"C-câu dẫn?" Karlis ngượng chín cả mặt.
Alexander lại quen thói xấu không đáp lời hắn, trực tiếp mặc áo choàng nằm xuống bên cạnh hắn.
Hai người đàn ông nằm chung trên một chiếc giường đúng là có hơi chật chội, điều đó khiến Karlis không thể xoay mặt đi phía khác mà chỉ có thể đau đáu đối diện với chiếc áo choàng che mắt Alexander.
Đi ngủ mà cũng mặc áo choàng? Karlis bắt đầu tò mò về diện mạo của anh, định bụng đợi đến khi Alexander ngủ say sẽ len lén nhìn trộm khuôn mặt anh ta.
Nhưng một lúc lâu trôi qua, Karlis ngủ say sưa không biết trời đất, còn phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ. Alexander mở mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ của hắn, ngồi dậy nhẹ nhàng nhất có thể để Karlis không thức giấc.
Alexander đứng bên giường, nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn trên tay trái của Karlis một lúc lâu rồi xoay người đi ra bên ngoài.
....
Những tia sáng ấm áp chiếu vào căn phòng qua khe cửa sổ, Karlis có một đêm vô cùng ngon giấc nên khi ngủ dậy tâm trạng cũng phơi phới hẳn.
Hắn ngồi dậy vươn vai rồi đi xuống giường, nhìn ngang ngó dọc xem thử Alexander đang ở đâu nhưng tìm mãi vẫn không thấy. Karlis đi ra bên ngoài xem thử thì phát hiện Alexander đang ngồi cùng một thiếu nữ ở cửa tiệm.
Karlis không tiện làm phiền anh nên đành đi ngược vào trong. Hắn chán chường vì không có việc gì làm, cũng không thể ra ngoài quấy rối việc làm ăn của người ta nên đành gặm nhấm sự chán nản một mình.
Lúc Alexander đi vào bên trong thì Karlis đang gấp giấy xếp hạc. Alexander thấy thú vị nên đi đến nhìn hắn:
"Ngài đang làm gì vậy?"
Karlis gấp hăng say quá nên không biết Alexander đến gần nên khi anh lên tiếng hắn đã giật bắn người.
"Ngươi, sao đi vào mà không nói?"
Alexander nhún vai:"Biết sao được, đây là nhà tôi mà."
Bây giờ Karlis mới nhớ mình đã ở nhờ nhà người ta suốt từ ngày hôm qua đến nay, nhất thời cảm thấy xấu hổ, đành phải cười hì hì cho qua:
"À, hì hì. Thôi ta cũng nên trở về thôi, hôm qua ta đi không báo trước chắc quản gia với người hầu lo cho ta lắm."
Alexander mím môi hỏi:"Ngài định về bằng cách nào?"
Karlis nghệch mặt ra, không có người hầu đến đón thì làm sao hắn về được?
Alexander bó tay, bảo hắn cùng mình đi dùng bữa sáng rồi anh sẽ đưa hắn về. Karlis gật đầu đi theo Alexander.
Nơi ở của Alexander có tổng cộng bốn căn phòng. Phòng đầu tiên, cũng là phòng rộng nhất được dùng để mở tiệm xem bói cùng với cất giữ đồ vật. Phòng thứ hai là phòng ngủ khiêm phòng làm việc. Phòng thứ ba là phòng bếp và phòng cuối cùng là phòng tắm.
Karlis đến đây cũng chỉ ở trong phòng ngủ của Alexander nên thành ra không biết nơi này còn gian phòng khác nữa. Lần này Alexander dẫn hắn đi đến phòng bếp, hắn mới biết rằng nơi này thật sự là nhà của Alexander chứ không phải là nơi để anh mở tiệm xem bói.
Alexander nhìn thấy ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên của hắn, cảm giác bất lực lại dâng lên. Anh đẩy hắn xuống chiếc ghế trước bàn tròn, mang cháo đã chuẩn bị sẵn đặt trước mặt hắn, nói:
"Mời ngài dùng bữa, đây chỉ là bữa ăn đạm bạc có lẽ sẽ không hợp khẩu vị của ngài, mong ngài thông cảm cho."
Karlis lắc đầu, tối hôm qua Karlis cũng đã dùng cháo ở đây cảm thấy rất vừa miệng. Nhưng điều quan trọng là, hôm qua anh ta không hề nói những lời này, tại sao phải đợi đến sáng mới nói? Karlis nghi hoặc ngước mắt nhìn Alexander.
Alexander không hề hay biết Karlis đang chăm chăm nhìn mình. Anh lấy cho mình hai lát bánh mì cùng với một ít mức hoa quả đặt lên bàn rồi ngồi đối diện với Karlis dùng bữa.
Karlis để ý thấy rằng Alexander dùng bữa vô cùng quy củ, cách cầm dao và nĩa của anh chỉ có người trong hoàng tộc mới sử dụng. Karlis không kiềm được tò mò, lên tiếng hỏi:
"Nhiều lúc ta nghĩ có khi nào ngươi là người của hoàng tộc không đấy!"
Bàn tay cầm dao của Alexander khựng lại, anh ngẩng đầu hỏi:"Ý ngài là?"
Karlis cúi đầu húp một muỗng cháo, trả lời:"Từng cử chỉ điệu bộ của ngươi hoàn toàn giống với quý tộc, thậm chí cả những món đồ ngươi có đều không phải những thứ mà một kẻ xem bói bình thường có thể sở hữu được. Nhưng ta đã tự bác bỏ suy nghĩ đó, bởi vì trong hoàng tộc không có ai cợt nhả như ngươi."
Alexander im lặng một lúc rồi bật cười, học theo điệu bộ của Karlis cắn một lát bánh mì rồi nói:
"Ngài đúng thật là nhạy bén đấy! Nhưng đáng tiếc, tôi chỉ là một thường dân không hơn không kém. Những cử chỉ hành động ấy tôi đã lén học theo những quý tộc tôi từng gặp, dần dần hình thành nên thói quen ấy. Còn những món đồ, ngài có từng nghĩ chúng đều là đồ giả không?"
"Vậy sao?" Karlis cúi đầu tiếp tục dùng bữa. Hắn biết thân phận của NPC thần bí này không hề tầm thường, anh ta có khả năng giúp nhân vật chính từ những việc nhỏ đến những việc lớn như thế chắc chắn phải là một người có quyền có thế. Nhưng mà hiện tại Alexander chưa muốn nói ra, Karlis cũng chẳng gặng hỏi mà ậm ờ cho qua.
Karlis sẽ không tài nào biết được, ngay từ giây phút đầu tiên hắn nghi ngờ về thân phận của Alexander thì ánh mắt bên dưới tấm áo choàng kia đã trở nên vô cùng sắc lạnh.
Danh Sách Chương: