• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngôn Án mang một bụng tức giận rời khỏi công ty, cô bắt xe đi đến quán bar đường Truỵ Loan tìm Thời Khanh.

Khi Thời Khanh tức giận nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt cô mà tìm chổ phát tiết sau đó mới trở về tìm cô với bộ dạng dửng dưng như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ngồi trên xe, Ngôn Án suy nghĩ về những gì Cao Thần đã nói, cô nhận ra người bạn thời trung học này của mình đã thay đổi rất nhiều, Cao Thần vẫn là Cao Thần nhưng dường như cũng chẳng phải là Cao Thần nữa.

Xe tới đường Truỵ Loan, Ngôn Án quét mã thanh toán sau đó cầm túi xách bước vào trong.

Ngôn Án quét mắt một vòng liền nhận ra Thời Khanh đang ngồi ở quầy pha chế rượu một mình.

Nhìn bóng lưng của Thời Khanh, Ngôn Án có chút đau lòng. Bạn thân của anh chỉ có Cao Thần và Giang Triết.

Hiện tại Giang Triết đang ở nước ngoài phát triển nên ít liên lạc, Cao Thần thì lại thay đổi nhiều đến mức không nhận ra.

Hôm nay lời nói của Cao Thần chắc chắn đã khiến Thời Khanh suy nghĩ lại rất nhiều.

Trong lúc Ngôn Án đang suy nghĩ thì có một cô gái mặc đồ hở hang tiến đến gần Thời Khanh.

"Honey, cho em xin wechat nhé"

Cô gái ngồi sát bên cạnh Thời Khanh nhỏ giọng nũng nịu, cầm điện thoại lắc lắc.

Thời Khanh lười biếng đến mức không thèm đưa mắt nhìn cô ta mà chỉ đáp một câu.

"Không có điện thoại"

Cô gái nghe được câu trả lời của Thời Khanh thì càng thêm hứng thú.

"Vậy thì để lại số điện thoại đi, em sẽ liên lạc với anh sau, honey"

Cô gái càng ngày càng dựa sát vào Thời Khanh.

"Ông xã"

Lúc cô gái sắp chạm vào người Thời Khanh, một giọng nói ngọt ngào vang lên phía sau.

Thời Khanh nghe vậy thì ánh mắt khẽ động, anh nhanh chóng quay đầu lại nhìn.

Sự lạnh lẽo trong mắt nhanh chóng tan biến, thay vào đó là cái nhìn ôn nhu quen thuộc.

Ngôn Án không đếm xỉa đến cô gái mặc đồ hở hang bên cạnh Thời Khanh mà tiến tới gần anh.

Thời Khanh nhướng cao một bên mài nhìn cô gái nhỏ đang tiến tới.

"Em đến..."

Thời Khanh chưa kịp nói hết câu thì cô gái nhỏ nhón chân lên hôn vào má anh một cái đánh dấu chủ quyền.

"Thấy chưa người đẹp? Honey của cưng là người đã có gia đình nha"

Hôn Thời Khanh xong, Ngôn Án quay mặt sang nhìn cô gái bên cạnh cười khiêu khích.

Cô gái kia ngượng đến đỏ mặt, quay người rời đi.

Ngôn Án thu hồi lại nụ cười thương mại.

"Gọi lại một tiếng nữa"

Thời Khanh siết eo Ngôn Án kéo cô sát vào người mình, cúi đầu yêu cầu một câu.

Ngôn Án đặt hai tay lên má Thời Khanh híp mắt nhìn anh.

"Honey, anh đẹp trai như vậy, gương mặt này thu hút nhiều ong bướm quá, sau này ra ngoài liền đeo khẩu trang nhé"

Ngôn Án cố tình nhấn mạnh chữ "Honey" mà lúc nãy cô gái kia gọi Thời Khanh.

"Gọi lại một lần nữa, sau này ra ngoài liền đeo khẩu trang"

Thời Khanh chỉ chú ý đến hai tiếng "Ông xã" mà lúc nãy cô gọi mình.

"Anh còn ra điều kiện với em nữa sao?"

Ngôn Án nhéo má Thời Khanh trừng phạt.

"Xán Xán ngoan, gọi lại một lần nữa"

Thời Khanh để yên mặc cô trừng phạt mình.

Thấy Thời Khanh vẫn cố chấp như vậy, Ngôn Án có chút buồn cười.

Cô nhón chân lên nói một câu vào tai anh.

"Ông xã, em yêu anh"

Thời Khanh nghe xong thì hận hiện tại không phải đang ở nhà.

"Về nhà"

Dường như khi Ngôn Án đến, những suy nghĩ phức tạp đè nặng trong lòng Thời Khanh mới được gỡ bỏ. Điều này chỉ có duy nhất một mình cô làm được.

Thấy Thời Khanh đã vui vẻ trở lại, Ngôn Án cũng hài lòng.

Nhìn bàn tay nhỏ bé của mình đang được Thời Khanh giữ chặt trong tay anh, Ngôn Án thấy vô cùng vui vẻ.

...

Tối hôm đó, Nguỵ An Nhiên đang ở tại chung cư của Ngôn Án và Thời Khanh để lại.

Cao Thần tìm kiếm Nguỵ An Nhiên khắp nơi không thấy nên quyết định tìm đến nhà Ngôn Án và Thời Khanh hỏi.

Không ngờ vừa ấn chuông, cửa mở ra lại xuất hiện gương mặt mà mình đang tìm kiếm.

"Nhiên Nhiên?"

Cao Thần trước khi đến đã uống chút rượu nên thần trí có chút không tỉnh táo nhưng khi nhìn thấy Nguỵ An Nhiên anh vẫn nhận ra.

Nguỵ An Nhiên thấy người đến là Cao Thần liền nhanh chóng đóng cửa lại nhưng Cao Thần lại nhanh hơn một bước đè cửa lại tiến vào trong.

"Anh là đang làm cái gì? Chúng ta chia tay rồi"

Nguỵ An Nhiên biết sức mình không thể bì lại anh nên quyết định buông xuôi.

"Nhiên Nhiên, anh xin lỗi. Mình đừng như vậy có được không em?"

Cao Thần nắm lấy tay Nguỵ An Nhiên quỳ xuống cầu xin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK