không thích hợp lắm, nếu như là bình thường cũng thôi đi, nhưng hôm nay đón lễ, người ngoài như tôi đến, cản trở mọi người hội ngộ."
"Chính vì qua lễ nên mới gọi cậu đến, mọi người đều vui vẻ tụ họp, cậu một mình cô đơn lẻ bóng, nghĩ lại đều thấy thật đáng thương. Cậu yên tâm đi, bố mẹ tôi rất hoan nghênh cậu đến nhà tôi, trước đây tôi cũng thường xuyên dẫn bạn bè về nhà." Cao Triều an ủi Trần Tùy Văn.
Sự đồng cảm trần trụi này không hề khiến người có lòng tự trọng cao như Trần Tùy Văn cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy có chút cảm động, có lẽ là vì đã quá lâu anh không về nhà rồi. Người ta cũng nói đến mức này rồi, còn từ chối nữa thì quá đạo đức giả, bèn không nói gì nữa, anh quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, ý thu ngày càng nồng đậm, mùa thu miền Nam không thể hiện trên lá cây, mà biểu hiện trên những bông hoa, hoa râm bụt bên đường nở vô cùng sống động, những bông hoa đỏ đỏ vàng vàng lớn chen chúc nhau trên cành, hoa hảo nguyệt viên chân chính.
Cao Triều lại dặn dò một câu: "Đừng nói với bố mẹ tôi là tôi viết tiểu thuyết toàn thời gian, bọn họ còn chưa biết tôi đã từ chức."
"Tại sao? Anh kiếm được cũng không ít mà." Trần Tùy Văn ngạc nhiên nhìn Cao Triều, với thành tích hiện tại của Cao Triều, đủ để khoe khoang với bạn bè người thân rồi, hơn nữa hắn vẫn luôn rất thích thể hiện, ngược lại với những người viết những loại tiểu thuyết *, phần lớn đều ngại nói với bạn bè người thân mình đang viết *, bởi vì lo lắng mọi người sẽ cảm thấy bản thân biến thái, thật không ngờ Cao Triều vậy mà lại giấu giếm.
"Tôi vốn dĩ làm việc trong doanh nghiệp nhà nước, bố mẹ tôi đều cho rằng đó là chén cơm sắt*, bây giờ tôi không bàn bạc với họ đã trực tiếp đập vỡ nó rồi, bọn họ chắc chắn sẽ sốt ruột tôi." Cao Triều nói.
*Công ăn việc làm ổn định.
Trần Tùy Văn nói: "Vậy anh cũng không thể giấu diếm hoài."
"Không sao, sau này đợi tôi mua xe mua nhà rồi, bọn họ sẽ không nói gì nữa, chậm chút hãy nói. Giữ bí mật dùm tôi nha, cảm ơn!" Cao Triều nháy mắt trái với Trần Tùy Văn.
Từ nội thành đến nhà Cao Triều mất khoảng một giờ lái xe, vào tới Lưu Dương, Trần Tùy Văn nhận ra bên đường có rất nhiều cửa hàng pháo hoa, nhà máy chế biến, nhà máy phối liệu,... có vẻ như toàn bộ người dân đều làm pháo hoa. Thị trấn nhỏ nơi gia đình Cao Triều sinh sống hầu như nhà nhà đều làm pháo hoa, khắp nơi đều là nhà máy, công xưởng và cửa hàng, trong trấn có hơn hai phần ba cửa hàng đều là bán pháo hoa và phối liệu.
Nhà Cao Triều ở vùng nông thôn gần trấn nhỏ, anh trai Cao Triều mở một nhà máy nhỏ trong trấn, bố mẹ vẫn luôn giúp đỡ anh ấy làm việc, cả nhà đều ở trong trấn, nhà cũ dưới quê đã không còn ai ở, Cao Triều về nhà, kỳ thực là về nhà anh trai. Năm ngoái anh trai hắn mua một mảnh đất lớn ở trên trấn, xây một căn nhà vườn nhỏ bốn tầng, ngày mai cả nhà sẽ chuyến vào nhà mới.
Trần Tùy Văn biết được tình hình như vậy trong lòng càng thêm không yên, nhưng Cao Triều nói không sao, anh trai hắn xây nhà hắn cũng bỏ tiền trong đó, đã nói trước dành một tầng là của hắn. Trần Tùy Văn cười nói: "Sau này anh còn về quê sống?"
Cao Triều nói: "Chắc chắn là không, nhưng đến lúc về nhà cũng có chỗ để ở, tôi dự định sang năm hoặc là năm sau nữa mua nhà."
"Anh bây giờ còn không đủ tiền trả tiền cọc sao?" Trần Tùy Văn nói đùa, Tinh Thành mặc dù là thủ phủ của tỉnh nhưng giá nhà so với những thành phố trực thuộc tỉnh khách trên cả nước vẫn coi là rẻ, mua một căn nhà 100 mét vuông, chỉ cần trả trước mười mấy hai mươi vạn tệ là đủ rồi.
Cao Triều mỉm cười: "Tiền đều cho anh trai tôi mượn rồi, hai năm nay anh ấy mở công xưởng, xây nhà, tốn không ít tiền. Tôi vẫn còn trẻ không vội kết hôn, muộn hai năm nữa mua nhà cũng không sao, hơn nữa tôi bây giờ ngay cả bạn gái còn không có nữa."
Trần Tùy Văn không ngờ Cao Triều cũng là một người trọng tình anh em như vậy. Bố mẹ Cao Triều đều là những người nông dân rất chất phác, bọn họ đã biết lúc Cao Triều bị bệnh nằm viện đều do Trần Tùy Văn chăm sóc, sau khi gặp được Trần Tùy Văn lại càng nhiệt tình thiếu điều muốn thắp hương cảm ơn, càng khiến Trần Tùy Văn cảm thấy xấu hổ.
Cao Triều đem cua lông đưa cho mẹ mình: "Cái này là của Trần Tùy Văn mua, nói là để mọi người ăn thử đồ tươi."
Mẹ của Cao Triều không biết hàng, nhưng chị dâu của Cao Triều thì lại biết: "Yô, đây là cua lông à, mấy chục tệ một con đấy, Tiểu Trần, cậu quá khách sáo rồi, đến làm khách còn mua đồ đắt tiền như vậy."
Trần Tùy Văn nhìn Cao Triều, há miệng: "À, thật ra..."
Cao Triều cắt ngang lời anh: "Mẹ, cái này tối nay ăn, dùng chổi lông mịn cọ sạch, hấp cũng được, rang cũng được, tùy tiện làm thế nào cũng được. Con dẫn bạn lên lầu cất đồ."
Nơi Cao Triều đưa Trần Tùy Văn đến không phải nhà mới mà là nhà máy anh trai hắn thuê, đây vốn là một nhà xưởng cũ, chỗ bọn họ ở ban đầu là ký túc xá của nhân viên, tất cả đều là phòng đơn, điều kiện đơn giản, không có nhà vệ sinh và phòng tắm riêng, rất bất tiện: "Bình thường tôi cũng không thích về, quá bất tiện. Buổi tối chúng ta đi nhà nghỉ ở tạm một đêm, ngày mai là có thể ở nhà mới rồi, lát nữa tôi đưa cậu qua bên đó xem xem, hoàn cảnh cũng không tệ."
Trần Tùy Văn gật đầu: "Được."
Cơm trưa là những món ăn đặc trưng của địa phương, gà hấp, đầu cá hấp, thịt xông khói hấp, khoai sọ hấp... tất cả đều do mẹ Cao làm, Cao Triều rất sùng bái tay nghề nấu ăn của mẹ mình, không ngừng khuyến khích Trần Tùy Văn ăn nhiều thêm chút. Trần Tùy Văn bình thường hay ăn rau xào hơn, lần này ăn toàn là đồ hấp, phát hiện chúng cũng có hương vị độc đáo, tay nghề của mẹ Cao thực sự không tệ, bình thường anh rất ngại nói lời khen ngợi ra khỏi miệng, nhưng bữa cơm này cũng đã khen đến mấy lần, khiến mẹ Cao vui đến mức mở cờ trong bụng, bình thường lúc ăn cơm chồng với con trai cũng chưa từng khen thức ăn ngon.
Mẹ Cao cười tít mắt: "Thích thì ăn nhiều chút, các con ở bên ngoài hiếm khi ăn được đồ ăn tự mình nấu, cháu xem thằng ba nhà cô gầy như vậy, chính vì không ăn uống tử tế, ngày nào cũng đều ăn cơm căn tin với thức ăn nhanh." Cao Triều còn có một chị gái, hắn xếp thứ ba trong nhà.
Trần Tùy Văn lại nhìn lướt qua Cao Triều, quyết định vẫn là thôi không đem việc hắn ngày ngày đều ăn mì gói nói ra.
Cao Triều dừng đũa nói: "Mẹ, cuộc sống của Trần Tùy Văn hạnh phúc hơn con nhiều, cậu ấy có thể tự nấu ăn, tay nghề cũng rất khá, con còn thường xuyên đến nhà cậu ấy cọ cơm."
Câu này khiến mẹ Cao và chị dâu đều có chút ngạc nhiên: "Con trai như cậu mà còn biết nấu ăn?"
Trần Tùy Văn ngượng ngùng cười: "Tự mình tìm tòi nấu thôi, nấu không ngon lắm, chỉ là sạch sẽ hơn ăn ở ngoài."
Mẹ Cao nói: "Cái này đúng, tự mình nấu ăn cũng yên tâm hơn. Nhưng mà bố mẹ cháu vẫn để cháu học nấu ăn à, hai đứa con trai nhà cô từ nhỏ chưa từng vào nhà bếp."
Bố Cao nói: "Đàn ông đàn ang nấu cơm gì chứ, đó là việc của phụ nữ."
Cao Triều nhìn Trần Tùy Văn cười hắc hắc: "Ba tôi từ nhỏ đã dạy dỗ chúng tôi, quân tử tránh xa nhà bếp."
Trần Tùy Văn chỉ cười không nói gì, trong lòng anh nghĩ, có phải quân tử hay không còn chưa biết, nhưng chủ nghĩa gia trưởng là có thật, bởi vì cơm của cha con Cao Triều ba người đều do mẹ Cao xới, mẹ Cao còn muốn xới cả cơm cho anh, dọa anh một trận kinh hãi, vội vàng dành bát lại tự mình xới.
Trần Tùy Văn ở nhà Cao Triều hồi lâu, phát hiện nhà hắn có khuynh hướng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, Cao Triều sinh ngoài kế hoạch, trước hắn có một chị gái một anh trai, nghe nói vì sinh hắn, cha hắn ngay cả chén cơm sắt cũng mất, nhưng cha hắn không hối hận chút nào, chỉ nói đổi lại đứa con trai, đáng! Anh trai của Cao Triều cũng vượt kế hoạch, sinh hai cô con gái và một cậu con trai, đứa con trai nhỏ hai tuổi quả thực là tiểu hoàng đế trong nhà, rất bá đạo. Chẳng trách Trần Tùy Văn cảm thấy Cao Triều có khuynh hướng trực nam ung thư*, đây vốn không phải ảo giác, mà do hoàn cảnh gia đình đã tạo thành kiểu nhận thức như vậy của hắn.
*Trực nam ung thư: thuật ngữ mạng này xuất phát từ sự khinh miệt hay giễu cợt của cư dân mạng đối với những người sống trong thế giới quan, giá trị, thẩm mỹ của riêng mình, tự cho mình là đúng, lúc nào cũng tỏ thái độ không thuận mắt và bất mãn với đối phương, và có chút chủ nghĩa trọng nam khinh nữ.
Buổi chiều Cao Triều đưa Trần Tùy Văn đến xem nhà mới của anh trai hắn, ngôi nhà đã được trang trí, lắp đặt hoàn thiện, rất đẹp đẽ khí thế, diện tích không nhỏ. Diện tích mỗi tầng hơn hai trăm mét vuông, tầng trệt để trống, chuẩn bị để làm mặt tiền buôn bán, trên lầu để người ở. Cao Triều và bố mẹ ở tầng hai, anh trai chị dâu một nhà ở trên tầng ba, tầng bốn thì để trống.
Đồ đạc trong nhà đã đầy đủ cả, Cao Triều nhìn một lượt mấy căn phòng, chỉ vào một phòng hướng Tây nói với Trần Tùy Văn: "Cậu ở phòng này đi, đây là phòng khách. Tôi ở kế bên."
Trần Tùy Văn gật đầu: "Được, ở đâu cũng được." Diện tích phòng cho khách rất lớn, phải đến hai mươi mấy mét vuông, bên trong có bày một chiếc nệm lò xo một mét tám, còn có tủ đựng đồ và bàn trang điểm, tuy là phòng cho khách nhưng cũng làm rất lịch sự.
Trần Tùy Văn nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ, phía sau là vườn rau, đồng ruộng và khe suối nhỏ, xa xa hơn chút là những ngọn núi, đúng là một địa điểm đẹp có nước có non, còn có thể nghe thấy tiếng gà gáy chim hót, anh không khỏi khẽ mỉm cười, đúng là một nơi tốt.
Cao Triều không biết đã đi qua đây từ khi nào, hắn khoanh tay lên ngực tựa vào cửa, nói với Trần Tùy Văn: "Thực ra tôi phát hiện đáng lẽ mình nên ở căn phòng này của cậu, bố mẹ tôi sao có thể nghĩ đến đem căn phòng sát đường làm phòng ngủ chính chứ, thật là quá thiển cận."
Trần Tùy Văn cười nói: "Vậy chúng ta đổi."
"Đừng, cậu cứ ở trước đi, sau này tôi về nhà vẫn sẽ ở phòng này. Có non có nước, tinh thần thoải mái." Cao Triều đi đến cạnh cửa sổ nhìn xem, trên mặt lộ đầy vẻ say sưa.
Buổi chiều bọn họ dạo quanh các con phố, bởi vì đón lễ, hầu hết các cửa tiệm đều đóng cửa, nhà máy cũng chưa hoạt động, Trần Tùy Văn vẫn chưa được nhìn thấy quy trình sản xuất pháo hoa, Cao Triều nói khoảng chừng ngày 2 đầu tháng là bắt đầu khởi công. Buổi tối nhà chị gái Cao Triều cũng về đón lễ, cả nhà lớn lớn bé bé mười mấy người cùng nhau qua lễ, khỏi nói náo nhiệt đến cỡ nào. Nhưng thực ra bữa cơm này ăn đến sóng ngầm cuộn trào, Trần Tùy Văn cũng nhận ra bầu không khí kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi thăm điều gì, làm khách thì phải ra dáng vẻ một vị khách nên có.
Ăn cơm xong, cả nhà cùng ăn bánh trung thu và trái cây, thưởng trăng một lúc, Cao Triều gọi Trần Tùy Văn rời đi. Sau khi ra khỏi nhà máy, Cao Triều thở ra một hơi: "Không ngờ chị gái tôi cũng về đây qua lễ. Mỗi lần chị ấy về đều phải cãi nhau với tôi một trận, tôi vẫn nên tránh đi một chút thì hơn."
Trần Tùy Văn có chút bất ngờ: "Tôi thấy bầu không khí vẫn ổn mà."
Cao Triều thở dài một hơi: "Anh rể tôi ham ăn biếng làm, thích cờ bạc, thường xuyên để chị tôi về nhà đòi tiền người trong nhà. Đặc biệt là từ năm ngoái, kể từ sau khi anh rể tôi làm việc ở nhà máy của anh trai tôi bị thương ở tay, anh ta càng trở nên tệ hại, nói đó là anh trai tôi nợ anh ta."
Trần Tùy Văn nhớ lại ngón trỏ tay phải của anh rể Cao Triều thực sự thiếu mất một đoạn, hóa ra là bị thương do pháo nổ trúng: "Công việc này cũng thật nguy hiểm."
"Tình huống của anh rể tôi xem như đỡ rồi. Làm trong nghề này đúng là cầu phú quý trong nguy hiểm." Cao Triều nói.
Trần Tùy Văn theo Cao Triều rẽ vào một con hẻm nhỏ, tức thời lấy làm kỳ lạ: "Nhà nghỉ không phải ở đầu bên kia sao?"
"Đúng, bây giờ còn sớm, chúng ta đi ngắm trăng trước." Hắn dẫn Trần Tùy Văn lướt qua từng con hẻm, đi vào trong cánh đồng ruộng, men theo con đường xám trắng đi một đoạn thật dài, cuối cùng nói: "Đến rồi."
Trần Tùy Văn vừa nhìn, hóa ra là một cây cầu đá nhỏ, dưới cầu là dòng nước chảy êm đềm, mặt nước vô cùng tĩnh lặng, phản chiếu ánh trăng tròn trên bầu trời, gió nhẹ lướt qua, có hương hoa râm bụt thoang thoảng bay đến, từ trong bụi cỏ truyền đến tiếng côn trùng kêu râm ran, khiến cho không gian càng trở nên yên tĩnh đẹp đẽ.
Cao Triều đăt chân vào khoảng trống giữa lan can của cây cầu đá, ngồi trên cầu, lấy từ trong túi ra hai lon bia,đưa cho Trần Tùy Văn một lon: "Cạn ly, cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành lục nhân*."
*Trích câu thơ trong bài "Nguyệt hạ độc chước". Nguyên văn câu này là "Cử bôi yêu minh nguyệt, Đối ảnh thành tam nhân": Cất chén mời trăng sáng, mình với bóng là ba. Cao Triều biến đổi từ ba thành sáu, ý chỉ ổng và Trần Tùy Văn.
"Cạn ly!" Trần Tùy Văn ngồi xuống chạm lon với hắn, đột nhiên cảm thấy, có một người bạn cùng chung sở thích vô cùng tốt, ít nhất thời khắc này, anh không hề cảm thấy Cao Triều chanh chua, không hiểu sao còn cảm thấy khá hợp sở thích với anh.
Danh Sách Chương: