• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc áo len bất giác rơi xuống, Thi Nhi dần nhận ra có chuyện không ổn rồi. Cô run cả người, xoay lưng với lấy chiếc điện thoại bàn bên cạnh, vừa ấn số định gọi cho Hàn Thẩm thì hắn ta đã đi tới.

"Mày muốn làm gì hả?"

"Á!"

Hắn ta hung hăng gạt tay làm cô giật mình. Thân lại mang thai, bụng to di chuyển khó khăn, cô không dám làm càn vì sợ sẽ ảnh hưởng đến con. Thi Nhi ngồi bệch xuống đất, liên tục giật lùi ra sau, còn hắn ta thì cứ lấn tới.

"Ông... ông muốn làm gì?"

Ông ta phá lên cười lớn, ngồi xuống tiến gần về phía cô, còn nắm lấy chân cô kéo về chỗ của mình.

"Tao định bắt mày đi! Nhưng giờ thì tao nghĩ... chi bằng cùng mày vui vẻ một chút rồi đem đi cũng chưa muộn."

Khốn nạn. Ông ta lại dám nghĩ đến những chuyện đồi bại đó với một phụ nữ đang mang thai. Thi Nhi bị nắm cổ chân nhưng vẫn ra sức vùng vẫy mà giật lùi. Bất chợt, cô liếc mắt thấy một thanh ống nước đang ở gần đó, không do dự mà ném vào mặt ông ta làm ông ta đau đớn kêu lên. Cô nhân cơ hội này khó khăn bò dậy, định chạy vào phòng đóng cửa để gọi cho Hàn Thẩm. Nào ngờ, vì di chuyển quá khó khăn mà bị ông ta không thương tiếc gì túm lấy tóc của cô, hành động vô cùng thô bạo. Thi Nhi đau đến nhíu cả mày, rít lên một tiếng, mồ hôi nhễ nhại ở trán. Ông ta giận dữ nghiến răng.

"Mày chạy đi đâu? Hả?"

Thùy Chi lúc này đã bị đánh ngất, trong nhà thì người giúp việc đã được nghỉ phép, cô chỉ biết tự dựa vào bản thân mình. Nhìn ông ta cũng mặc đồ của thợ sửa điện nước, cô liền nhận ra bọn chúng là đồng bọn, lập ra âm mưu này là muốn hãm hại cô. Nhưng cô không nghĩ nhiều được, cô không thể để con mình chưa sinh ra đã bị người ta làm hại. Thế là, sức mạnh của một người mẹ trong cô lại lần nữa vùng dậy, cô dẫm lên chân ông ta rồi dùng hết sức chạy ra cửa lớn kêu cứu.

"Cứu! Cứu tôi với!"

Nhưng nhà của cô, hầu như tách biệt với những ngôi nhà khác, sức kêu cứu này vốn dĩ không ai nghe thấy được. Đúng lúc gã đàn ông đó lao ra túm lấy tay Thi Nhi, cô vùng vẫy đẩy ông ta ngã ra, định chạy ra đường thì lại vất vả bị ông ta kéo vào, còn bị tát một cái vào mặt. Và rồi, cô cũng bị ông ta đánh cho ngất đi.

Ở công ty, Hàn Thẩm vừa được nghỉ trưa, cầm điện thoại lên định gọi cho Thi Nhi thì đột nhiên tim anh nảy lên một nhịp. Anh bất giác ôm ngực trái nhăn mày, cảm giác đau đớn như bị ai đó bóp nghẹn. Nhưng không hiểu sao, trong giây phút ấy anh lại có linh cảm không lành, không nghĩ nhiều cho bản thân mà lập tức gọi cho Thi Nhi. Điện thoại của cô rơi ở trên đất, đổ chuông nhưng không ai nghe máy. Một lần, hai lần rồi lại ba lần, anh gọi mãi mà không thấy cô hồi âm. Hàn Thẩm vùng đứng dậy, chưa gì mà đầu óc như đã muốn nổ tung lên rồi. Anh gọi ngay cho Chung Thất, mà cậu ta lúc này đang đứng ở cửa hàng nguyên liệu đợi tên kia mưa đồ. Đợi mãi mà không thấy hắn ta đi ra, điện thoại reo lên thì cậu ta liền nghe máy.

"Alo! Có chuyện gì vậy thiếu gia?"

Giọng anh gần như mất hết kiên nhẫn.

"Thiếu phu nhân đâu? Tại sao tôi gọi mãi mà không nghe máy? Hả?"

Chung Thất ngây ngốc trả lời.

"Thiếu phu nhân vẫn ở nhà mà ạ?"

Ở nhà? Vậy cậu ta thì đang ở đâu? Hàn Thẩm càng nghe càng mâu thuẫn, hỏi lại cậu ta một lần nữa.

"Còn cậu đang ở đâu?"

"Tôi đang đi mua nguyên liệu với người sửa ống nước ạ!"

"Cậu bỏ cô ấy ở nhà một mình sao hả?"

Hàn Thẩm như một ngọn núi lửa phun trào, anh tức giận mà quát lên. Lúc này, chủ của cửa hàng đi ra bảo cậu ta thanh toán tiền mua nguyên liệu, còn nói tên đàn ông kia đã đi rồi, cậu ta mới vỡ lẽ ra, mình đã bị lừa. Hàn Thẩm như một người không giữ được bình tĩnh nữa mà mắng.

"Khốn kiếp!"

Anh cúp điện thoại rồi chạy như bay về nhà, Chung Thất cũng nhanh chóng quay về. Hai người họ về nhà cùng một lúc, nhìn thấy hiện trường ở nhà thì anh càng nổi điện hơn nữa. Đôi dép của Thi Nhi thì nằm ở ngoài sân, vào nhà thì thấy Thùy Chi đang ngất ở ghế, bữa ăn sáng còn đang dang dở, điện thoại vào cái áo len thì nằm trên sàn nhà. Hàn Thẩm như ngây dại, anh đứng ở đó mà chưa kịp hoàn hồn xem chuyện gì đã xảy ra. Chung Thất xanh mặt, nhanh chóng gọi Thùy Chi tỉnh dậy để hỏi rõ tình hình. Cô ấy ôm đầu tỉnh dậy, không thấy Thi Nhi đâu mà chỉ thấy chồng cô ấy đang lên cơn thịnh nộ. Anh trừng mắt giận dữ nhìn cô ấy, hỏi lớn.

"Thi Nhi đâu? Thi Nhi ở đâu? Hả?"

Thùy Chi bị anh doạ cho giật mình mà suýt bay hồn lạc phách. Cô ấy nói mình chỉ vừa đến chơi, Thi Nhi định cho cô ấy xem chiếc áo len mới đan. Trong lúc chờ đợi, cô ấy đột nhiên như bị thứ gì đó đánh ngất rồi không biết chuyện gì nữa. Chung Thất bần thần nói.

"Có thể... thiếu phu nhân đã bị bắt cóc rồi."

Thùy Chi hốt hoảng sau khi nghe những lời này. Hàn Thẩm thừ người, bảo Chung Thất mang loptop đến để mình kiểm tra camera trong nhàm Nhìn thấy Thi Nhi bị gã đàn ông đó kéo chân, nắm tóc còn bị tát vào mặt, anh siết chặt lấy tay mình đến nỗi đỏ cả lên. Hàn Thẩm lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, anh cầm lấy con chuột rồi đập nát chiếc laptop trên bàn.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK