• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thật không?"

Hàn Thẩm cúi đầu xuống nhìn Thi Nhi, nơi đôi mắt ấy chợt như có vài ánh sáng len lỏi vào làm nó thêm long lanh huyền ảo, khiến anh đắm chìm. Cô cười ngọt ngào bảo.

"Thật!"

Đột nhiên, anh đưa tay nắm lấy cổ tay cô, từ từ đưa vào lớp chăn bông rồi luồng sâu vào quần của mình. Bất ngờ đặt tay lên vật thể ấm nóng ấy, Thi Nhi mặt đỏ bừng bừng như vừa bước ra khỏi lò sưởi. Không thể tin được là anh lại làm như vậy, lại còn nhìn cô cười tà.

"Vậy thì sờ ở đây đi, vừa ấm mà còn thích hơn nữa!"

Tay anh vẫn đang giữ tay của cô, còn giúp cô đi chuyển mò mẫm. Cô lúc này đã đỏ mặt như trái cà chua chín rồi, vậy mà anh còn làm tới như vậy, nằm sát gần cô như sắp dính lấy nhau. Anh ghé môi xuống hôn lên môi cô, nhẹ nhàng như vừa chạm vào một quả nho căng mọng. Một cái không đủ, lại hôn thêm một cái, một cái nữa rồi hôn ghì lấy môi cô. Khoang miệng cô bị chiếc lưỡi tung hoành ngang dọc không ngừng, càng lúc cơ thể càng thấy nóng. Bàn tay cô vẫn giữ nguyên ở vật thể ấy, nó đang từ từ ***** **** cả lên. Thi Nhi tinh nghịch, đột nhiên đưa tay vuốt một cái làm Hàn Thẩm không nhịn được mà kêu lên. Anh nhìn cô tròn cả mắt, nói không nên lời.

"Em..."

Anh tức quá, nhưng không làm gì được cả, luồng tay vào áo cô xoa nắn, nhẹ giọng bảo.

"Anh sẽ ghi nhớ chuyện này, đợi em sinh xong rồi sẽ bắt em sinh một đứa nữa."

Thi Nhi nhìn anh ấm ức nói.

"Anh nói nghe dễ thật đấy! Có biết người ta vừa mệt lại vừa đau lưng lắm không?"

Cô nói xong liền tủi thân vùi đầu vào lòng của anh, lại đang muốn làm nũng rồi đây. Anh cười, vội vàng xoa xoa lưng cho cô rồi dỗ cô ngủ.

Hôm sau, Hàn Thẩm dây từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng. Bên ngoài bất chợt có tiếng chuông cửa, không đợi Chung Thất chạy ra thì anh đã đi ra ngoài xem thử. Nào ngờ, người đứng bên ngoài lại là Thùy Chi. Vừa nhìn thấy cô ấy, mặt anh đã tối sầm lại, khuôn mặt lạnh như băng ngàn năm.

"Đến đây làm gì?"

Thùy Chi vô cùng bối rối, trên tay còn cầm một túi quà hình như là định tặng cho Thi Nhi. Cô ấy biết anh vì nguyên nhân hai nhà có hôn ước mà không thích mình. Cũng phải thôi, anh đang có một gia đình hạnh phúc, một cô vợ yêu mình như vậy thì làm sao chấp nhận đột nhiên có một vị hôn thê xuất hiện? Nhưng Thùy Chi từ đầu đến cuối vô tội, cô ấy không nghĩ người mà mình sẽ gặp lại là Hàn Thẩm, và còn là một người đã có vợ và sắp có con.

Nhìn anh lúng túng, cô ấy vội vàng giải thích.

"Anh... anh đừng hiểu lầm! Em không có ý làm hại chị Thi Nhi đâu! Em thật sự không biết gì về chuyện hôn ước hết, càng không biết người đó là anh."

Hàn Thẩm đứng ở trong nhà nhìn Thùy Chi, không biết có nên tin lời cô ấy nói hay không. Nhưng nhìn dáng vẻ của cô ấy thì rõ ràng là không hay biết chuyện gì cả. Hơn nữa, nếu cô ấy muốn tiếp cận anh thì đã không cần sáng tối cãi nhau với Chung Thất, cả hai cứ dính lấy nhau để cằn nhằn. Anh thở dài một hơi, chỉ đành mở cửa cho Thùy Chi vào, dù là vậy nhưng vẫn không có thiện cảm mấy và vẫn còn nghi ngờ.

Từ lúc Thùy Chi vào nhà gặp Chung Thất và Thi Nhi cho đến lúc ngồi trò chuyện, Hàn Thẩm cứ như để ý từng nhất cử nhất động của cô ấy. Anh nghi ngờ cô ấy đang nói dối mình, sợ cô ấy làm hại cô. Vì lần trước khi cô ấy đến đây trở về, đến tối thì Thi Nhi lại bị động thai. Bây giờ lại biết cô ấy là người có hôn ước với mình, anh càng đề phòng hơn nữa.

Thi Nhi nhìn thấy Thùy Chi, không biết nên vui hay buồn. Cô ấy biết cô đang mang thai hay suy nghĩ lung tung, nên đã liền nói rõ mọi chuyện. Từ khi ở Mĩ trở về đây, cô đã từng nghe cha mình nhắc chuyện hôn ước nhưng chưa từng gặp mặt người nào trong Phó gia cả. Đến chuyện anh đã có vợ cô ấy và cha mình cũng không hề hay biết. Ngồi lại gần nắm lấy tay Thi Nhi, cô ấy nhẹ giọng nói.

"Chị! Chị đừng nghĩ lung tung nhé! Em tuyệt đối không có ý gì với anh Hàn Thẩm đâu ạ!"

Cô nhìn sang anh rồi lại nhìn cô ấy, lòng đã nhẹ nhõm được một chút, cười nhẹ gật đầu. Anh đột nhiên đưa tay che miệng, quay mặt đi nơi khác khẽ ho một tiếng.

"Khụ! Không cần nắm tay thân thiết vậy đâu!"

Thùy Chi cười gượng rụt tay về. Chung Thất nhìn thấy mọi chuyện đã ổn, cô ấy cũng không còn bị nghi ngờ nữa lòng cũng đột nhiên vui vẻ. Cậu ta đứng ở gần đó, cười tươi như hoa bảo.

"Thiếu gia thấy không? Nhìn cô ta hơi hung dữ một chút thôi chứ tốt bụng dễ gần lắm!"

Thùy Chi nghe xong liền lườm một cái đanh thép. Còn Hàn Thẩm, anh bất ngờ nhìn cậu ta, ròi có chút phản ứng hỏi.

"Làm gì bênh vực ghê vậy?"

Trên đường đưa Thùy Chi về chỗ lấy xe, cô ấy và Chung Thất không thèm nói chuyện với nhau. Chỉ cần người này không nói gì thì người kia cũng không hỏi gì. Nghĩ tới bộ dạng cười toe toét của cậu ta khi nói mình hung dữ, cô thật chỉ muốn bóp chết Chung Thất luôn cho rồi. Nhưng đến cuối cùng, vẫn có một chuyện quá thắc mắc mà Thùy Chi nhất định phải hỏi.

"Này! Tôi thắc mắc! Tại sao anh Hàn Thẩm mỗi lần thấy tôi động chạm vào chị Thi Nhi thì cứ khó chịu ra mặt vậy?"

Chung Thất im lặng cau mày, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói.

"Chắc là ghen đấy!"

Thùy Chi nghe xong liền mắt chữ o mồm chữ a, kinh ngạc nói.

"Ngạc nhiên thật! Anh ấy ghen với cả con gái à?"

...



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK