• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gì anh ấy đã có vợ rồi ư ,đẹp như vậy tiếc thật, nhưng mà cái gì Chánh An này muốn có ắt hẳn sẽ phải được....

_____

Tối đến

Bước vào nhà anh đã nghe thấy tiếng đàn du dương bên tai anh tiến vào trong nữa thấy người con gái đang mải mê đánh đàn mà không hề hay biết anh đã về.Anh không ngờ cô cũng biết đánh đàn,hôm nay còn rước thêm bộ đàn này về nữa,chắc cô ở nhà thấy chán nên muốn cho giải toả tâm trạng một chút đây mà!!!

Anh tiến gần si mê nhìn cô,cảm giác lúc này anh cũng chẳng biết là loại cảm giác gì nữa, chẳng lẽ mình đã rung động với em ấy rồi sao?...

Xong bản nhạc cô cảm nhận được như có người đang nhìn mình,Tịnh Kiều quay lại thấy anh thì giật mình

" Thượng...Nam anh về lúc nào vậy,đi chẳng phát ra tiếng động gì cả,anh là ma sao?"

" Thấy em mải mê đánh đàn thế kia anh đây không nỡ làm em mất hứng"

Vừa nói anh vừa cười đểu,ý muốn chêu chọc cô một chút.

" Vâng. Vậy anh đã ăn gì chưa?"

" Rồi!! Anh lên phòng"

.....

________

Tại Tổ chức Báo Bang

Người đàn ông trung niên đang soải bước vào bên trong căn biệt thự cổ điển sang trọng, theo ông có khoảng 10 người đồng loạt mặc trên mình set đen.Thấy ông người canh giữ bên ngoài cúi gập người chào

Bên trong người đàn ông đợi sẵn ở đó thấy ông thì theo nhau lên lầu chọn một căn phòng nào đó bàn bạc công chuyện.

...

"Chào ngài BeSan lâu rồi không thấy ngài quay trở lại mà chỉ được nghe giọng qua điện thoại thôi ha"

" Ừm... Tôi nên xuất hiện với thân phận này càng ít càng tốt,chứ cứ đi lại nhiều sẽ lộ,cậu hiểu ý tôi"

" Ngài nói chí phải "

" Vụ lần trước thế nào?"BeSan.

" Tất cả đều có ngài thông báo trước, không chúng cháu bị đánh úp thì toi luôn "

Người đàn ông này tên là Dương Cường là người thay ông BeSan cai quản tổ chức Báo Bang khi ông vắng mặt....

" Chuyện nhỏ...bọn oắt con mà đòi đấu với ta "

"Mà sao ngài biết thóp của bọn quân nhân kia vậy,... không lẽ Khương Tiểu thư..."

ông ta gật đầu, Dương Cường cũng hiểu ra được phần nào,thì ra là vậy....

" À...hôm đó cháu đã gặp Bắc Thượng Nam hắn ta bị bên mình áp đảo nên sơ ý cháu đã bắn hắn ta bị thương hắn vẫn còn may, nhưng lần sau chắc chắn cháu sẽ không để hắn may mắn thoát khỏi nữa..."

" Cậu ta giờ sống tốt lắm, nghe nói còn có cô vợ trẻ bên cạnh nữa,đợi cho cậu ta một tháng cuối hạnh phúc với vợ yêu đi rồi như nào nữa thì về sau sẽ rõ ha ha"

" Vâng,...."

Chắc chắn mình phải trả thù, Bắc Thượng Nam cậu hãy đợi đấy,tôi Dương Cường sẽ khiến những người bên cạnh cậu dần biến mất để cho ngươi biết đau khổ khi mất đi người thân là như thế nào ?

.....

Nửa tháng sau

Trụ sở Tây Đô

Trong một tháng, bên này tiếp tục bị thất bại một vụ buôn hàng cấm , nhưng có lẽ chúng đã đánh hơi được mùi nên đã không đến điểm hẹn đó mà đổi địa điểm khác.

Thượng Nam lúc này rối tung mù lên, anh vừa tức mà vừa căng thẳng điều này khiến anh cảm thấy đau đầu buốt óc mà lấy tay xoa nhẽ cùng thái dương để dịu bớt đi phần nào.

" Cốc cốc...."

" Vào đi"

" Triệu Mạc Lâm có chuyện gì"

" Thiếu tướng tôi muốn bàn với anh chút chuyện "

Triệu Mạc Lâm và Trần Bác theo sau ngồi xuống ghế sofa, anh cũng rời ghế xoay mà sang sofa ngồi

" Nói đi, tôi nghe"

Trần Bác

" Lần trước anh bảo tôi đi theo dõi và điều tra Khương Châu đã có thông tin.Lúc đầu khá khó để tìm được sâu vào thông tin cá nhân của cô ta nhưng may tôi nhờ được người em họ giúp điều tra hộ nên biết "

" ừm... cậu cứ trình bày "

" Khương Châu là con nuôi của Khương Ngụy Hoàng,chứ không phải con ruột, điều này khá bất ngờ ,từ trước tôi cũng tưởng cô ta là con ruột nhà họ Khương mà thật ra không phải"

" Trước tôi cũng nghĩ vậy"Triệu Mạc Lâm.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK