Tầm nhìn bị giới hạn, cô nhất thời không thể xác định được lối ra chính xác. Đột nhiên chân cô dừng khựng lại, tròn mắt nhìn ra sau, Hứa An Lăng đã biến mất.
“Chạy đi đâu?”
Thẩm Thư giật mình quay mặt lại, anh ta đã đứng sừng sững trước mặt cô. Cô lùi lại, chuẩn bị quay người chạy thì cổ tay bị anh ta túm chặt.
Theo bản năng, cô ra tay phòng vệ, lối đi tuy nhỏ nhưng cô không muốn làm xáo trộn bất cứ thứ gì trong đây nên cô không thể dùng lực mạnh.
Giống như một loại khiêu khích, Hứa An Lăng né được cú đánh, định ép cô vào một góc thì bỗng cô ngồi thụp xuống, né tránh vòng tay của anh ta.
“Cạch, cạch.”
Hứa An Lăng mất hết kiên nhẫn, giật lấy khẩu súng ở ngay bên cạnh, lên nòng, mở chốt an toàn, chĩa thẳng xuống người cô khi cô đang định bật dậy bỏ chạy: “Nói, cô có mục đích gì?”
Thẩm Thư ngước lên nhìn họng súng đen ngòm và ánh mắt đầy tia chết chóc của Hứa An Lăng, súng trong hầm này có đạn ư? Anh ta đang muốn doạ nạt cô thì phải, đáng tiếc, cô vẫn còn đủ bình tĩnh để nhận ra điều này.
“Tôi không hại gia đình anh.”
Dứt lời, cô đứng bật dậy, bằng tốc độ nhanh nhất, thoát ra khỏi căn hầm. Bữa tiệc vẫn diễn ra bình ổn, chẳng ai để ý thấy thuộc hạ của Hứa Quách Lâm đã có động thái rời đi.
“Chặn tất cả mọi cửa ra vào cho tôi!”
Hứa An Lăng tức giận đấm mạnh vào chuông báo ngoài cửa hầm, gắt gỏng gầm lên. Mệnh lệnh lập tức truyền đến vô số các thuộc hạ phụ trách bảo vệ toà lâu đài.
Bọn họ chạy thục mạng đến bảng điều khiển cơ quan trong toà lâu đài.
“Mau rời khỏi đây!”
Còn chưa thoát khỏi lối đi dẫn đến hầm vũ khí, một thân hình cao lớn cùng một cánh tay đã thò ra, ôm trọn lấy eo, nhấc bổng cô lên rồi chạy như bay ra khỏi một lối đi lạ hoắc.
Thẩm Thư quay cuồng trong sự chuyển động quá nhanh, quá bất ngờ, cô bị ném thẳng vào trong xe, khi định hình lại, Hứa Nạm Kiên đã ngồi ổn định ngay bên cạnh, còn Hứa Quách Lâm ngồi trên ghế lái phụ. Chân mày hắn chau lại, môi mỏng hé ra: “Xuất phát!”
Chiếc xe lập tức lao như bay về phía trước, đám thuộc hạ của hắn đã nhanh chóng rời khỏi địa bàn, cô và Hứa Nạm Kiên là người cuối cùng rời khỏi trong khi Hứa Cầm còn chưa kịp phát giác ra điều bất thường.
Đây chính là chủ đích của Hứa Quách Lâm. Không phải hắn muốn chạy trốn, mà hắn không muốn nơi này phải xảy ra một trận mưa đạn, mục đích hắn đến đây không phải nhằm vào Hứa Cầm.
“Ba, mẹ đâu?”
“Con xuống hầm vũ khí bằng cách nào?”
Hứa Quách Lâm không trả lời câu hỏi của cô, hắn lạnh lùng hỏi ngược lại cô.
“Con thôi miên Hứa An Lăng.”
Hứa Nạm Kiên tuy không ở bên cạnh, nhưng hắn vẫn chú ý đến sự tồn tại của cô. Khi không thấy cô ở trung tâm của bữa tiệc, hắn liền đoán ngay, cô đã tiếp cận được căn hầm. Từ lúc cô biến mất, Hứa Quách Lâm đã vận động thuộc hạ rời khỏi, cho nên mọi người mới rút lui một cách nhanh gọn như thế này.
“Kết quả thì sao?”
“Con tìm được khẩu súng rồi, sau đó thì bị anh ta phát hiện.”
Cô đúng là lợi hại, không hổ danh là một cảnh sát ưu tú, dám thôi miên cả một kẻ có thân thủ giỏi như Hứa An Lăng.
“An Lăng, xảy ra chuyện gì?”
Bữa tiệc đột nhiên nhốn nháo cả lên. Hứa Quách Lâm đã rời khỏi không một dấu vết, Hứa An Lăng đấm mạnh vào tường: “Con phát hiện có kẻ khả nghi, nhưng là con nhìn nhầm, ba cứ tiếp tục đi.”
Anh ta đường đường là một kẻ có uy lực lừng lẫy, chẳng lẽ bây giờ lại nói rằng bị một cô gái thôi miên rồi dắt mũi sao. Chuyện này không thể truyền ra ngoài được.
Hầm vũ khí không có bất cứ thứ gì bị lấy cắp, vị trí của các món đồ cũng không bị xáo trộn, thậm chí không để lại một dấu vân tay nào. Phải chăng cô bị anh ta phát hiện, nên chỉ lo chạy trốn mà không kịp thực hiện mục tiêu.
Thẩm Thư đặt bọc lụa lên bàn, bên trong là khẩu súng mà Hứa Quách Lâm cần tìm. Hắn an nhàn ngồi xuống sofa: “Con điều tra được danh tính của kẻ đó, ba sẽ thả tự do cho con.”
“Còn nếu con không điều tra được thì sao?”
“Cuộc đời của con sau này, do ba sắp đặt.”
Hứa Nạm Kiên đưa cô về trong đêm. Gần một giờ sáng mà đèn bên trong dịnh thự của Thẩm gia vẫn bật sáng trưng.
“Thẩm Thư, Thẩm Thư…con về rồi, con không sao chứ, có bị thương ở đâu không?”
Lưu Ký Hoa mừng rỡ chạy đến trước mặt cô. Thẩm Hàn Phong nghe thấy tiếng liền từ sofa bật dậy. Thân hình cao lớn của hắn nhanh chóng xuất hiện trước tầm mắt của cô. Hắn không nói gì, bước tới siết chặt cô vào lòng.
“Hàn Phong, em không sao.”
Cô nhanh chóng nói một câu để trấn an tâm trạng của hắn. Thẩm Chí Tường thừa biết Hứa Quách Lâm không làm gì cô, tuy nhiên mọi người vẫn lo lắng cho cô mà mất ăn mất ngủ trong những ngày qua.
“Bất luận vì lý do gì mà hắn thả con ra, ba sẽ không để hắn bắt con đi thêm một lần nào nữa.”
“Thế giới của ông ấy bây giờ chỉ có một mình mẹ con, ông ấy không có ý định giữ con lại nữa, ba yên tâm.”
Khi trở về phòng ngủ, Thẩm Hàn Phong mới dò hỏi cô: “Hắn thực sự không ra điều kiện gì cho em sao?”
“Có.” Cô đặt một chiếc túi vải màu đen lên bàn, bên trong là khẩu FN: “Nếu em tra ra được kẻ có ý định sát hại mẹ em, ông ấy sẽ không can thiệp vào cuộc sống của em nữa.”
Thẩm Hàn Phong hoài nghi nhìn chiếc túi. Thẩm Thư đi vào trong, thuần thục đeo găng tay rồi bước ra ngoài, tháo gỡ từng bộ phận của khẩu súng để lấy mẫu.
Hung thủ cầm súng ắt phải đeo găng tay, nhưng khi ráp súng, rất có thể sẽ để tay trần hoặc tiếp đạn bằng tay trần.
“Người đàn ông trẻ đó là ai?”
Thẩm Hàn Phong bỗng lên tiếng khi cô vừa thu dọn xong mớ hỗn độn kia.
“Ý anh, là người đàn ông nào?”
“Người mà anh gặp trong địa bàn của Hứa Quách Lâm.”
Cô kích động gắt lên: “Anh đến địa bàn của Hứa Quách Lâm.”
Thẩm Hàn Phong bỗng đứng phắt dậy, áp sát vào khuôn mặt cô: “Anh ta là ai? Hai người đã xảy ra chuyện gì khi ở đó?”
“Đó là con nuôi của ba mẹ, em và anh ta hoàn toàn không tiếp xúc, nhưng mà, sao anh lại đến đó, anh có biết nơi đó nguy hiểm tới mức nào không?”
Đây là lúc nào rồi mà hắn còn ghen tuông. Cô thật không thể hiểu nổi.
Thẩm Hàn Phong thực muốn phát tiết lên thứ gì đó, nhưng trước mặt cô, hắn hoàn toàn phải kìm nén tất cả. Cô làm sao biết những ngày qua hắn khó chịu tới mức nào.
“Sắp đến ngày chụp ảnh cưới rồi, anh tuyệt đối sẽ không để chuyện gì xảy ra nữa.”
Sau khi cảm nhận được tâm tình của hắn đã bình ổn, cô mới lấy một bộ đồ bước vào phòng tắm. Ánh mắt hắn ngay lập tức nhìn về phía phòng thay đồ. Ngày hôm đó, trước khi ra ngoài, cô đã khoá cửa phòng thay đồ lại, khiến hắn mấy ngày này không thể bước vào bên trong.
Hắn thật tò mò muốn biết, cô đã viết thêm những gì vào cuốn nhật ký, giờ được nhìn thấy cuốn nhật ký, có lẽ hắn mới thực sự yên lòng rằng cô vẫn thật lòng thật dạ yêu hắn.
“Cạch.”
“Cạch.”
Két sắt vừa mở khoá, thì cửa phòng tắm bật mở. Đồng tử mắt của Thẩm Hàn Phong mở to hơn, bàn tay nhanh như cắt khoá két lại, đứng phắt lên bước ra ngoài. Hắn còn chưa kịp kéo cửa két sắt ra.
Cô bước ra thì thấy hắn đã ngồi yên vị ở trên giường: “Ngày chúng ta chụp ảnh cưới, em muốn có mẹ đi chung.”
Hắn ngẫm một lát rồi mới đáp: “Anh sẽ sắp xếp, muộn rồi, em nghỉ ngơi đi.”
Cô đang có em bé, thời gian này hai người cần phải cách ly, thêm nữa, mấy ngày rồi hắn không được gặp cô, sợ ở cạnh cô lâu, hắn sẽ không kiềm chế được mà động vào cô.
Thẩm Thư nhìn cửa phòng đã đóng lại. Cô lập tức đi vào phòng thay đồ, mở két sắt ra. Nhân cơ hội lấy lý do ra ngoài để kiểm tra vân tay trên khẩu súng, cô phải lấy luôn mẫu vân trên con dao mới được.
“Choang.”
Thẩm Thư vừa kéo cửa két ra thì chiếc hộp gỗ lăn thẳng xuống sàn, con dao sáng bóng, nhọn hoắt cứ thế bị văng ra. Cô không khỏi giật mình tròn mắt, có lẽ hôm trước vì vội quá mà cô vứt bừa vào trong nên bây giờ chiếc hộp mới lăn lóc như vậy.
“Thẩm Thư!”
Cô giật bắn mình trước thanh âm trầm thấp của Thẩm Hàn Phong. Hắn quay lại phòng cô ư? Chân tay cô bất giác luống cuống, tim đập thình thịch, mắt tròn xoe. Không kịp nghĩ ngợi gì hết, cô cứ thế dùng tay trần nắm vào chuôi dao, rồi ném cả dao và hộp vào két. Vội vàng đứng phắt lên rồi bước ra ngoài.
“Em đây.”
Danh Sách Chương: