Edit: Samie
“Có đói bụng không? Mẹ hâm canh gà rồi, để mẹ bưng tới cho con nhé!” Trần Ngũ Nguyệt đột nhiên nói với Triệu Hương Vân.
Triệu Hương Vân chính xác đói bụng.
Cơ thể này, rất mập, rất béo.
Hơn nữa còn hay bị đói, một ngày ít nhất phải ăn năm bữa cơm.
Mỗi bữa đều phải có thịt, bằng không chính là trứng gà.
Mỗi hộ gia đình trong đội sản xuất chỉ có thể nuôi năm con gà, Triệu Chí Viễn là đại đội trưởng, danh ngạch so với người bình thường lại nhiều hơn hai con gà.
Năm con gà này, kể từ lúc bị nhốt lại, đã được mặc định là đẻ trứng gà cho Triệu Hương Vân, bao nhiêu trứng gà cũng là của Triệu Hương Vân.
Gà mái nuôi lấy thịt, canh gà, thịt gà cũng là để Triệu Hương Vân ăn.
Những người khác, cho dù là một cọng lông gà thì cũng không được ngửi.
“Mẹ, mẹ múc cho con một bát là được rồi, còn dư lại để cho bố con và anh chị dâu, còn có cho mẹ một bát!” Triệu Hương Vân nói.
“Hương Vân, con nói lời ngốc nghếch gì thế? Con gà kia mẹ nấu chính là cho con, bố con ăn làm gì? Mấy anh của con ăn làm gì? Nhìn con mà xem, lại gầy rồi, mẹ đau lòng muốn chết!” Trần Ngũ Nguyệt đau lòng nói.
Triệu Hương Vân nhìn cánh tay mập mạp của chính mình, khóe mắt khẽ giật.
Cô gầy?
Cô gầy á?
Cái quái gì vậy, cô gầy chỗ nào?
Toàn bộ đội sản xuất, tìm không ra người thứ hai mập bằng cô, ngay cả đàn heo mà đội sản xuất nuôi cũng gầy hơn cô đấy!
“Mẹ, con gái trưởng thành, hiểu chuyện rồi! Con không muốn ăn một mình, con muốn chia sẻ cho bố mẹ và mọi người trong nhà.” Triệu Hương Vân cố nén buồn nôn, nũng nịu với Trần Ngũ Nguyệt.
Cái quái gì vậy, ngay cả ở hiện đại, cô cũng đã sống đến hơn 20 tuổi, trở về ba niên kỷ trước, lại muốn học một đứa bé giở giọng nũng nịu.
Chân thực thật thật là buồn nôn!
Trần Ngũ Nguyệt cưng chiều sờ lên mái tóc nhơm nhớp của Triệu Hương Vân, bên trong ánh mắt không có nửa điểm ghét bỏ, “Ăn một mình thì ăn một mình? Chẳng lẽ con gái của mẹ không thể ăn một mình sao? Mẹ không thích ăn, bố con cũng không thích ăn. Mấy anh trai và chị dâu của con thì càng không cần phải để ý đến, nhiều năm qua vẫn ăn như thế, có vấn đề gì đâu chứ!”
Trần Ngũ Nguyệt rất chuyên chế độc tài trong chuyện ăn uống.
Triệu Hương Vân ngậm một búng máu trong cổ họng, không thể nuốt vào cũng không thể nhổ ra.
Giọt nước mắt to như sợi mì đang chảy ở trong lòng, suy nghĩ về tương lai của chính mình.
Mẹ của cô là lão cực phẩm, mà cô là tiểu cực phẩm.
Con đường sau này của cô, sợ là không dễ đi!
Trần Ngũ Nguyệt đứng lên, đi đến phòng bếp, bưng một nồi canh gà tới cho Triệu Hương Vân, đặt ở trên bàn ăn của Triệu Hương Vân.
Thân hình Triệu Hương Vân mập mạp như vậy, đứng lên không dễ dàng, dùng rất nhiều sức lực mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy, đi đến phía trước bàn ăn.
Nhưng nhìn thấy một nồi canh gà lớn như vậy, thật sự cô ăn không vô.
“Mẹ, mẹ ăn chung với con được không?” Triệu Hương Vân vẫn chưa từ bỏ ý định, nói thêm một câu.
“Hương Vân, mẹ mới nói gì? Chỉ có ngần ấy canh gà, còn chưa đủ một mình con ăn, sao mẹ có thể ăn chung với con chứ? Mau ăn đi? Chờ qua mấy ngày, đội sản xuất làm xong việc, mẹ sẽ bảo anh con dẫn con vào huyện thành, mua lấy mấy tấm vải, mẹ may quần áo mới cho con!” Trần Ngũ Nguyệt ở bên cạnh thúc giục.
Triệu Hương Vân nhắm mắt lại, cô vẫn không thể xuống tay được.
Một nồi ba, bốn cân gà mái, nếu là nguyên chủ thì có thể không có vấn đề gì.
Đổi lại thành cô, cô thật sự làm không được!
Cô không muốn ăn đến bể bụng, càng không muốn tiếp tục béo chết.
“Mẹ, con xin mẹ, đừng để cho con ăn nhiều như vậy có được không? Tất cả mọi người đều nói con béo như heo, con muốn giảm béo, con chỉ uống một bát thôi? Chỉ một bát!”
Triệu Hương Vân sắp khóc.
Ai nói một mình nhận hết mọi sự cưng chiều là tốt?
Hiện tại cô đang mong cầu bà mẹ xấu tính của mình sẽ lan tỏa tình yêu đến khắp mọi nơi trên thế giới, phân phát cho càng nhiều người hơn nữa!
Danh Sách Chương: