• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng không còn sớm, Nguỵ An Nhiên nhìn đồng hồ rồi đuổi Ngôn Án và Thời Khanh về nhà nghỉ ngơi.

"Nhiên Nhiên"

Cao Thần đưa tay muốn chạm vào tay Nguỵ An Nhiên.

"Đừng chạm vào em"

Nguỵ An Nhiên bất mãn tránh né, cô cau mày nhìn anh cảnh cáo.

Cao Thần liền ngoan ngoãn rút tay lại ngồi yên nhìn cô như một chú cún nghe lời chủ.

"Về nhà nghỉ ngơi một chút, được không em?"

Cao Thần quan sát thấy nét mặt Nguỵ An Nhiên có chút mệt mõi nên yêu cầu cô trở về nhà.

"Không cần"

Nguỵ An Nhiên lắc đầu xua xua tay.

Cao Thần biết cô sẽ không thay đổi ý định liền thẳng tay ấn chuông gọi y tá đến.

Nguỵ An Nhiên nhanh chóng đưa mắt nhìn anh, cô sốt sắng đứng dậy tưởng anh bị gì.

Y tá nhanh chóng đến phòng xem xét tình hình.

"Phiền cô giúp tôi kê thêm một cái giường nữa, cảm ơn"

Cao Thần nhếch môi nặn ra một nụ cười giả trân với cô y tá trước cửa phòng.

"Được, có liền"

Cô y tá cả mặt liền nóng cả lên nhanh chóng quay người rời đi làm việc.

"Phiền phức"

Nguỵ An Nhiên lườm xéo anh một cái rồi đi đến ghế sofa ngồi.

Cao Thần khoái chí cười tít cả mắt.

Cuối cùng, một chiếc giường được mang vào, Cao Thần yêu cầu họ kê sát nó vào giường của anh, không tạo ra bất kì một khe hở nào.

Nguỵ An Nhiên vô cùng bất mãn nhưng cũng không làm được gì. Cô không muốn đấu võ mồm với người bệnh.

Nhìn hai chiếc giường đặt sát nhau, Nguỵ An Nhiên vùng vằng quay người lấy đồ đi vào nhà vệ sinh tắm rửa không thèm đếm xỉa tới tên bệnh nhân nào đó đang thích thú nằm trên giường.

Lúc nảy Ngôn Án đến có mang cho Nguỵ An Nhiên một bộ đồ để thay ra, còn đem kèm theo mặt nạ và sữa rửa mặt, bàn chải đánh răng. Nguỵ An Nhiên nhìn đống đồ trong túi mà cười vui vẻ, chỉ có Ngôn Án mới hiểu cô nhất thôi.

Sau khi tắm xong trở ra thì Cao Thần đã ngoan ngoãn nằm xuống giường, nhìn vào người khác liền nghĩ anh đã ngủ.

Nguỵ An Nhiên đi đến tắt đèn rồi cũng chui tọt lên giường. Cả ngày hôm nay mệt mõi nên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Một lúc sau, Cao Thần bên cạnh đang ngủ bỗng dưng nhích sát lại gần Nguỵ An Nhiên ôm cô vào lòng.

...

Thời Khanh và Ngôn Án bên kia không trở về nhà, Ngôn Án bỗng dưng muốn đi Trung Tâm Thương Mại nên Thời Khanh liền chiều ý dắt cô đi.

"Khanh Khanh, anh đeo khẩu trang vào"

Ngôn Án tự đeo khẩu trang lên cho mình rồi đưa một cái sang cho Thời Khanh.

Thời Khanh cau mày nhìn chiếc khẩu trang, khi vào bệnh viện anh đã ngoan ngoãn nghe lời cô đeo vào, hiện tại chỉ đi TTTM cũng bắt anh đeo.

"Hiện tại chúng ta đều là người của công chúng, ừm...tuy là chưa nổi tiếng nhưng đeo khẩu trang vẫn tốt hơn"

Thấy Thời Khanh bất mãn nhìn chiếc khẩu trang, Ngôn Án chường cả người tới tự tay đeo vào cho anh.

Thời Khanh nhìn gương mặt Ngôn Án gần trong gang tấc thì nổi tính cầm thú, bỗng nhiên anh đè tay Ngôn Án lại, một tay kéo khẩu trang Ngôn Án xuống, cúi đầu ngậm lấy môi cô.

Ngôn Án bị cưỡng hôn trong chốc lát thì mở to hai mắt nhìn anh. Cô muốn dùng tay phản kháng nhưng hai tay đều bị Thời Khanh khoá lại.

Thời Khanh dày vò môi Ngôn Án đến sưng đỏ cả lên mới chịu buông tha.

Đến khi được thả tự do, hai mắt của Ngôn Án đã long lanh nước.

"Thời cầm thú...Sở Khanh"

Ngôn Án đưa tay lên sờ đôi môi sưng đỏ đang đau nhói của mình rồi mắng Thời Khanh một câu.

Cũng may là hiện tại đang trên xe, nếu hành động lúc nãy của Thời Khanh để người khác chụp được chắc xảy ra án mạng mất.

"Còn muốn đi nữa không?"

Thời Khanh hài lòng nhếch môi cười, anh nghiêng đầu hỏi cô.

"Đi, hôm nay nhất định phải đi"

Ngôn Án lấy khẩu trang khác ra đeo lên rồi quăng một cái cho Thời Khanh để anh tự mình đeo vào.

Xuống xe, Ngôn Án kéo tay Thời Khanh đi một mạch lên khu trò chơi giải trí.

"Gì đây? Muốn trở về tuổi thơ sao?"

Thời Khanh lấy tiền trong túi ra tiến đến mua đồng xu cho Ngôn Án, thuận miệng hỏi cô một câu.

Ngôn Án vừa bước vào khu trò chơi hai mắt liền sáng cả lên, cô đánh mắt một vòng xung quanh tìm kiếm.

"Đi thôi"

Thời Khanh cầm đống đồng xu trong tay rồi thấp giọng nhắc nhở Ngôn Án.

Cô nghe vậy thì kéo tay anh đến máy gắp thú.

"Khanh Khanh, anh thích con nào, em gắp tặng anh nhé"

Ngôn Án xoắn xoắn tay áo vô cùng khí thế.

"Con heo"

Thời Khanh nhếch môi cười, chỉ tay về phía chú gấu bông hình con heo nằm trong tủ kính.

"Được, heo con chờ chị thu phục cưng"

Ngôn Án cho đồng xu vào máy, khởi động nút di chuyển. Cô canh tới canh lui đến khi chỉ còn 2s nữa là hết thời gian mới chịu ấn nút hạ xuống.

Hai mắt Ngôn Án sáng ngời nhìn chằm chằm vào tủ kính.

Hụt...

Ngôn Án suýt chút nữa té ngửa, vậy mà cũng có thể hụt.

Thời Khanh bên cạnh nén cười để cô gái nhỏ không thấy xấu hổ.

Ngôn Án không quan tâm đến anh nữa, cô gắp đi gắp lại tận 4 5 lần mà kết quả vẫn vậy.

Cuối cùng vẫn là Thời Khanh ra tay, lần thứ nhất chưa có kinh nghiệm nên đã hụt mất, đến lần thứ hai, chú heo con đã ngoan ngoãn rơi xuống.

"Khanh Khanh siêu giỏi"

Ngôn Án vỗ tay khen ngợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK