Đây chẳng phải là Vu An Niên ư?
Trong phút chốc, ánh mắt Hắc Ly nhìn Vu An Niên liền trở nên phức tạp. Tác phẩm của cuộc tình vụng trộm giữa Vu Hạo Đông và Thẩm Chi Lăng, khó trách bà nội lại tỏ thái độ lãnh đạm. Thật sự đến chính cô cũng chẳng biết phải chấp nhận thằng bé thế nào.
Bởi Hắc Ly đối với người phụ nữ họ Thẩm kia, ngoại trừ căm hận thấu xương thì chẳng còn gì cả. Mà mọi người vẫn thường hay nói: "Yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng." Những gì liên quan tới Thẩm Chi Lăng, cô cũng vô cùng chán ghét chỉ muốn tránh xa.
Lúc đầu có thể miễn cưỡng chấp nhận chị em An Kỳ, đơn giản là vì bọn họ đều giống như Hắc Ly, trong người đều chảy chung một nửa dòng máu của Vu Kính Trung. Nhưng về phần đứa nhỏ Vu An Niên này...
"An Niên, mau qua chào chị cả đi." Lão phu nhân chậm rãi cất lời bảo cậu bé. Ngữ điệu của bà vẫn bình thản tuy nhiên sắc mặt thì cực kỳ lạnh nhạt, đủ để làm trẻ con bị dọa cho mếu máo.
Kể ra Vu An Niên cũng là một đứa trẻ ngoan, biết vâng lời người lớn. Cậu bé lon ton chạy tới bên Hắc Ly. Hai tay nhỏ khoanh trước ngực, lễ phép cúi đầu: "Chào chị cả An Nhiên, em là An Niên. Lần đầu gặp mặt! Em đã từng được nghe mẹ kể rất nhiều về chị."
Ban đầu Vu An Niên vẫn hơi sợ hãi vì thấy người lạ trong nhà. Nhưng sau khi nghe bà nội giới thiệu xong thì có vẻ cậu nhóc đã hết rụt rè với Hắc Ly, còn lanh mồm lanh miệng chào hỏi một tràng dài. Chỉ là...
Mẹ ư?
Tiếng gọi này vừa thốt lên liền khiến Hắc Ly không khỏi giật mình. Cái tên đầu tiên vụt qua trong suy nghĩ chính là Thẩm Chi Lăng. Xong, cô lại tự lắc đầu phủ nhận.
Ngay khi vụ tai nạn của Vu An Tình được tra ra rõ ràng, Thẩm Chi Lăng đã phải hầu tòa, chịu bản án chung thân. Giả dụ bà ta có chết đi chăng nữa thì cũng là chết ở trong tù. Điều này đồng nghĩa với việc Vu An Niên hoàn toàn không có khả năng biết về mẹ ruột của nó.
Cho nên như vậy tức là...mẹ cô đã chấp nhận cậu bé sao?
Hắc Ly từ từ ngồi xuống ngang tầm với Vu An Niên. Cô xoa xoa cái đầu nấm của cậu bé, lại dịu dàng hỏi: "Nhóc con, vậy em nói cho chị nghe thử xem mẹ đã kể về chị thế nào?"
"Còn có thể thế nào nữa chứ! Mẹ kể rằng chị cả là một người cực kỳ nổi tiếng, từng lên tạp chí rất nhiều lần. Hơn nữa lại còn vô cùng xinh đẹp, xinh y như tiên nữ luôn."
Lời nói như rót mật vào tai của Vu An Niên khiến cho Hắc Ly không kìm nổi phải bật cười thành tiếng. Cô đưa tay nhéo nhéo cái má phúng phính của cậu bé, giả vờ làm bộ trừng mắt tức giận, còn khẽ mắng yêu: "Nhóc con, miệng lưỡi ngọt thật đấy!"
Vu An Niên được khen, cũng rúc rích cười theo. Tiếp đó, hai chị em đã ở trong phòng khách nói chuyện cực kỳ vui vẻ. Không khí cũng cực kì hòa hợp. Và phải mãi cho đến lúc cậu bé được thím Lan dẫn đi uống thuốc thì cuộc trò chuyện mới kết thúc.
Ngay khi hai bóng dáng một lớn một bé khuất hẳn sau cánh cửa nặng nề, lão phu nhân vốn đang im lặng nãy giờ liền cầm lấy tách trà đặt trên bàn, từ từ thưởng thức. Đôi mắt sắc sảo liếc sang Hắc Ly, bà buột miệng nói một câu: "Nhiên Nhiên à, thái độ của con với thằng bé Vu An Niên làm cho bà nội khá bất ngờ đấy!"
Dựa vào ngữ khí, xem chừng lão phu nhân có vẻ không vui lắm đâu.
Nhưng đối diện với giọng điệu pha chút châm biếm của Triệu Bích Lệ, Hắc Ly chỉ cười cười hỏi ngược: "Vậy con phải làm thế nào mới khiến bà nội yêu quý không bất ngờ bây giờ?"
"Bà cứ nghĩ con sẽ chán ghét thằng bé. Dẫu gì nó cũng là con trai của Thẩm Chi Lăng. Huyết thống vĩnh viễn không phải thứ có thể thay đổi được."
Ý tứ của lão phu nhân chính là, đáng lẽ cháu gái nên chướng mắt Vu An Niên mới phải. Dù sao thì mẹ ruột của nó cũng đã từng mấy lần đẩy cô vào cửa tử. Nếu không nhờ trời phật phù hộ, chắc cô đã sớm chết từ lâu rồi.
"Đứa trẻ ấy chẳng có tội tình gì cả." Hắc Ly khe khẽ lắc đầu. Cô đưa tay vê vê lọn tóc trước ngực, lại bâng quơ đáp: "Nó còn quá nhỏ để hiểu về những việc xảy ra năm đó. Huống chi, chuyện của Thẩm Chi Lăng cũng đã kết thúc lâu lắm rồi..."
Mấy năm nay ở nước ngoài, Hắc Ly cùng con gái nhỏ có một cuộc sống khá thoải mái. Tĩnh tâm nhìn lại mọi thứ xảy ra. Không còn vướng bận về những màn đấu đá hãm hại lẫn nhau, cô có thể coi như được chân chân chính chính cảm nhận cái gọi là an yên tự tại.
Lâu ngày thành thói quen. Giờ mà bảo Hắc Ly đi quan tâm mấy thứ thù hằn vô nghĩa kia, khả năng ngay cả cô cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. Hơn nữa, bản thân cô không phải kiểu người nhỏ nhen giận cá chém thớt, nợ mẹ con trả. Cái gì xong thì coi như xong, cứ để nó ngủ yên vĩnh viễn có khi mới là tốt nhất.
Lời nói của Hắc Ly khiến Triệu Bích Lệ ít nhiều cảm thấy kinh ngạc. Thậm chí là phải nhìn cô cháu gái bằng con mắt khác. Xem ra làm mẹ, cháu gái của bà đã trưởng thành hơn rồi. Tính cách trở nên trầm ổn, suy nghĩ không còn quá tiêu cực như bốn năm trước.
"Thôi được. Chúng ta cứ tạm dừng chuyện này lại ở đây. Nếu ý Nhiên Nhiên đã là như vậy thì bà nội cũng sẽ tôn trọng suy nghĩ của con."
Lão phu nhân ngồi trên ghế thư thả uống thêm một ngụm trà. Bà nhìn sang Hắc Ly, mỉm cười mà bảo cô cháu gái yêu: "Còn bây giờ, con mau lên tầng xem thử Kiều Kiều đi. Cả tuần không được gặp mẹ, chắc là con bé nhớ con lắm rồi đấy."
[...]
Miêu: Up truyện muộn mất một ngày, thành thật chin nhỗi cả nhà của Miêu nhiều!
Danh Sách Chương: