Edit: SamieCầm trong tay nguyên một xấp tem phiếu, chính là một củ khoai nóng bỏng tay.
Triệu Hương Vân cầm trên tay, giấu đi cũng không được, để ở một bên cũng không được.
Cô tiện tay lật xem một chút.
Nhìn xong, hai mắt choáng váng.
Tất cả lương phiếu đều là lương phiếu toàn quốc, mà lại có giá trị vĩnh viễn.
Ngay cả các loại phiếu dầu cùng phiếu vải, cũng có giá trị vĩnh viễn.Đây đều là chút quà mà chú dì của cô gửi tới.Đến bây giờ Triệu Hương Vân vẫn không hiểu rõ, vì sao ở các gia đình khác, tình cảm anh chị em mỏng manh như vậy, đến lượt gia đình mẹ cô Trần Ngũ Nguyệt, ai cũng đều yêu quý bà như mẹ ruột.
Mà mẹ ruột của cô, giống như di truyền tính cách từ các chú các dì, mấy đứa con, chỉ cưng chiều một mình cô.Đang suy tư, Trần Ngũ Nguyệt đẩy cửa bước vào.
Bà cầm một cái bao bố trên tay, đi lên phía trước, lập tức nhét vào trong tay Triệu Hương Vân.
“Đây là 200 khối tiền, con muốn mua gì thì tự mình mua.” Trần Ngũ Nguyệt nói.
Triệu Hương Vân: “...”
Thời đại này, sức mua của 200 đồng tiền là bao nhiêu, Triệu Hương Vân ít nhiều cũng biết một chút.
Ngũ cốc thô giá sáu, bảy đồng một cân, lương thực tinh giá một, hai đồng, còn phải xếp hàng, hơn nữa những thứ này, cung không đủ cầu, có phiếu lương thực và phiếu vải cũng chưa chắc hữu dụng.
Có thể Trần Ngũ Nguyệt cho cô tiền và phiếu vải là chân chân thực thực, chính là đến cửa hàng bách hoá hoặc cung tiêu xã trong huyện, cũng có thể mua không ít thứ.
“Bảo bối ngoan, tất cả đều là của con! Nếu như còn muốn thứ gì, cứ việc nói với mẹ!” Trần Ngũ Nguyệt đưa tay ra, vẻ mặt cưng chiều sờ đầu Triệu Hương Vân.
Triệu Hương Vân nhìn Trần Ngũ Nguyệt, luôn cảm giác muốn thay đổi mẹ cô trở thành một người tốt bụng là chuyện hết sức khó khăn.
Triệu Hương Vân cầm lương phiếu và tiền, còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng phải xử lý như thế nào, bên ngoài truyền đến vài tiếng thét chói tai.
Trần Ngũ Nguyệt nhíu mày, mắng một câu, “Người nào không có mắt, chọn thời điểm này để tới chứ? Bảo bối ngoan, mau thu dọn đồ đạc, mẹ ra ngoài nhìn xem!”
Triệu Hương Vân cất tiền cùng tem phiếu, đặt ở chỗ mà lúc trước Trần Ngũ Nguyệt lấy ra, đi theo sau mông Trần Ngũ Nguyệt ra ngoài, lập tức nhìn thấy bác cả trai Triệu Chí Lâm và bác cả gái Chu Chiêu Đễ đang đứng ở trước cửa, cùng với bà nội cô Tang Hồng Hoa.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Ồn ào, ầm ĩ hết cả nhà, còn ảnh hưởng đến giấc ngủ của Hương Vân.”
Tang Hồng Hoa nhìn thấy Trần Ngũ Nguyệt, sắc mặt không tốt lắm, nhưng nghĩ tới mục đích chính mình tới, không thể làm gì khác hơn là giả vờ cười cười.
“Mẹ nghe nói hôm nay Hương Vân nhảy sông vì một người đàn ông? Không có chuyện gì chứ?” Tang Hồng Hoa giả mù sa mưa hỏi.
“Kẻ đáng chết nào dám bịa chuyện bậy bạ như vậy? Bảo bối ngoan của con rõ ràng là ra bờ sông rửa tay, không cẩn thận té xuống!”
Trần Ngũ Nguyệt vô cùng tin tưởng, không hề nghi ngờ lời giải thích trước đây của Triệu Hương Vân.Đối với việc “nhảy sông” lúc sau, bà cũng tự bổ não trở thành con gái là chịu không được những tin đồn nhảm kia, mới nhảy sông.
Một bên, vợ của Triệu Chí Lâm, cũng chính là bác cả gái Chu Chiêu Đễ của Triệu Hương Vân, nghe xong lời này, khóe miệng giật giật.
Toàn bộ đội sản xuất, người nào không biết con nhỏ béo Triệu Hương Vân này, vì tên thanh niên trí thức đó, ngay cả mặt mũi cũng không cần.
Mỗi ngày, vào lúc sáng sớm, sẽ đi theo sau mông tên thanh niên trí thức kia.
Triệu Hương Vân cũng không nghĩ một chút, với dáng vẻ béo ú này của cô, làm sao có thể có thanh niên trí thức nào trong thành phố để ý tới?
Cho dù bố cô Triệu Chí Viễn là đại đội trưởng đội sản xuất, nhà mẹ đẻ Trần Ngũ Nguyệt có chút tài sản, nếu không, ai sẽ coi cô là người?
Nghĩ đến Triệu Chí Viễn, Chu Chiêu Đễ ai oán liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, Triệu Chí Lâm.
Lúc trước bà ta gả cho Triệu Chí Lâm, nhìn trúng chính là Tang Hồng Hoa coi trọng Triệu Chí Lâm, ai biết, mấy năm trôi qua, Triệu Chí Viễn trở thành đại đội trưởng, cả một nhà đi theo, gà chó lên trời.
Mà bà ta đi theo Triệu Chí Lâm, mỗi ngày ăn cám nuốt rau không nói, còn phải chịu đựng tính khí của bà mẹ chồng Tang Hồng Hoa.
Danh Sách Chương: