• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Kiều nhìn chằm chằm cái vali kéo tầm khoảng ba giây.

"Ở đây có cái vali."

【......】

"Đó giờ nghe ăn mặc đụng hàng chứ chưa bao giờ nghe vali đụng hàng cả."

Cái vali này giống y như đúc cái vali của anh!

Nhị Bát không thể nhịn được nữa: 【Đây đúng là vali của cậu.】

Bạch Kiều: "......"

Sao vali của anh lại ở chỗ này?

Rõ ràng anh đã đem để kế bên giường mình rồi!

Bạch Kiều nhìn phòng ký túc xá đóng chặt cửa, đưa tay gõ gõ.

Vốn dĩ trong phòng có vài âm thanh thảo luận nho nhỏ, sau khi nghe tiếng gõ cửa, biến thành lạnh ngắt như tờ.

Cửa không có khóa, Bạch Kiều dừng lại một chút, trực tiếp đẩy cửa, thăm dò bước vào, xém chút nữa ngất xỉu!

Thối! Quá thối!

"Ai lại ăn sầu riêng trong phòng ký túc xá vậy hả?"

Liếc mắt nhìn quanh ký túc xá, anh phát hiện không có ai ăn, chỉ có một trái sầu riêng lớn đã được cắt ra, nằm trên bàn học nằm giữa ký túc xá, tản ra mùi hương vô cùng kích thích người khác.

Lúc này, một người ở xa trái sầu riêng nhất giơ tay một cách yếu ớt: "Tôi, tôi ăn."

Rất nhanh sau đó, người đối diện giường cậu ta cũng nói: "Tôi cũng ăn......"

Bạch Kiều: "......"

Cho rằng anh không thấy bọn họ nhét hai cục bông gòn vào trong lỗ mũi sao?

Chung quy Bạch Kiều cũng hiểu được dụng ý của hai người họ.

"Là ai dời cái vali của tôi ra ngoài?"

Hình thức ký túc xá nam ở nhị trung là một phòng bốn người, trừ Bạch Kiều đang đứng ở ngoài thì trong ký túc xá có ba người bọn họ nhất trí đoàn kết, ai cũng ngậm miệng không nói việc ai dời vali ra.

Bạch Kiều nhếch môi, trực tiếp kéo vali vào ký túc xá, cuối cùng ba người nãy giờ không nói gì cũng khẩn trương.

"Cậu chờ một chút!" người đứng gần cửa nhất mở miệng: "Ờ thì...... Trường học có nhiều ký túc xá trống lắm, cậu có thể ở ký túc xá khác, bọn...... Bọn tôi......"

"Tướng ngủ bọn tôi không tốt, sợ quấy rầy cậu."

"......"

Bạch Kiều nhíu mày: "Tướng ngủ không tốt, không tốt thế nào?"

"Tôi ngáy to lắm."

"Tôi nghiến răng!"

"Tôi...... Tôi bị hôi chân!"

"......"

Thấy mặt Bạch Kiều càng lúc càng nhăn lại, tổ ba người ký túc xá vẻ mặt chờ mong.

Nhiều tật xấu như vậy, chắc người này không có cách nào chịu được đâu ha?

Bọn họ không dám ở cùng ký túc xá với người có quan hệ với Du Chiêu!

Bạch Kiều nhìn chằm chằm họ, anh đã từng giải quyết hai vụ án nguyên nhân từ bạo lực học đường, nhưng anh vạn lần không nghĩ tới, cũng có ngày mình bị cô lập!

Chỉ là anh không bị ức hiếp, mà là bị người ta e dè.

Bởi vì cửa ký túc xá mở ra, mùi sầu riêng khu ký túc xá A13 lan ra ngoài, khiến người lớp khác đến vây xem.

Bên trên hành lang coi như rộng rãi có rất nhiều người chen lấn, tất cả đếm xem náo nhiệt.

Bởi vì thiếu niên đứng ở trước cửa phòng ký túc xá bị tất cả mọi người xa lánh nên có vẻ hơi lẻ loi trơ trọi, một tay anh cầm lấy hành lý, không có phòng ký túc xá nào chịu nhận anh, nhìn cô độc lại bất lực.

Các lớp khác không biết chân tướng còn đang bàn luận: "Người bên A13 có phải quá mức rồi không?"

"Là quá phận, tối rồi lại ăn sầu riêng trong ký túc xá, không thể chịu nổi!"

Chỉ là hai người này nói chuyện không cùng tần số mà thôi!

Bạch Kiều cười cười, cửa ký túc xá lúc đầu chỉ đẩy một nửa bị anh mở toang, mùi sầu riêng nồng đượm lao ra, đuổi hơn phân nửa người đi, anh cứ thế ở cửa ký túc xá, bấm một số gọi đi.

"Alo, cô Triệu, A13 lớp mình còn phòng ký túc xá nào trống không cô?"

"......"

"A, không phải bạn cùng phòng không ăn khớp, mà em không ăn khớp, có mỗi em không biết ăn sầu riêng trong phòng ký túc xá này thôi."

Tổ ba người ký túc xá: "???"

"Em không ngáy to cũng không nghiến răng, em sợ em yên tĩnh quá làm mấy bạn không ngủ được."

"!!!"

Không ai đoán được thao tác của anh, tổ ba người ký túc xá kinh hãi.

Ba người họ khẩn trương nhìn chằm chằm người ngoài cửa, cứ sợ người trong điện thoại nói ra câu: Em cứ ở tạm một đêm trước đã......

Cũng may Triệu Lộ vô cùng "thấu hiểu lòng người", kiểm tra giúp anh một chút, đành phải đưa ra một kết quả: Phòng ký túc xá của Du Chiêu còn trống đó.

Nhị Bát "À há" một tiếng không gõ ý tứ.

Người bên ngoài điện thoại không nghe được bên trong điện thoại đang nói gì, chỉ thấy Bạch Kiều ngoài cửa đang nghe điện thoại rồi nhìn thoáng qua số phòng ký túc xá, kéo vali về cuối hành lang.

Thật sự còn rất nhiều phòng ký túc xá trống, nhưng muốn vào ở một mình thì phải xin phép nhà trường, vì để học sinh không dậy muộn, nhà trường đề xướng nhiều người một phòng ngủ, còn giống Du Chiêu là vừa có tiền vừa là người đặc thù, mới có phòng ký túc xá riêng.

Bạch Kiều nghe theo lời nói Triệu Lộ tìm được phòng ký túc xá của Du Chiêu, nhưng cửa đã bị khóa.

Anh xin cô Triệu số điện thoại của Du Chiêu, nhưng khi anh gọi lại không liên lạc được.

Người vây xem dần dần tản ra, người cũng một tầng vẫn còn thăm dò đánh giá.

Trên diễn đàn lại đăng lên một bài viết mới 『 Thao tác cự tuyệt ở cùng phòng!』

Hình ảnh là đối diện cửa ký túc xá.

Bạch Kiều tựa người vào cửa gọi điện thoại, bên trong ký túc xá lúc cửa mở toang, một trái sầu riêng đã được cắt bày ra vô cùng dễ thấy ở giữa bàn, cách màn hình cũng có thể ngửi thấy mùi sầu riêng vô cùng kích thích!

Lầu một: Quá đỉnh rồi! Chiêu này đỉnh quá xá! Là người huynh đài nào bày ra thế?

Lầu hai: Ngoại trừ A13 ra thì còn ai trồng khoai đất này?

......

Lầu bảy: Bị ngu à? Lỡ đâu người ta ghiền sầu riêng thì sao?

Lầu tám: Nhắc nhở hữu nghị, còn có tấn công tất thối nữa!

......

Lầu mười ba: Mà tội quá à, có cái phòng ký túc xá thôi mà, có cần phải nhằm vào người ta vậy không?

Lầu mười bốn: Mấy đứa con trai này thật sự là lòng dạ hẹp hòi, giống như đàn bà con gái cãi nhau, muốn đuổi người ta ra ngoài để động thủ à? Ba người đấu một người?! Hèn!

Lầu mười lăm: Người kia bây giờ sao rồi? Còn ở cửa ký túc xá không?

Có người chụp hại hành tung của Bạch Kiều thời gian thực, anh gọi hai cuộc không được, đang tựa ở trước cửa phòng ký túc xá của Du Chiêu chơi điện thoại.

Lầu mười sáu: Đáng thương quá, đến chỗ chị nè, chị chia cho nhóc nữa cái giường luôn!

Lầu mười bảy: Lầu trên không biết xí hổ hả!

Lầu mười tám: Cậu ấy đang làm gì vậy? Chờ ai? Sao phòng ký túc xá sau lưng cậu ấy không có đèn?

Lầu mười chín: khoan khoan, sao tui thấy cái vali bên cạnh cậu ấy quen mắt dữ vậy......

Người đăng bình luận thứ mười chín cảm thấy mình phát hiện ra điều gì đó bất thường, cô nàng nhanh chóng tìm lại ảnh đã lưu trước đó, so sánh hai bức ảnh được chụp ở thời điểm khác nhau, cả hai tấm đều có một chiếc vali.

Lầu hai mươi: Trời má! Trời má! Đây không phải là cái vali Du Chiêu kéo hồi sáng sao? [ Kinh ngạc ][ Hình ảnh ][ Hình ảnh ]

Lầu hai mốt: không thể nào? Hai người đó dùng vali giống nhau hả?

Lầu hai hai: Giống giống cái gì! Đó là cùng một cái!

Vali của Du Chiêu sao lại xuất hiện ở ký túc xá của Bạch Kiều? Còn bị người trong phòng ký túc xá ném ra!

Rốt cuộc cái vali kia là của ai?!

Người nhìn thấy bình thường cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.

Thời điểm bọn họ đang phát huy trí tưởng tượng phong phú để suy đoán viết ra bình luận, diễn đàn hệ thống nhắc nhở: Bài viết đã bị quản lý xóa bỏ hoặc không tồn tại.

......

......

......

Lại nữa?!

Người không chịu được cô đơn lại đăng bài lần nữa, lần này bình luận còn chưa được ba lầu đã bị xóa!

Lúc sau đăng lại thì lập tức bị chờ xét duyệt, không không qua không cho đăng!

Cái này nếu quăng nồi cho bug của diễn đàn, bug cũng phải khóc ra thành tiếng!

Tất cả mọi người chậm chạp nhận ra: Bạch Kiều thật sự có hậu thuẫn trong trường học!

Lúc này chính chủ đang được thảo luận hót hòn họt trên diễn đàn rất là sầu.

Tên nhóc Du Chiêu đi đâu rồi! Không phải không về ký túc xá đó chứ?

Vậy anh phải làm sao đây? Nằm ngủ dưới đất? Hay là về phòng ký túc xá sầu riêng?

Thi thể anh cũng đã thấy, sầu riêng không phải là không thể nhịn!

Emmm...... Đợi thêm năm phút!

Chuông chuẩn bị tắt đèn đã reo, người bị Bạch Kiều nghĩ đến còn đang ở trong rừng cây dưới lầu gọi điện thoại.

Bên dưới ký túc xá nam sinh có mở quán trà sữa và tiệm trái cây, có rất nhiều nữ sinh trước khi về ký túc xá sẽ ghé vào đây xem một chút.

Du Chiêu dựa người lên thân cây, đôi chân thon dài bắt chéo nhau giẫm trên bãi cỏ, dáng người hoàn mỹ khiến nữ sinh đi ngang qua phải liếc nhìn liên tục.

Mặc kệ trong mắt người khác Du Chiêu đáng sợ ra sao, nhưng gương mặt này của anh đối với nữ sinh mà nói có sức hấp dẫn trí mạng, nhất là bây giờ hắn cầm điện thoại, nửa gương mặt ẩn hiện trong bóng tối, càng làm cho hắn có thêm mấy phần mị lực thần bí

Hắn không thay đổi sắc mặt khi nghe điện thoại, giọng nói đầu dây bên kia cũng phải nói là vô cùng dịu dàng, nhưng lời nói ra lại làm cho người ta lạnh thấu xương.

"...... Mẹ biết cậu con ra nước ngoài công tác có cho con tiền sinh hoạt, bây giờ con ở chỗ cậu con, không lo ăn không lo mặc, nhưng anh con không giống, cha con cũng chẳng có bản lĩnh gì, lo cho nó lên đại học cũng không dễ, mẹ cũng không thể đòi tiền cậu con, làm vậy người ta sẽ dị nghị, cả nhà...... Cả nhà cũng chỉ có thể trông cậy vào con......"

"Cần bao nhiêu?" Du Chiêu mở miệng không nặng không nhẹ.

Đầu dây bên kia ấp úng nói ra con số, sắc mặt Du Chiêu tối đi mấy phần, thấp giọng trả lời: "Biết."

Hắn cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu nhưng không có thở ra.

Đến bây giờ hắn vẫn nhớ rõ, năm lên bảy bị cha mẹ đưa qua cho cậu, cậu lúc nào cũng bộn bề công việc, lúc nhỏ khi cậu đi công tác, cha me sẽ thường xuyên đến thăm hắn, dẫn hắn ra ngoài chơi.

Bọn họ lấy thẻ cậu để lại cho bảo mẫu giữ và không bao giờ trả lại.

Trong mắt bọn họ chỉ có tiền, trong lòng chỉ có anh trai.

Về phần hắn, hắn chỉ được đưa đến nhà cậu làm máy rút tiền hình người mà thôi.

Du Chiêu đeo tai nghe chuẩn bị lên lầu, vừa đeo lên, tiếng chuông cực đại lọt vào màng nhĩ hắn, bước chân vừa bước ra khỏi rừng cây nhỏ của hắn không khỏi dừng lại một chút.

Hắn cúi đầu nhìn điện thoại, là số xa lạ.

Lông mày hơi chau lại, ma xui quỷ khiến hắn nhấn nghe, trong điện thoại truyền tới âm thanh như trút được gánh nặng: "Tổ tông ơi, cậu đang ở đâu vậy hả?"

"......" Là giọng của bạn cùng bàn của hắn.

Du Chiêu đưa mắt nhìn về dãy lầu ký túc xá trước mắt: "Sao đấy?"

Bạch Kiều nói: "Vô gia cư rồi, đến ở nhờ cậu."

"......"

Du Chiêu đi từ dưới đất đi lên lầu, không hiểu nguyên nhân tại sao dưới chân gia tăng tốc độ, tầng lầu không cao, ngay ở lầu bốn, lúc hắn đến phòng ký túc xá của mình, nhìn thấy người mang theo hành lý chờ mình trước cửa phòng ký túc xá, hơi thở không tự chủ được mà đứt một hơi.

Du Chiêu không thể nói rõ cảm giác bây giờ của mình là gì, nếu như nhất định phải ví von, đại khái chính là, lúc đầu một mình hắn đợi ở vực sâu, người đến người đi không ai chú ý, ngay tại thời điểm vực sâu ấy muốn nuốt chửng hắn, lại có người khác bị ném vào làm bạn với hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK