• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Hàn Phong chỉ đến đưa cho cô ly trà rồi rời đi ngay. Không được ở cạnh cô khiến hắn thật bức bối và khó chịu. Nhưng hắn có thể làm gì khác được sao.

“Để anh đưa em đi.”

Sáng hôm sau, khi cô vừa sửa soạn chỉnh tề đã thấy Thẩm Hàn Phong chờ cô ở phòng khách.

“Em sẽ tự đi, em còn đến chỗ ba em để báo lại kết quả điều tra nữa.” Nếu để Thẩm Hàn Phong cùng cô đến địa bàn của Hứa Quách Lâm thì không hay cho lắm.

Nét mặt cô lạnh tanh, một mình lái xe riêng rời khỏi dinh thự. Cô dừng lại trước đồn cảnh sát, nơi cô từng làm việc. Giám định vân tay cần nhiều thủ tục và rất rắc rối, bây giờ cô chỉ có thể tìm đến tổ trưởng cũ để nhờ vả chuyện này.

“Cô tìm tôi có chuyện gì?”

Vẫn là dáng vẻ nghiêm khắc, lạnh lùng đó, Thẩm Thư không khỏi bất ngờ khi anh ta lại đồng ý gặp cô dễ dàng như vậy. Những người đồng nghiệp cũ hình như đều bị chuyển công tác đến nơi khác, cô thấy ai cũng lạ lẫm, không một người quen nào còn làm việc ở đây cả.

“Chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?”

Trên sân thượng lộng gió, tổ trưởng quay lưng về phía cô, ánh mắt nhìn xa xăm về phía trước.

“Vụ án của Tư Hạ…đã điều tra được đến đâu rồi?”

“Nếu cô đến để hỏi về vụ án đó thì mời cô về cho, tôi không có gì để nói.”

“Tôi muốn nhờ anh một việc.” Cô nhanh chóng cản tổ trưởng lại ngay khi anh ta có ý định rời đi.

“Nói đi, tôi không có nhiều thời gian.”

“Giám định giúp tôi mẫu vân tay này, rất có thể sẽ liên quan đến vụ án.”

Tổ trưởng không khỏi nhíu mày hoài nghi: “Cô vẫn âm thầm điều tra?”

“Tôi sẽ cho anh câu trả lời rõ ràng nhất sau khi có kết quả giám định.”

Ba tiếng sau, tổ trưởng đến gặp cô với nét mặt sa sầm. Anh ta dứt khoát chìa mấy tờ giấy ra trước mặt cô, ánh mắt có vẻ tức giận: “Bớt làm mấy việc vô bổ này đi, cô đã được tuyên bố vô tội, đừng cố gắng nhúng tay vào vụ án này nữa.”

Cô nhận lấy mấy tờ giấy, tổ trưởng liền quay lưng rời đi: “Tại sao? Vụ án này có vấn đề đúng không? Tại sao ai cũng ngăn cản việc điều tra vậy?”

Tổ trưởng lập tức hiểu lầm cô mang dấu vân tay vớ vẩn đến để lấy cớ dò hỏi về vụ án, anh ta lại nhẹ dạ cả tin, để cô đưa vào tròng: “Vụ án đó không thuộc trách nhiệm của tôi nữa.”

“Có kẻ cố tình cản trở, phải vậy không?” Mặt cô lạnh tanh, ngữ điệu rất đanh thép.

“Phải.” Tổ trưởng quay lại, nghiêm nghị đối diện với cô: “Chính ba cô cản trở chứ ai, cả hai vụ án điều không còn khả năng điều tra nữa rồi.”

Dứt lời, tổ trưởng liền quay phắt đi. Tổ điều tra thừa biết cô không phải hung thủ, nhưng khi cô bị kết danh là kẻ tình nghi, Thẩm Chí Tường lập tức dẹp loạn để tránh cô bị mang tiếng xấu cho nên vụ án không thể tiếp tục điều tra được nữa, vậy mà cô còn cứng đầu đến đây dò hỏi.

Cô dán mắt lên tấm lưng của tổ trưởng, đúng là ba cô cản trở nhưng không phải hoàn toàn, tổ trưởng chắc chắn còn che giấu một sự thật đằng sau mà không nói cho cô biết.

Đứng lặng vài giây, cô mới đưa kết tờ kết quả lên xem thì chợt sững người trước kết quả giám định. Đồng tử mắt của cô mở to hết mức. Ánh mắt bỗng chao đảo nhìn tờ giấy từ trên xuống dưới. Không thể như thế này được, không thể, có phải tổ trưởng đã nhầm rồi không?

Cô vội vàng chạy xuống cầu thang, tổ trưởng đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Bây giờ cô có muốn gặp, có lẽ anh ta cũng nhất quyết không chịu gặp cô thêm một lần nào nữa.

Rõ ràng cô đã dùng tay trần cầm vào chuôi dao, đáng lẽ ra phải có cả vân tay của cô mới đúng chứ, đằng này chỉ có duy nhất một mẫu vân tay và kết quả là không tìm được chủ nhân.

Dấu vân tay trên khẩu súng cũng vậy, không xác định được danh tính.

Chợt, cô ngộ ra một điều, không phải Hứa Quách Lâm dửng dưng với cô, hắn chưa từng có ý định sẽ thả tự do cho cô. Ngay từ đầu hắn đã biết cô không thể tra ra được hung thủ, sau khi có kết quả điều tra, cô sẽ phải tâm phục khẩu phục trở về thế giới mà cô vốn thuộc về.

Chỉ dùng dấu vân tay để điều tra hung thủ, làm sao có chuyện dễ như vậy ở thế giới của Hứa Quách Lâm cơ chứ.

Cô không nghĩ ngợi nhiều, lập tức lái xe về dinh thự mà không lái đến địa bàn của Hứa Quách Lâm. Cô nhanh chóng mở két sắt, dùng tay trần mở chiếc hộp gỗ, thậm chí là dùng tay trần cầm lấy con dao. Chất liệu làm nên con dao thật kỳ lạ, nó thực sự rất bóng bẩy và trơn tuột, không có lấy một chút ma sát.

Sau khi cho rằng vân tay của cô đã đủ bám kín trên bề mặt con dao, cô tiếp tục thực hiện lấy mẫu. Cô kinh ngạc khi phát hiện ra rằng, con dao không hề có thêm bất cứ một dấu vân tay nào nữa.

Cô thẫn thờ ngồi sụp xuống sàn, dao không bám vân, trên đó đã được làm sẵn một vân tay giả để đánh lạc hướng. Là kẻ nào, rốt cuộc là kẻ nào lại lợi hại tới mức có thể nghĩ ra cách làm như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK