Phùng Thế Phong có năm ngày thư giãn ở nhà, sau năm ngày này, anh sẽ phải tiếp tục lịch trình ở Anh, lịch trình sang Anh này dự liệu kéo dài đến hết năm nay, cho nên anh phải tận dụng thời gian thư giãn này, năm ngày này anh không làm việc gì khác ngoại trừ dính lấy Hạ Tình.
Bất kể cô ngồi ở đâu trong toà lâu đài lớn này cũng sẽ nhìn thấy Phùng Thế Phong ngự ở ngay đó, anh chỉ ngồi và ngắm nhìn cô đến mức có thể hoá thành bức tượng đá. Nếu không thì anh sẽ ôm, sẽ ấp cô trong lòng trước mặt tất cả mọi người trong nhà, không khác gì gà ấp quả trứng, nhất là khi cả gia đình đang ngồi ở phòng khách vừa xem tivi vừa bàn tán câu chuyện.
Anh sẽ ôm cô, để cô ngồi trong lòng anh, mặc dù Hạ Tình phản đối rất quyết liệt thì anh cũng không để cô xuống, cứ nhất quyết để cô ngồi trong lòng rồi ôm lấy. Có khi anh còn hôn lên môi cô, chỉ là một nụ hôn nhẹ thoáng qua trên cánh môi nhưng ở trước mặt tất cả người trong gia đình, Hạ Tình không khỏi ngượng a, cô chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống thôi.
Thử nghĩ xem, cả ngày anh dính lấy cô, đêm đến cũng dính lấy cô, hầu như không rời cô một giây nào, và khi mà cả gia đình đang ngồi cùng nhau nói chuyện vui vẻ, anh lại hôn chụt lên môi cô một cái giống như hôn em bé vậy, làm sao mà không ngượng cho được. Chỉ vài ngày ở cùng anh, mặt mũi Hạ Tình đã không còn chỗ để giấu nữa rồi.
Và dường như chuyện anh hôn hít rồi ôm ấp cô trở nên rất bình thường với mọi người, ban đầu thì mọi người có chút ngỡ ngàng, nhưng sau đó thì có lẽ như là đã quen với việc này, mỗi khi anh công khai hành động thân mật với cô thì mọi người còn hưởng ứng trêu ghẹo cô. Làm cho Hạ Tình xấu hổ chết đi được, mặt mũi bị ghẹo đến đỏ bừng bừng, cha mẹ và cả ông bà nội rất khoái chí cười lớn a.
Ngoài trừ một nhân vật không bao giờ vui vẻ khi thấy anh hành đông thân mật với cô, không ai khác là cô em gái Phùng Nhã Kỳ. Cô biết em gái này không thích chuyện của cô và anh trai của cô ấy, cô đã hạn chế tiếp xúc thân mật với anh trước mặt cô ấy, nhưng Hạ Tình chẳng thể nào ngăn được Phùng Thế Phong.
Chỉ sơ hở một chút là anh lại hôn, hôn cô giống hệt như hôn mấy đứa em bé, vô cùng tự nhiên, vô cùng thuần phục và không một giây gượng gạo nào.
Phùng Nhã Kỳ nhìn không nổi cảnh thân mật mèo thơm mỡ đó, lúc nào nhìn thấy xong cũng ôm một bụng khó chịu, trút giận lên mặt đất bước chân đùng đùng đi lên phòng.
Hôm nay là ngày cuối cùng Phùng Thế Phong ở nhà, ban chiều, anh có đi ra ngoài xử lý một chút công việc.
Hạ Tình ngồi ở sofa cùng cha mẹ, sau đó cô em gái Nhã Kỳ từ trên phòng đi xuống ngồi cùng, khi cha mẹ rời đi ra chỗ khác. Chỗ ngồi phòng khách chỉ có hai người là Hạ Tình và cô em gái lớn hơn năm tuổi, Nhã Kỳ ngồi cùng cô.
Nhã Kỳ giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, Hạ Tình có thể đoán được bởi âm thanh hơi thở của Nhã Kỳ rất phập phồng, vả lại cô nghĩ, nếu không có chuyện gì cần nói thì Nhã Kỳ cũng sẽ không ngồi cùng cô.
Hạ Tình bèn mở lời trước "Cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Phùng Nhã Kỳ liền xoay mặt nhìn Hạ Tình, đôi mắt mở to tròn rất ngạc nhiên nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp như nàng búp bê nhỏ.
Hạ Tình cũng ngẩn ra, cô lại hỏi "Có chuyện gì sao? Sao cô lại ngạc nhiên như vậy?"
"Há?" Thậm chí cô ta còn biết là cô đang tròn mắt kinh ngạc, Phùng Nhã Kỳ giơ ra bàn tay vẫy vẫy trước gương mặt Hạ Tình, cô muốn xác định xem người này có thật là bị mù hay không, rõ ràng đôi mắt của Hạ Tình vẫn vô hồn tối mịt nhưng cứ như cô ta có thể nhìn thấy mọi thứ vậy.
Hạ Tình lại nói "Đừng vẫy nữa, tôi không thấy thật đâu."
"Ơ?" Nhã Kỳ lại phải kinh ngạc "Thế làm sao cô biết tôi đang ngạc nhiên, còn biết tôi vẫy tay như thế này?"
Hạ Tình nhúng nhẹ đôi vai, từ tốn mà trả lời "Tôi có thể cảm nhận được hoạt động của người khác qua khí tức của họ, mọi người khi vui vẻ hay tức giận đều sẽ toả ra một luồn khí tức rất rõ ràng, điều này cô cũng có thể cảm nhận qua cách nhìn mọi người."
Chỉ là một người mù như Hạ Tình, không nhìn được thì phải cảm nhận được, mất đi đôi mắt nên các giác quan khác của cô càng phát huy tác dụng hơn. Khứ giác, thính giác và cả giác quan thứ sáu cũng mạnh hơn người bình thường.
"Còn về việc tôi có thể biết cô đang vẫy tay" Hạ Tình giơ ra bàn tay năm ngón trắng hồng, hướng về gương mặt của Nhã Kỳ, từ góc độ âm thanh thì gương mặt Nhã Kỳ cách cô không quá 50cm, cao hơn cô khoảng một cái đầu. Cô giơ lên bàn tay trắng hồng, đưa lên đúng ngay trước mặt Nhã Kỳ vẫy qua vẫy lại, nói ra đáp áp "Có gió mà."
"À..." Phùng Nhã Kỳ hiểu được, cô gật gật đầu.
"Thế cô có chuyện gì muốn nói với tôi?" Hạ Tình rất nhanh vào lại vấn đề.
"Ừ thì..." Phùng Nhã Kỳ ậm ự một lúc, mấy ngày nay nhìn thấy anh trai và cô gái này ôm ấp mãi, thậm chí còn hôn nhau giữa thanh thiên bạch nhật mà không biết xấu hổ, Nhã Kỳ rất không thích, bởi cô chỉ muốn chị dâu của mình là chị Khiết Hinh, cô chậm hỏi cái mà cô lo lắng ở trong lòng "Cô và anh trai tôi thân mật như vậy... Ừm... Mà... Mà chắc là... Chưa ngủ với nhau đâu ha?"
Phùng Nhã Kỳ hỏi, mắt nhìn đăm đăm Hạ Tình, cô muốn kiểm tra thật chính xác từ biểu cảm trên mặt Hạ Tình. Chỉ là Hạ Tình vẫn bình thản, rất vô tư và thành thật trả lời.
"Ngủ rồi."
Chuyện ngủ với nhau đã xảy ra từ khi cô còn bé tí ấy mà, phải nói số lần hai người ngủ cùng nhau còn nhiều hơn cả số tuổi của Hạ Tình.
"Ngủ rồi!" Phùng Nhã Kỳ hốt hoảng, một hình ảnh bậy bạ hiện lên trong tiềm thức giữa anh trai và cô bé xinh đẹp trước mặt, cô lập tức phì khói đỏ, không chấp nhận sự thật, hai tay liền xua không khí "Không không không, không thể nào, làm thế nào mà hai người lại ngủ với nhau rồi?"
Hạ Tình lại tròn xoe đôi mắt ngây thơ, rất chắc chắn lặp lại.
"Đã ngủ rồi, mấy hôm nay cũng ngủ cùng nhau."
Phùng Nhã Kỳ dừng lại một giây kinh hoàng, ngộ ra điều gì đó mà thở phào lẩm bẩm "À... Chỉ là ngủ cùng nhau thôi..."
Vuốt vuốt lồng ngực, bình tâm lại sau đó lại hỏi tiếp "Vậy là hai người chỉ ngủ cùng nhau?"
Hạ Tình gật đầu, Phùng Nhã Kỳ liền vui mừng suýt xoa lồng ngực.
Thật là, chỉ là đơn giản ngủ cùng nhau, cô nghĩ bậy đi đâu rồi, phải rồi, anh trai của cô cũng không có vô sỉ đến như thế, nói gì thì nói thì cô bé trước mặt còn chưa đủ mười tám tuổi.
Haha, thật là thật là.
Như thế có nghĩa là hai người này vẫn chưa có chuyện gì, chị Khiết Hinh của cô vẫn còn cơ hội.
Nhã Kỳ vui mừng vô cùng, trong lòng lại đang mơ tưởng chuyện của anh trai và chị Khiết Hinh mà cười khà khà, Hạ Tình nghe thấy tâm trạng vui vẻ của Nhã Kỳ, cô chẳng hiểu gì mà tròn mắt chớp chớp.
"Cơ mà..." Nhã Kỳ lại nghĩ ra cái gì đó, một dòng suy nghĩ nào đó cắt ngang hoang tưởng vui vẻ của cô, bởi con bé này đã bị mù lại còn hơi ngốc ngốc, con bé này có hiểu cái mà cô đang đề cập đến là gì không?
Ý của cô trong từ "Ngủ với nhau" Là một chuyện rất khác với chuyện "Đi ngủ" Bình thường. Mà con bé này lại chỉ hiểu nghĩa đen, một chút về nghĩa bóng cũng không hiểu.
Nhã Kỳ hoài nghi đến nhăn đôi mày, lần này cô hỏi kỹ hơn.
"Thế trong lúc hai người ngủ với nhau, anh trai tôi có làm gì cô không?" Hỏi xong, Nhã Kỳ mới thấy thật xấu hổ mà quay qua quay lại nhìn xung quanh, may mắn là không có ai, sau đó cô lại lý giải "Ví dụ như... Ừ... Ừ thì như kiểu động chạm thân thể ấy, anh ấy có... Ừ thì..."
Nhã Kỳ nên lý giải làm sao đây, phải lý giải thế nào cho con bé ngốc này hiểu được chuyện cô muốn đề cập? Chuyện này thật là quá xấu hổ để biểu đạt thành lời đi, Nhã Kỳ chỉ đành chỉ ra ngón tay trỏ chọt chọt lên trên đồi ngực mềm rồi nói.
"Anh trai tôi có chạm vào chỗ này không?" Ngón tay cô dời xuống chọt chọt vào bụng Hạ Tình "Chỗ này nữa? Có chạm không? Hay là chỉ ôm nhau ngủ?"
Hạ Tình bị chọt vào người, bị ngón tay Nhã Kỳ chọt vào trước ngực, mấy hôm nay đêm nào cô cũng bị người đàn ông ấy động chạm, động nhiều đến mức cơ thể Hạ Tình rất mẫn cảm, một cái chọt vào ngực của Nhã Kỳ cũng đủ kiến cô rùng người, hai tay nhỏ liền choàng lấy ngực mình che chắn lại, gương mặt bỗng chốc hoá thành một mảng đỏ bừng, mặt cúi xuống che đi hai gò má đỏ ửng phát nóng.
Mặt mũi Hạ Tình càng lúc càng đỏ, âm thanh cũng mang theo điểm run, không biết phải trả lời như thế nào.
"À..." Hai anh em nhà này thật là thích động chạm vào mấy chỗ kỳ lạ "Chuyện này..."
Nhã Kỳ nhìn thấy biểu cảm của Hạ Tình, ngay lập tức căng thẳng.
"Này, sao cô lại làm cái mặt như thế?" Gương mặt đỏ bừng này, phản ứng này không phải là phản ứng nên có trên mặt của một cô bé ngây thơ, nhìn đến trang phục Hạ Tình đang mặt, một chiếc váy rất kín cổng cao tường, Phùng Nhã Kỳ đứng bật dậy "Đừng có nói là...!"
Hạ Tình xấu hổ đến mức chẳng biết phải chui vào đâu nữa, cơ mà mặt cô rất kì lạ sao? Cô chỉ cảm thấy mặt rất nóng, cô muốn tránh đi, không nên tiếp tục trò chuyện nữa. Hạ Tình có ý muốn đứng dậy, Phùng Nhã Kỳ lại túm lấy thân thể cô, gấp rút tháo ra cúc áo trên cổ.
"Á này..." Hạ Tình vội vàng chụp lấy đôi tay của Nhã Kỳ, cô ta làm gì mà cởi áo cô a, sao lại cởi áo của cô.
Oa, anh em nhà này thật là kỳ lạ mà!
"Cho tôi xem một chút thôi" Nhã Kỳ nhất quyết tháo ra cúc áo trên cổ, sau đó nắm xuống chiếc cúc áo thứ hai rồi thứ ba.
"Này này..." Hạ Tình chống cự không lại, Phùng Nhã Kỳ cứ thế tháo ra cúc áo của cô, sau đó vạch ra, đập vào mắt Nhã Kỳ là một tầng ngực trắng như sữa đầy rẫy vết hôn đỏ. Những vết hôn đỏ đỏ hồng hồng xếp tầng xếp lớp chồng lên nhau, nhiều đến mức Nhã Kỳ nhìn thấy còn phải xấu hổ thay.
Danh Sách Chương: