Triệu Lộ chấm bài thi anh văn, bài thi được máy tính quét đáp án, chấm điểm xong nhanh nhất, buổi chiều cùng ngày đã chấm xong bài thi của toàn trường.
Vì thi tháng là xáo trộn học sinh thi với nhau, sau khi chấm xong còn phải phân ra theo lớp.
Bảy giờ tối, Triệu Lộ với cái cổ mỏi nhừ cầm bài thi cuối cùng để phân loại, cô đưa tay xoa bóp sau gáy, cúi đầu nhìn thấy cái tên quen thuộc, mắt cô dừng lại một lúc, ánh mắt không chút cảm xúc nào chuyển sang nhìn điểm số, cô ngây ngẩn cả người.
Cô cho rằng mình hoa mắt, đưa tay dụi dụi mắt, lại ra sức chớp chớp mắt, rồi nhìn lại lần nữa...... 148 điểm!
Không phải nhìn nhầm, đúng là 148 điểm!
Lớp 11A3 ban KHTN, Bạch Kiều, anh văn 148 điểm?
Phản ứng đầu tiên của Triệu Lộ là không thể tin nổi, cô lật đi lật lại bài làm của những người khác, không có ai đạt tiêu chuẩn!
"Cô Lộ có ở đây không?"
Ngay lúc cô còn mộng mị, cửa phòng văn phòng xuất hiện một người, gọi cô một tiếng.
Là chủ nhiệm Tiếu ở phòng giáo vụ của trường.
Triệu Lộ vội nói: "Có đây."
"Phiền cô theo tôi một chút."
"......"
Vẻ mặt của chủ nhiệm Tiếu rất nghiêm túc, Triệu Lộ vô thức siết chặt bài làm trong tay, thầm nghĩ: Thằng bé Bạch Kiều này không phải đã gian lận rồi đó chứ?
Cô ôm theo tâm tình thấp thỏm đi ra khỏi phòng.
Thời điểm Bạch Kiều nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp là lúc đang lôi kéo Du Chiêu vào quán cơm nhỏ trước cửa trường học ăn tối.
Anh chọn bốn món: gà hầm hạt dẻ, củ mài xào ớt chuông, canh mướp nấu nấm, thịt viên hấp củ sen.
Lúc phục vụ mang đồ ăn lên, Du Chiêu nhìn một bàn đồ ăn không có một chút màu sắc đỏ cay nào, trong mắt lập tức viết ba chữ: Không muốn ăn.
Từ trước đến giờ hắn không cay không vui!
Nếu lúc đầu biết Bạch Kiều mời hắn ăn cơm thật sự là ăn "cơm", đánh chết hắn cũng không tới!
"Đó giờ cậu có ăn mấy món này chưa?"
Du Chiêu nói: "Chưa."
"Chưa thì bày ra vẻ mặt vừa nhìn là biết ăn không ngon vậy làm gì? Ngon hay không phải ăn thử mới biết."
"......"
Thấy hắn bất động, Bạch Kiều đưa toàn bộ đồ ăn đến trước mặt hắn: "Ăn thử miếng đi, lần đầu tiên tôi mời cậu ăn cơm, coi như cậu cho tôi chút mặt mũi được không?"
Có lẽ bị ba chữ "lần đầu tiên" này đâm chọt, Du Chiêu ngước mắt lên, hỏi: "Sao lại mời tôi ăn cơm?"
Bạch Kiều nói: "Cái này phải xem trọng điểm nằm ở đâu, nếu trọng điểm là 'mời' thì vì tôi lớn hơn cậu cho nên tôi mời cậu, còn nếu trọng điểm là 'cậu' thì vì trong ký túc xá chỉ có hai kẻ đáng thương là bọn mình, không mời cậu thì tôi phải đi ăn một mình, vậy cô đơn lắm, tôi không thích cô đơn."
Du Chiêu: "......"
Ngay khoảng khắc ấy, Du Chiêu cảm thấy cậu nói ra lời trong lòng hắn.
Hắn cũng thường mời người khác ăn cơm, có điều đa số lúc ấy toàn là đi uống rượu, sau khi say mèm gì thì ai về nhà nấy, có thể ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau là cách giết thời gian rất tốt.
Bây giờ suy nghĩ lại, giết thời gian là phụ, hắn không muốn ở một mình mới là chính.
Blk không quan tâm đến hắn đang nghĩ gì, gắp cho hắn một cục thịt viên hấp ngó sen.
Du Chiêu do dự cầm bát lên, gắp thịt lên cắn một cái.
Thịt viên giòn giòn, nước tương thơm ngon bắt vị, lại còn dai dai, hương vị thật sự không tệ.
Mắt Du Chiêu sáng rực lên.
Bạch Kiều lập tức nói: "Thế nào?"
Du Chiêu gật đầu: "Không tệ."
Bạch Kiều cười một cái: "Nuôi dạ dày."
"......"
Thấy mặt hắn biến hóa, Bạch Kiều không thèm để ý nhét thịt viên vào miệng mình: "Cậu không cần bài xích đến vậy đâu, nuôi dạ dày quan trọng lắm, nếu không chăm đàng hoàng tử tế, có thể đau đến lấy mạng người......"
Đang nói, chuông điện thoại vang lên.
Bạch Kiều nhai thịt viên hai ba lần rồi nuốt xuống, bỏ bát đũa xuống nghe điện thoại, sau khi cúp máy vẫn bình tĩnh tiếp tục ăn cơm như không có gì.
"......"
Du Chiêu mơ hồ nghe được hai chữ "điểm số", nói chung hiểu được chuyện gì.
Sáng ngày hôm sau, lúc Du Chiêu tỉnh lại đã không thấy ai trong ký túc xá, nhưng trên bàn vẫn để bữa sáng như thường lệ, còn dán một tờ giấy ghi chú.
Bạch Kiều: Thấy quá mười giờ thì đừng ăn phần ăn này, sức khỏe quan trọng hơn.
Du Chiêu: "......"
Hắn nâng tay trái lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, còn chưa đến tám giờ rưỡi.
Nhìn lại chữ "mười giờ" trên giấy ghi chú, trong lòng hắn cảm thấy hơi vi diệu.
Trong mắt người đó mình lại ngủ nhiều như vậy?
Người ngủ từ tiết đầu đến tiết cuối thật sự có thể ngủ nhiều như thế!
......
Sau hai giờ chiều, các học sinh lần lượt vào trường, phần lớn là học bá lớp chọn, không chịu được muốn biết điểm thi.
Hiệu suất chấm bài của giáo viên trung học rất cao, thời gian hai ngày cũng đủ cho họ thống kê được điểm số, cho dù chưa có tổng điểm các môn nhưng chủ nhiệm lớp vẫn có thể đoán ra được xếp hạng.
Nhưng mà lần này, nhóm học bá vẫn mãi không nhận được tin tức.
Đến hai ngày sau, bài thi lần lượt được phát cho các lớp, chỉ riêng A13 là ngoại lệ.
Dù sau khi giáo viên vào lớp bắt đầu giải lại đáp an bài thi cũng không nhắc tới việc điểm số.
Mặc dù A13 không có học bá nhưng vẫn có người thích học tập, có người nghe bóng nghe gió, chỉ nghe được câu: Quyết định của nhà trường.
"Tui nghe giáo viên lớp khác nói vì lớp mình có đứa gian lận nên trường mới không công bố thành tích lớp mình đó."
"Gian lận? Đứa nào thế?"
"Cũng không rõ nữa, nhưng chắc chắn là nhân vật lớn, nếu không trường học cũng không phong tỏa tin tức đâu."
"Đến A13 luôn rồi mà còn gian lận, gian lận rồi có thể lên được trên lầu học sao?"
"Việc chưa có rõ ràng đừng có nói bậy bạ, lỡ đâu không phải thì sao?"
"Sao không phải cho được? Nếu không phải do điểm lớp mình có vấn đề thì sao lớp khác có điểm cả rồi chỉ mỗi lớp mình là chưa? Tui nghe nói bọn lớp chọn trên lầu có cả thành tích xếp hạng luôn rồi!"
Còn họ ngay cả bài thi cũng chẳng thấy đâu!
Người vừa mới khuyên bảo cũng thấy đúng, dù sao không có lửa làm sao có khói.
Ở lớp chọn cũng nghi ngờ y hệt.
Khối mười một hai ban Tự Nhiên và Xã Hội có tổng cộng mười lăm lớp, phân ra hai lớp chọn, ba lớp thực nghiệm và mười lớp thường.
Học sinh năm lớp đầu tiên cạnh tranh nhau, nhất là hai lớp chọn, sau khi thi tháng xong, hai lớp đợi đến khi có xếp hạng khối để phân cao thấp, nhưng đã qua mấy ngày, xếp hạng lớp đã có nhưng xếp hạng khối vẫn chưa có.
"Lần này có vụ gì vậy? Tổng thành tích thi tháng khối mười cũng dán lên bảng rồi, khối mười một vẫn trống không là sao?"
"Tui có hỏi chủ nhiệm Tiếu phòng giáo vụ rồi, nghe nói tầng dưới có điểm số một bạn học nào đó vẫn đang thẩm tra nên ảnh hưởng đến xếp hạng khối."
"Thẩm tra? Có người gian lận hả?"
"Cho dù có người gian lận thật thì mấy đứa lầu dưới cũng không có thể ảnh hưởng đến xếp hạng của bọn mình."
"Nếu cóp-pi bài thì không ảnh hưởng thật, nhưng lỡ biết trước đáp án thì sao?"
"Biết trước đáp án? Ý cậu là......"
"Tui có đứa bạn học ở A13, nghe nói lớp nó còn chưa có điểm thi nữa đó, ngay cả bài thi cũng không có!"
"A13? Chắc không phải là......"
Bọn họ nghĩ đến cái tên nổi lên trên diễn đàn trường trước đó không lâu.
Nghe nói cha mẹ anh là giáo sư đại học!
Nghe nói cha mẹ anh có quan hệ rất tốt với lãnh đạo trường!
Nghe nói có vài giáo viên ở nhị trung là học sinh của cha mẹ anh!
Nếu như bọn họ muốn biết được đáp án kỳ thi tháng thì quả thật rất dễ dàng!
Có người lộ ra vẻ khinh thường: "Vậy cũng quá khó coi rồi đấy?"
"Hay ho quá nhỉ? Bây giờ gian lận được chứ thi đại học gian lận được chắc?"
Lớp chọn nhếch miệng, càng thêm khinh thường với người dựa vào quan hệ tiến vào trường học càng khinh thường.
Tin tức "Bạch Kiều gian lận" được truyền đi rất nhanh, bài thi của A13 cuối cùng cũng được phát ra, nhưng vẫn có điểm của một người vẫn chưa được công bố như cũ.
"Tụi nó quá đáng thật, thi tốt là gian lận hả? Trường học cũng thật là, chỉ vì ông có tiến bộ lớn thì hoài nghi ông gian lận?"
Chúc Lạp Lạp luôn là người đầu tiên bất bình vì Bạch Kiều!
Cố gắng của Bạch Kiều mỗi ngày cô đều thấy hết, cho dù là tiến bộ rất lớn cũng là kết quả cố gắng của anh!
Bởi vì biết rõ cho nên cô tin tưởng Bạch Kiều.
Những người khác thì không như thế, người cười trên nỗi đau của người khác không ai khác ngoài Giang Trác.
Lần này tổng điểm của cậu ta được 235 điểm, chắc chắn không thể phải xếp hạng chót của A13, lúc đầu cậu ta nghĩ mình có thể vượt mặt Bạch Kiều thì vui sướng không thôi, làm sao nghĩ đến niềm vui từ trên trời rơi xuống, Bạch Kiều tự mình tìm đường chết.
Vậy mà anh lại gian lận!
Giang Trác cảm thấy trong đầu mình đã bị spam "ha ha ha ha ha" tràn ngập!
Ngay lúc cậu ta sắp không kiềm chế được cong môi cười, Triệu Lộ cầm một xấp bài thi bước vào lớp.
Khác hoàn toàn với Giang Trác đanh nhịn cười, Triệu Lộ hoàn toàn không kiềm chế được, cười tươi như hoa!
Cô lần đầu phá lệ mang đôi giày cao gót lên bục giảng, cố gắng làm cho mình trông cao hơn đôi chút, cô đặt xấp bài thi lên bàn giáo viên, ngẩng đầu: "Chắc mấy đứa cũng biết tin đồn gần đây trong trường, nói lớp mười có thành tích tiến bộ quá lớn bị nghi ngờ gian lận, bị trường học thẩm tra, việc này là thật."
"......"
Ánh mắt từ bốn phương tám hướng tập trung về phía Bạch Kiều lại dời về bục giảng.
Bọn họ rất muốn bàn tán nhưng bị vẻ mặt khác thường của cô giáo Lộ dọa đến mức không dám hó hé, chỉ có thể tập trung im lặng.
Triệu Lộ cười đến ngoác mang tai.
Bọn họ cũng biết học sinh gian lận đả kích rất lớn đến chủ nhiệm lớp, thế nhưng cũng không nghĩ đến lại lớn đến mức độ này.
Nhìn vẻ mặt thiếu chút ngửa đầu lên trời cười to, tức đến phát điên rồi sao?
Có một nữ sinh không đành lòng muốn an ủi một cậu, còn chưa kịp mở miệng thì Triệu Lộ đã chỉnh đốn lại trạng thái.
Chỉ thấy mắt cô nhìn về bài thi trên bàn giáo viên, nghiêm túc nói: "Vì để chứng minh sự trong sạch cho Bạch Kiều, nhà trường đã cho bạn Bạch Kiều tiến hành làm lại bài thi tháng trước đó, chủ nhiệm ban tự nhiên của lớp chọn A1 và A2 làm giám khảo chấm thi, cũng làm một bài kiểu tra tạm thời, kết quả thẩm tra cuối cùng là bạn Bạch Kiều không hề gian lận."
"......"
Không có gian lận?
"Tôi biết mà!" Chúc Lạp Lạp siết chặt tay, quay đầu lại nói: "Mọi cố gắng của ông không uổng phí!"
Bạch Kiều chỉ cười không nói gì.
Sau một khoảng thời gian yên lặng dài đằng đẵng, có người liếc mắt nhìn Bạch Kiều, yếu ớt giơ tay hỏi: "Cô Triệu ơi, cuối cùng thì bạn Bạch Kiều thi đưa bao nhiêu điểm?"
Danh Sách Chương: