“Cửa hàng thời trang cho trẻ em?”
Trình Đế Uy nhìn dòng chữ trên biển hiệu trước cửa hàng mà choáng váng. Bọn họ vừa đi khỏi cửa hàng quần áo cho trẻ sơ sinh đấy. Sao thoắt một cái đã tới shop thời trang của trẻ em rồi?
“Thế này…hình như là hơi nhanh thì phải?” Hắn ái ngại liếc sang cô gái bên cạnh. Đứa trẻ không thể nào lớn nhanh như vậy, cô bây giờ chuẩn bị có phải hơi sớm không.
Đối với câu hỏi của Trình Đế Uy, Hắc Ly chỉ mỉm cười rồi khẽ lắc đầu. Biết hắn hiểu lầm, cô liền giải thích: “Lần này không phải mua đồ cho em bé của Tiểu Kỳ đâu. Em có một người bạn tên Ân Nhiên, con gái cô ấy nhận em là mẹ nuôi. Em đang định mua mấy cái váy cho con gái nuôi của em thôi.”
Thì ra là vậy.
Trình Đế Uy xem như đã hiểu. Hắn lại bắt đầu nổi hứng đùa cợt, liền huých huých vai cô bạn gái, giở giọng trêu chọc: “Ly Ly à, em còn chưa sinh con bao giờ mà đã có người gọi là “mẹ” rồi sao? Anh thật không ngờ luôn đấy!”
Tuy nhiên Hắc Ly nào có quan tâm. Cô chỉ im lặng đi vào cửa hàng trước, hoàn toàn làm ngơ anh người yêu đẹp trai của mình.
Cái tên ngốc nghếch!
Làm gì có con gái nuôi nào chứ? Hắn còn không nhận ra “Ân Nhiên” chính là cô cố tình đọc lệch đi của “An Nhiên” ư? Hay là gọi “Ly Ly” nhiều quá nên quên luôn tên khai sinh của bạn gái rồi?
Mặc dù có vẻ hơi giận dỗi vu vơ Trình Đế Uy, nhưng chẳng mấy chốc mà suy nghĩ về hắn đã bị Hắc Ly quẳng ra sau đầu. Là một người cực kì nghiện mua sắm, tất nhiên cô không chỉ chăm sắm sửa cho bản thân, ngay cả trang phục của con gái nhỏ cũng treo đầy một phòng riêng. Và bây giờ, cô đã bị mấy mẫu váy của bé gái trong cửa hàng thu hút.
Nhân viên phục vụ của cửa hàng vừa thấy có khách đi vào, lập tức tiến lên chào hỏi. Cô ấy theo thói quen hỏi Hắc Ly cần gì. Ngay khi biết vị khách trước mặt muốn mua đồ dành cho bé gái thì liền giới thiệu cho cô những mẫu trang phục mới nhất mà cửa hàng nhập về.
Hai người, một là khách hàng một là nhân viên đi đằng trước vừa xem xét vừa hỏi đáp không ngừng về các mẫu trang phục. Trong khi đó, kẻ gần như mù mờ về thời trang là Trình Đế Uy thì chỉ biết lóc cóc theo sau.
Hắc Ly thử cầm một chiếc váy dạ màu đỏ thẫm lên ngắm nghía. Lúc này, cô lại bảo nhân viên rời đi, để cho chính mình tự lựa chọn.
“Uy, anh thấy cái váy này thế nào?” Hắc Ly giơ chiếc váy đỏ ra trước mặt Trình Đế Uy, hỏi ý kiến của hắn. Đồng thời cô cũng rút điện thoại trong túi xách, mở hình của Tiểu Kiều Kiều: “Xem xem cái váy có hợp với cô bé trong ảnh không?”
Hành động của cô hoàn toàn là cố tình, coi như ngầm để hắn biết mặt con gái trước. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, khuôn mặt tuấn tú trong phút chốc đã hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Tiểu quỷ?” Đầu mày thoáng chau, hắn lẩm bẩm hỏi khẽ.
“Anh biết con bé sao?”
Trình Đế Uy lập tức gật đầu thừa nhận. Hắn chậm rãi đáp: “Nhớ cô bé đi lạc ở siêu thị mà anh từng kể cho em không? Chính là nhóc con này đây!”
Bây giờ lại đến lượt Hắc Ly ngỡ ngàng. Thế nhưng ngay sau đó, đôi môi đỏ hồng bỗng cong lên, tạo thành một nụ cười ấm áp. Chẳng cần đến người mẹ này dày công sắp xếp, ba con bọn họ vậy mà đã gặp được nhau rồi.
Xem ra vạn vật đều có cái duyên của nó. Hoặc là nói, tình cảm huyết thống sớm đã kết nối Trình Đế Uy và Tiểu Kiều Kiều. Kể từ khoảnh khắc bé con cất tiếng khóc đầu tiên, một mối liên kết vô hình nhưng bền chặt cũng xuất hiện. Dù sớm hay muộn, ngày tái ngộ rồi sẽ đến.
“Anh thật không ngờ nhóc con lại là con gái nuôi của em!” Trình Đế Uy nói với Hắc Ly.
Cô gái chỉ cười rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác. Tạm thời cô sẽ không nói cho hắn về mối quan hệ thực sự giữa hắn và cục cưng. Cứ tạm thời để như thế có khi lại hay.
Hắc Ly đặt chiếc váy dạ về lại chỗ cũ, lại tiếp tục xem xét những mẫu quần áo khác. Trình Đế Uy thì chỉ lặng lẽ theo sau cô. Đúng lúc này, điện thoại trong túi áo khoác của hắn đột nhiên rung lên từng hồi.
May mắn là trước khi tới đón Hắc Ly, người đàn ông đã cố tình chuyển điện thoại sang chế độ rung. Nếu không quả nhạc thần thánh với những chú vịt dễ thương mà vang lên bất ngờ thì…
“Hậu quả” thật chẳng dám tưởng tượng. Hết sức mất mặt.
Trình Đế Uy ra hiệu với Hắc Ly rằng mình ra ngoài nghe điện thoại. Nhận được cái gật đầu của cô, hắn liền lập tức rời khỏi. Người gọi đến là Lục Nghị, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì đây.
“Alo!” Trình Đế Uy tựa lưng vào tường, đồng thời lên trước: “Lục Nghị, có việc gì ư?”
“Có việc anh mới phải gọi cho chú mày đấy.” Ở đầu kia, Lục Nghị cũng nhanh chóng đáp lời: “Này, chú đang hẹn hò với cô bạn gái người mẫu của chú đúng không?”
Trình Đế Uy im lặng không nói. Nhưng điều này nghĩa là hắn thừa nhận.
“Thế thì sao?” Người đàn ông nhíu mày hỏi khẽ.
Việc hắn đi hẹn hò thì có liên quan gì đến tên họ Lục đó à?
“À thì…” Giọng nói ở đầu máy bên kia dường như ngập ngừng trong giây lát. Xong, Lục Nghị mới bảo: “Chốc nữa cậu có thể đưa cô bạn gái của cậu tới đây được không?”
Danh Sách Chương: