Hạ Tình cũng ngây ra, một giây trên nét mặt cô sựng lại, ngay sau đó cô cười, hai tay xua xua, vẫn nói là tránh đi.
"Anh mới về mà, anh nghỉ đi, đây, chỗ này."
Hạ Tình đã nâng lên một khoảng trống, chia sẻ giang hồ thành hai phần, với một mức độ rất bình thường, hạ xuống phần trống nói với anh.
Phùng Thế Phong nghiêm trọng nhìn cô, ánh mắt nhìn đăm đăm vào gương mặt, hơi thở trầm xuống một nhịp, cảm giác ánh nhìn giảm xuống so với ánh sáng và ánh nhìn, ánh nhìn thật không thoải mái, Hạ Tình cảm nhẹ nhàng đi.
Ngay lúc cô quay mặt đi, Phùng Thế Phong nắm lấy gương mặt Hạ Tình, giữ lấy mặt cô nhìn anh.
"Có chuyện gì? Có chuyện gì với em rồi?" This Thai mode of Hạ Tình, chắc chắn có chuyện gì với cô ấy, nhưng theo dõi của anh ấy, một năm qua cô ấy ở Phùng gia hoàn toàn tốt, ở căn nhà này, người duy nhất có thành kiến với cô ấy là Nhã Kỳ, mà Nhã Kỳ hoàn toàn không làm gì thiệt hại cho cô.
Thái độ đó của cô là như thế nào?!
Hạ Tình lấy hai cổ tay anh, cô cười.
"Em không có chuyện gì cả ... À ... Là ở thức ăn mới ..."
"Ồ ..." Phùng Thế Phong càng thêm chặt, hai bàn tay lấy gương mặt nhỏ nhìn lại, đôi mắt loé lên tia khó chịu "Nhưng anh có vấn đề với em."
"Hả?" Máy anh sao lại khó nghe như vậy, Hạ Tình có chút lo lắng, hai bàn tay nhỏ trở nên lạnh lùng "Chuyện ... Chuyện gì ạ?"
"Ừ ..." Phùng Thế Phong thở nhẹ, hai tay nâng mặt cô lên, mặt xuống áp lên môi nhỏ, hai cánh môi vừa chạm vào nhau, Hạ Tình quay mặt sang một bên, nụ hôn sang gò má .
Trái tim Hạ Tình như đập tan nhịp vào cảnh anh chạm vào môi cô, bởi vì cô nhớ đến nóng của anh và Khiết Hinh, cô không biết cảm giác trong lòng lúc này còn gọi là gì nữa, chỉ là cảm xúc thấy rất ghét, rất khó chịu.
Phùng Thế Phong lạnh lùng, nụ hôn qua gò má làm cho anh mất hứng.
"Ừ em, em không có tránh anh ?!"
Hạ Tình chưa kịp nói, đã bị anh xoay mặt lại, áp môi xuống, lần này Hạ Tình không tránh được, hai tay anh giữ mặt cô rất chặt, hai cánh môi áp vào nhau. Người đàn ông vừa đói khát vừa khó chịu cại mở miệng nhỏ, bắt ép cô mở miệng quấn lấy lưỡi nhỏ mềm quấn chặt, mút đến từng hơi thở.
Hai gò má Hạ Tình phát nóng, người này hôn thật sự rất giỏi, dù cô né thế nào cũng bị quấn lấy, anh mút lưỡi mềm, ở trong miệng cô càng quét qua từng nơi một. Rút hết hơi thở của Hạ Tình, cô chỉ toàn hít vào hơi thở từ mũi anh, mặt bị nâng ngẩng lên đáp ứng nụ hôn cuồng nhiệt.
Hạ Tình không thở được, cô muốn né đi nhưng hai bên đầu đã bị hai tay anh giữa lấy, không né được, thật khó thở, cô rỉ ra một âm.
"Ưm..."
Hai bàn tay nhỏ bấu vào cánh tay anh, Phùng Thế Phong thả ra lưỡi mềm, ngậm lấy cánh môi dưới cắn một cái, Hạ Tình được thả một lúc thì bị cắn, hít thở được hai cái lại bị anh bắt lấy lưỡi, tiếp tục màn hôn hít ướt át, nụ hôn quấn quýt đến hai môi nhỏ phát ra cơn tê dại, cô không thở được, toàn thân bị nụ hôn rút hết sinh lực, trở nên mềm nhũng trong lòng anh.
Không nhận thấy Hạ Tình phản kháng nữa, Phùng Thế Phong buông ra nụ hôn, cô liền rũ vào lòng anh, bàn tay anh thả xuống bụng nhỏ, chạy xuống phía dưới tách lên đùi, chui vào trong lớp váy ngủ chạm qua nơi tư mật. Tay anh lướt qua vùng tam giác bí mật, Hạ Tình rùng người, hình ảnh về một năm trước chợt ùa về, nhớ đến lúc anh cắm ngón tay vào, cô vừa nhớ đến chuyện đó, hai ngón tay của anh quả thật đã đi vào.
"A..."
Hạ Tình nhăn mặt, một cơn đau nhẹ buốt làm cô kêu lên, có lẽ qua một năm không chạm vào, u hoa mất đi quen thuộc trở nên xa lạ mà đau. Phùng Thế Phong cũng nhăn lại mày, chỉ không chạm một năm, nơi này trở nên chặt hơn, lúc trước anh mất đến năm ngày mới có thể dễ dàng mang hai ngón tay đi vào trong một lần cắm.
Lúc này đi vào thật khó, như thế này thì anh sao có thể đi vào?
"Em chật quá nhỉ?" Hai ngón tay khó khăn đẩy vào bên trong, âm thanh tà đạo cười, tay nắm lấy ngực mền, thông qua lớp vải váy ngủ vẫn cảm nhận được đồi ngực thật mềm mại "Chỗ này so với năm trước cũng lớn hơn này, em ăn bao nhiêu thịt đều dồn vào nơi này à?"
Thân thể thì nhỏ nhưng ngực lại rất lớn đi.
Hạ Tình tựa trên vai anh, bàn tay nhỏ nắm lấy cánh tay anh, gương mặt đỏ bừng như quả lựu, giọng có điểm rung.
"Đừng cắm..."
Anh rít ra một hơi thở nặng, hôn lên gò má đỏ hồng, thông báo cho cô một tin không tốt.
"Anh không những cắm, anh còn đem cái kia đi vào."
"Hả...?" Cô ngớ ra, nhớ đến cái kia trong lời nói của anh, Hạ Tình nhanh chóng lắc đầu.
"Không... Không thích..."
Phùng Thế Phong càng ngông cuồng, hai ngón tay đi vào trong tơ thịt nóng, dùng lực chà ép vào tường thịt khô hạn.
"Không thích cũng phải cắm, cắm cho em thành của anh, anh xem xem, em còn tránh được nữa không."
"A... Không... Không cắm mà..." Hai chân Hạ Tình nâng lên kẹp lại bàn tay ở giữa, không cho tay anh di chuyển, nhưng chỉ cần ngón tay ở trong, anh đều có thể làm loạn, đầu móng tay cong lên cào cấu vào thớ thịt, dùng lực niết vào tường hoa vách thịt mềm, Hạ Tình rùng người, lông tơ đều dợn đứng.
"Tình của anh năm nay cũng mười tám tuổi rồi, cũng biết tránh anh rồi nên là... Phải cắm thôi."
"Ưm..." Ngón tay thật... Ngứa quá.
Chân cô kẹp chặt, hai ngón tay móc nít trong tường thịt làm ôi bức cả ổ bụng, phía dưới trở nên trướng nóng, mặt cô trở nên thật đỏ.
Hạ Tình rùng người liên tục, cơ thể cứ vặn vẹo theo hai ngón tay, đùi non vô tình thả ra để cho bàn tay kia luật động, ngay khi Hạ Tình thả ra đùi, bàn tay anh liền kéo ra hai ngón tay thon dài rồi đâm vào, bàn tay luật động rút ra cắm vào liên tục.
Hạ Tình run rẩy, theo ngón tay miệng không ngừng rên rỉ, cả căn phòng phát ra tiếng thở vội ưm a của thiếu nữ mới lớn, tiếng nước cũng trở nên rõ hơn, cắm rút liên tục vài cái, thân nhỏ bật nảy, nấc ra một tiếng rên ma mị, toàn thân bần bật run lên.
Hạ Tình cao trào, u hoa nhuộm ướt hai ngón tay anh bằng lớp dịch trong suốt. Cô rũ xuống, cơ thể mềm ngoặc đi, toàn bộ gương mặt đỏ bừng mơ hồ.
Phùng Thế Phong rút ra hai ngón tay, ánh mắt nhìn tiểu khả ái trong lòng đang tham lam hít thở, anh lại chạm vào vùng tam giác, lần này đem ngón giữa và ngón áp út cắm vào.
"Ha... Anh..." Nhận thấy ngón tay đi vào, Hạ Tình khẽ "Nữa?"
"Ừ, tiếp tục."
Phùng Thế Phong đáp lạnh, hai ngón tay cắm vào tiếp túc rút ra cắm vào, Hạ Tình bậm lại môi, không muốn bản thân phát ra mấy âm xấu hổ ấy nữa. Nhưng mà... Nhưng mà ngón tay nhanh quá!
"A... Aa Phong... Anh chậm... Aa chậm chút..."
Phùng Thế Phong càng nhanh hơn, anh cắm rút liên tục, đem ngón tay tàn phá cắm rút mãnh liệt, cắm đến khi Hạ Tình run bần bật cao trào. Ngón tay anh nhuộm chất dịch ướt đẫm, Hạ Tình sau hai lần cao trào chỉ có há miệng hít thở không khí, mặt đỏ mũi cũng đỏ, mồ hôi túa ra trên vầng trán, đôi mắt mơ mơ hồ hồ.
Hai lần rồi, Phùng Thế Phung kéo hai ngón tay lui ra, lui ra đến đốt ngón tay cuối cùng, những tưởng anh sẽ như vậy mà rút ra, nhưng không hề, anh lui hai ngón tay ra tận cùng, ngón trỏ lại xếp vào cùng, đem ba ngón cắm vào.
"Ách..."
Hạ Tình bừng tỉnh khỏi cơn mê cao trào sảng khoái, lần đầu tiên anh mang cả ba ngón đi vào, Hạ Tình ngẩng mặt về phía anh, anh lập tức áp xuống hôn, không cho cô phản đối, môi hôn lấn, ba ngón tay càng lúc càng nguấy sâu vào u hoa ướt đẫm, Hạ Tình nhắm chặt mắt, đôi mày thanh tú cũng nhíu chặt, hai bàn tay nắm thành quả đấm nhỏ, hạ thân nóng bức hưởng ứng ngón tay.
Miệng bị khoá chặt, Hạ Tình chỉ có thể ưm ưm phản ứng, ba ngón tay lần này khiến cho cô càng nhảy cảm hơn, run lẩy bẩy theo từng đợt ra vào, mật ngọt cũng vấy ra nhiều hơn.
"Ưm..." Cô nấc lên, âm thanh mị ngoặc cùng u hoa phun ra mật ngọt, tránh đi nụ hôn há miệng hít thở không khí với trạng thể toàn thân run lẩy bẩy.
Phùng Thế Phong thả cô nằm xuống giường, Hạ Tình liền co rúm lại, nắm váy phụ xuống che lại thân thể mình, cô sợ anh sẽ cọ.
Thật đáng tiếc, đêm nay, cô thoát không được.
Phùng Thế Phong cởi bỏ quần áo trên người, túm lấy thân nhỏ tụt váy ngủ xuống, Hạ Tình bị cởi bỏ váy ngủ, làn da ấm nóng va chạm với không khí, sau ba lần cao trào, làn da non trắng muốt trở nên đỏ mẫn, hai tầng ngực cứng rắn vểnh cao nụ hoa hồng. Cô ôm lại ngực mình, dùng hai bàn tay che đi hai nụ hoa cứng, lại như thế, sau một thời gian không gặp, anh vẫn rất thản nhiên lột quần áo của cô.
Phùng Thế Phong ngự dưới thân cô, đem chính mình to lớn đặt phía trước u hoa ướt huyền ảo, thân anh to trướng, biến trướng phát tím trên y đầu còn đỉnh ra một lớp dịch trắng muốt, anh tách đùi ngọc cao lên, Hạ Tình vẫn nằm im ôm lấy ngực, bởi cô chỉ nghĩ, anh sẽ dùng cái kia cọ không thì vẫn là ngón tay cắm vào.
Cô thật sự không nghĩ anh sẽ cắm vào, khi y đầu cọ trước miệng u hoa, dù u hoa đã được ban khai trước với ba ngón tay, đặt y đầu vào trước miệng u hoa vẫn có thể nhìn thấy khoảng cách khác biệt, khác biệt giống y như tuổi tác của hai người.
Phùng Thế Phong nuốt xuống một ngụm nước bọt, chấn chỉnh tinh thần nắm lấy y đầu, nhét vào trước miệng hoa, thắng lưng uy nghiêm hướng thẳng chuẩn bị dùng lực.
Hạ Tình chớp khẽ mắt, hai bàn tay nổi lên điểm run ôm lấy ngực, cảm giác thật lạ, cái này thật không giống như một năm trước khi mà anh chỉ đơn thuần cọ.
"Á!" Cô mở to mắt kinh hoàng, một tầng to lớn khủng khiếp cắm vào, chỉ vừa mới cắm vào, Hạ Tình há hốc lớn, bàn tay buông ra hai ngực nâng lên mò mẫn không khí muốn chạm vào anh, nhưng anh ở phía dưới, cô với không tới, chỉ có thể thả tay xuống nắm lấy ga giường.
"A... Đau... Huhu... Đau quá..." Vật kia chỉ vừa cắm vào, cơn đau đớn rách da xé thịt khiến cô ngay lập tức mếu khóc, cao nhiêu khoái cảm của ba lần cao trào cũng đều tan biến, Hạ Tình lắc đầu, mếu khóc từ chối gia nhập "Anh đi ra, anh đi ra a..."
Phùng Thế Phong chỉ mới cắm y đầu vào, toàn thân còn chưa vào hết, ấm nóng phủ y đầu khiến mặt anh nhăn nhó, tiềm thức treo leo giữa khoái cảm với khó chịu, anh gấp rút dồn lực xuống thắc lưng và bụng, ưỡn lưng đẩy ngực đem toàn bộ chính mình khó khăn đi vào.
"Áaa..." Hạ Tình đau đến la hét, trái lại, người đàn ông ấy lại vì sung sướng mà rỉ ra một tiếng thở cười.
"Ha~" Anh duật ra hơi nặng, mặt nổi lên điểm tà.
Hạ Tình mếu máo khóc lóc, hai chân phản đối muốn đạp anh ra, nhưng anh lấn ở giữa chân, hai bàn chân nhỏ chỉ có thể đạp không khí.
"Anh đi ra, anh đi ra đi mà... Huhu... Đi ra đi..."
Phùng Thế Phong nuốt xuống sảng khoái, cơ mà... Thực thích quá.
Vốn định để cho cô thích ứng một chút mới động nhưng anh không có nhịn được nữa, hai bàn tay to nắm lấy hông nhỏ ấn xuống, thắc lưng di chuyển kéo phân thân đi ra.
Hạ Tình một giây vui mừng, tưởng rằng anh đang rút nó ra, nhưng ngay sau đó anh lại dùng nó cắm vào.
"Ứm..." Cô nắm chặt đệm giường, hai bàn chân nhỏ lạnh ngắt run rẩy trong không khí, mặt trắng bệch lắc rồi lại lắc.
"Không... Không mà... Đi ra... Chồng ơi... Chồng ơi anh đi ra..."
Nắm chặt hông nhỏ, bụng dưới của Hạ Tình gồ lên rõ hình thù lôi trụ cắm vào, Phùng Thế Phong sảng đến khoái hạc lu mờ cả lý trí, mặc dù cô đau, anh cũng không thể ngăn cản chính mình.
Hạ thân điên cuồng rút ra rồi lại đâm vào u hoa non nớt.
Sảng!
Anh chỉ có sảng khoái đến điên cuồng.
Vào được rồi, từ giây phút này, cô chính là của riêng anh rồi.
Danh Sách Chương: