Ba người đàn ông cũng phát hiện ra là Lục Diễn Diễn đã trốn về đây nên liền gọi cô hỏi cho ra lẽ. Trước khi rời bang lúc trước không phải đã bảo cô ở lại quản lý Thần Long bang rồi mà.
" À, chào các anh hihi." Lục Diễn Diễn gượng cười mà chảo hỏi ba vị đàn anh đang tối sầm mặt mày nhìn cô.
Lục Bắc Kì đập mạnh tay lên bàn rồi quát lớn " Em không ở lại huấn luyện mà chạy về đây làm gì hả? Rồi ai quản lý nơi đó bây giờ, em muốn nó thành cái chợ à."
" Anh Cao Lãnh cho em nghỉ phép mà." Lục Diễn Diễn không những không biết lỗi mà còn cãi lại. Cô không nghĩ là khi mình nói ra chuyện này thì sẽ cứu nguy được cho bản thân lúc này.
" Cao Lãnh về nước khi nào?" Hoắc Thẩm Dịch lên tiếng hỏi. Quả thật khi nghe cái tên này lão Hoắc như thành một người khác. Rõ ràng trước đây Hoắc Thẩm Dịch với Cao Lãnh rất thân với nhau nhưng bây giờ vừa về nước đã chạy đến Thần Long bang chứ chẳng thèm đi tìm hắn.
" Anh ấy cũng vừa về hôm qua, dạo này anh ấy nhìn ngầu lắm. À xém tí quên luôn chuyện chính, Cao Lãnh anh ấy bảo các anh có nhận được thiệp mời của Đại Xà không? Rồi còn nói em chuyển lời là lần này Đại Xà bang mở tiệc chắc chắn có điều gì đó bất thường, nếu các anh đi dự tiệc thì nên chuẩn bị chút rồi cùng gặp ở bữa tiệc." Lục Diễn Diễn thuật lại một lượt lời của Cao Lãnh cho ba người đàn ông.
Hoắc Thẩm Dịch đứng dậy rồi kéo mở khóa miệng mà nói" Cứ theo lời Cao Lãnh mà chuẩn bị."
Bạch Kiến Sinh cùng Lục Bắc Kì cũng nhận lệnh là bố trí ổn thỏa, để lại hai anh em nhà Lục. Lão Bạch chạy theo sát phía sau lãi Hoắc mà hỏi " Đi đón Giản Kiều không?"
" Cậu nghĩ sao?" Lấy câu hỏi đáp trả câu hỏi thế này ai mà trả lời cho được. Đến cả lão Bạch còn chẳng chịu nổi cái tính này thì Giản Kiều phải có sức chịu đựng lớn lắm. Anh quả thực rất khâm phục cô nhóc họ Giản đó.
Lục Diễn Diễn bị anh trai kéo lại không cho chạy theo chân Hoắc Thẩm Dịch nên cô rất túc tối.
……………
" Mày mà cũng được học ở cái trường này à, bố mẹ có cho mày đi học không?" Giản Trinh Trinh đẩy vai Giản Kiều giở thói đanh đá lấy bố mẹ ra mà nói chuyện với cô em gái.
Hai cô bạn của Giản Trinh Trinh cũng không phải thứ đẹp tốt gì mà giữ Trương Miễu Miễu lại mặc cho Giản Trinh Trinh xử Giản Kiều. Bọn nó đưa chiếc dao nhỏ cho Giản Trinh Trinh mà cười độc ác.
" Các cô muốn làm gì Giản Kiều? " Trương Miễu Miễu vùng vẫy mà hét lên, trái lại Giản Kiều thì rất sợ hãi. Hàng loạt hình ảnh bị Giản Trinh Trinh và mẹ cô ta ức hiếp từng cái một hiện lên trong đầu cô.
Trước đây cũng vì muốn đi học mà tự ý đăng kí bằng tiền tự tích lũy được, sau khi cả nhà biết chuyện thì liền đánh đập cô dã man. Thật sự nỗi ám ảnh này luôn hiện lên trong đầu cô, có lẽ sẽ không bao giờ quên được mất.
" Chị...chị muốn làm gì?" Giản Kiều lấy lại tinh thần nhưng vừa hơi sợ nên lắp bắp nên lời.
Giản Trinh Trinh kề dao lên má cô rồi cười nói "Tôi muốn làm gì ư? Tất cả là tại vì cái khuôn mặt rách nát này của mày mà tao bị mọi người đưa ra so sánh đó. Mày là cái thá gì mà đòi dành chức hoa khôi của tao hả? Hôm nay tao phải rạch cái bộ mặt này của mày, để xem còn ai dám khen mày nữa."
Trương Miễu Miễu đứng cạnh nghe thấy những lời này mà lạnh hết sống lưng, nhưng miệng nhanh hơn não mà đe dọa lũ kia " Các cô mà dám động vào Giản Kiều thì Hoắc Thẩm Dịch sẽ không tha cho các cô đâu."
" Hừ, con nhỏ này lắm chuyện quá xử cả nó luôn." Giản Trinh Trinh tức điên khi nghe cái tên Hoắc Thẩm Dịch nên cho hai cô bạn ra tay với Trương Miễu Miễu.
Chat. Chat. Trương Miễu Miễu bị hai cái tát vào mặt đứng xa nghe đã rất đau rồi. Giản Kiều xót cho Trương Miễu Miễu mà đẩy Giản Trinh Trinh ra chạy về phía bạn mình mà đỡ lấy cô. " Miễu Miễu cậu không sao chứ? "
" Cái con ranh này mày dám đẩy tao à, giữ nó lại cho tao. Để xem tao có rạch nát cái mặt mày bây giờ không?" Giản Trinh Trinh đứng dậy mà điên tiết hét lên.
Giản Kiều bị hai cô ả kia giữ chặt lại, mặc cho Giản Trinh Trinh xử lí. " A buông tôi ra." Vùng vẫy trong vô vọng, má Giản Kiều đã chảy dài hai hàng lệ.
" Mấy người muốn chết à?." Một giọng nói sắc lạnh truyền đến khiến sóng lưng của ba cô gái kia như có một dòng điện chạy qua. Bất giác cứ thế mà buông lõng nên thừa cơ hội Giản Kiều chạy nhanh về phía người đàn ông.
Hoắc Thẩm Dịch nhìn Giản Kiều rồi lại quay sang nhìn Giản Trinh Trinh, đôi mắt hắn như hiện lên ngọn lửa chết chóc. Bạch Kiến Sinh cũng theo sau vừa đến thì đã thấy cái cảnh này, anh liếc mắt mà tìm được Trương Miễu Miễu trong tình trạng hai má đỏ ửng mà hơi sưng lên.
" Cô bị sao vậy? Ai đã đánh cô mà bầm mặt như thế này? " Bạch Kiến Sinh giữ lấy hai bả vai của Trương Miễu Miễu, nhìn khuôn mặt kia mà anh cũng thấy đau thay.
Không phải chần chờ Bạch Kiến Sinh gằn giọng nói " Ai là người tát cô ấy bước ra đây?" Giản Trinh Trinh sợ hãi mà đẩy hai cô bạn kia lên trước mặt. Đúng là chỉ khi gặp nạn mới biết ai là bạn ai là thù.
Hạ lệnh cho mấy tên vệ sĩ " Tay nào tát Trương Miễu Miễu thì tay đó không cần giữ lại nữa, thật bẩn thỉu lại còn dám động vào người phụ nữ của Bạch Kiến Sinh tôi."
Nghe thấy vậy cái dáng vẻ hùng hồn lúc nãy của hai cô gái kia không còn nữa mà quỳ xuống van xin tha mạng. Bọn họ nghe cái tên thôi là đã nhận ra ngay đây là một trong mấy ông lớn của thành phố mà không ai dám động vào rồi. Bây giờ chỉ có cách cúi đầu, xin lỗi giữ mạng thôi.
" Các cô làm gì vậy? Tôi còn ở đây mà cúi đầu cái gì chứ, đúng là gan thỏ." Giản Trinh Trinh vẫn cố lên giọng chỉ trỏ, mắng mỏ hai cô bạn của mình.
Hoắc Thẩm Dịch cũng chẳng cần biết là Giản Trinh Trinh có phải là chị ruột của Giản Kiều hay không, anh cứ thế mà lạnh lùng đến gần nâng cầm của cô ta lên.
Giọng nói lão Hoắc không một chút cảm xúc " Cô đã làm gì Giản Kiều? Hay là lần trước cô cảm thấy mấy cái tát đó chưa là gì hả? Hoắc Thẩm Dịch tôi giết người không bất kể nam nữ đâu."
Giản Trinh Trinh sau khi nghe được lời này mới bắt đầu thấy sợ hãi, cô ta quỳ sụp c
xuống mà khóc lóc. Nhưng liệu như vậy có được ích gì không? Rồi cô ta sẽ ra sao?
Danh Sách Chương: