Mục lục
CÙNG TA QUA TỪNG THẾ GIỚI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô chau mày cực kỳ khó chịu một phần vì cặp nhẫn và một phần vì biết hai người này là ai, cô cố rặn ra một nụ cười hoàn hảo:



- Hồng tiểu thư, đây là trung tâm thương mại thuộc quyền sở hữu của nhà nước, không phải là của Mục thiếu gia bên cạnh cô mà cô có thể lấy gì cũng được. Huống chi cặp nhẫn này chúng tôi đã chọn trước, cô không thể dành với chúng tôi.



Hồng Liên Bạch tái mặt, cúi đầu không biết nói gì hơn. Bỗng nhiên Mục Thành Nam bước lên che đi Liên Bạch, nhìn cô, nói:



- Chúng tôi đã nói chuyện một cách lịch sự với cô rồi Hoàng My, nếu cô không muốn thì cũng không có quyền bắt nạt Bạch Bạch.



Cô và anh nghe xong câu này liền rất cục súc, không phải vì anh ta che chở Liên Bạch, không phải vì anh ta nói rằng mình nói chuyện lịch sự và cũng không phải là vì anh ta nói cô bắt nạt Bạch Bạch của anh ta mà là vì... ANH TA GỌI TÊN CỦA CÔ KÌA...TÊN CỦA CÔ ĐƯỢC TRỜI ĐẤT CHỨNG GIÁM ĐẶT CHO MÀ ANH TA DÁM GỌI...AI CHO ANH TA CÁI QUYỀN CAO QUÝ ĐÓ...ĐCMM(Một bước đi méo thể lường trước được của tác giả ta)



Thành Nam thấy cô cúi đầu tức giận, nghĩ rằng cô đang tức vì anh ta bảo vệ cho Liên Bạch nên kéo cô ta sát mình hơn nữa.



Bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên, cười thật tươi, nhưng trong nụ cười có sự cục súc của cô, sự ức chế của nữ nhân viên vì thấy mắc ói mà không ói được và sự thù hằn của anh khi nghe tên của cô từ trong miệng anh ta.



- Tên cha sinh mẹ đẻ của tôi mà anh dám gọi!!! - Cô không cười nổi nữa nhưng vẫn phải cố nhếch miệng lên.



Thành Nam, Liên Bạch và cả nữ nhân viên có thể thấy một đàn quạ bay qua.



Lúc này Đoàn Huy mới lấy lại được bình tĩnh, nắm tay cô và nở nụ cười sáng chói nhưng sự tức giận vẫn lộ trên khuôn mặt:



- Mục thiếu gia, anh nên gọi vợ tôi là Minh tiểu thư. Tên của vợ tôi không phải anh có thể gọi là gọi.



Lần này thì chỉ nam chính và nữ chính đơ, nữ nhân viên đã nghĩ như vậy trước nên cũng không ngạc nhiên.



Liên Bạch không nghĩ là Đoàn Huy sẽ nhận Hoàng My là vợ. Không phải hai người này quyết định kết hôn trong im lặng, li hôn cũng trong im lặng sao? Không phải sau này Đoàn Huy yêu cô ta hay sao? Cô ta biết được điều này vì cô ta được bộ phận trọng sinh cho sống lại một lần và được nghe cốt truyện cuộc đời của mình.



Cô ta muốn có cặp nhẫn này vì cô ta nghe lén được thế giới của cô ta có một cặp nhẫn của một chủ hệ thống dưới trướng của Đại Chủ số 4.



Kiếp trước cô ta không đến đây nên không thấy cặp nhẫn này, kiếp này được sống lại, vì tham muốn thứ gì đó ở trong cặp nhẫn nên cô ta muốn hết tất cả các cặp nhẫn trong thành phố, khi thấy cặp nhẫn này khác với các cặp nhẫn khác thì cô ta nổi lòng tham đi tranh của Minh Hoàng My.



Mục Thành Nam đang sốc vì nghe tin này, không phải vì anh ta yêu cô mà tại vì cô ta đang yêu anh mà lại kết hôn từ lúc nào rồi. Anh ta bỗng nhiên bị mất bàn đạp nên rất rất sốc.



- Từ...từ...kh...khi...nào...... - Thành Nam lắp bắp nói.



Nhưng chưa kịp lắp bắp xong thì đã nhìn thấy Hoàng My giật tay của mình ra khỏi bàn tay của Đoàn Huy, vật Đoàn Huy một vòng làm anh ngã xuống nằm trên mặt đất nhìn trần nhà. Cô đưa chân để đôi giầy thể thao trắng đặt trên bụng anh, nhếch miệng cố cười:



- Ai là vợ anh hả?!! Kết hôn rồi nhưng anh cũng không có quyền gọi tôi là vợ nghe chưa Đoàn Huy!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK