• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quốc vương Kelesta ngàn vạn lần không ngờ Alexander sẽ từ chối thẳng thừng như vậy. Từng lời anh nói ra như gáo nước lạnh dội thẳng vào tim con gái ông.

Công chúa Jouri mến mộ Alexander suốt ba năm nay, ngày đêm nàng đều mong nhớ đến anh, chỉ mong một lần được cùng anh khiêu vũ trong buổi dạ hội, nhưng đến cuối cùng thì sao, anh nói rằng mình đã có vị hôn phu. Nàng làm sao mà cam tâm được cơ chứ! Người kia là cái thá gì mà có thể chiếm đoạt Alexander?

Nàng bấu chặt tà áo của vua cha, quốc vương Kelesta nhận ra sự cố chấp của con gái mình, nhưng vì quá thương con nên ông không thể nào từ chối. Ông lại nói với Alexander:

"Thế thì, ngươi có muốn cược với ta một ván không?"

Alexander ngẩng đầu nhìn ông ta. Quốc vương Kelesta nói tiếp:

"Ta sẽ giúp người giành lấy vương quốc Carlender, nhưng sau đó, nếu vị hôn phu của ngươi không chấp nhận kết hôn cùng ngươi, ngươi phải cưới con gái ta và trọn đời chung thủ với nó. Ngược lại nếu người kia vẫn đồng ý, ta sẽ không làm phiền ngươi nữa."

Alexander biết chắc chắn Kelesta sẽ giở trò khiến Karlis không đồng ý kết hôn cùng anh, nhưng anh tin hắn, anh tin hắn yêu anh, anh tin hắn sẽ không bị ông ta khống chế dễ dàng, anh nhất định sẽ bảo vệ hắn.

Anh đẩy tách trà đến gần với tách của quốc vương Kelesta, nói:"Ta chấp nhận."

"Được."- Quốc vương Kelesta để lộ một nụ cười mờ ám.

Quả đúng là quốc vương của một nước, nói được làm được. Sau buổi nói chuyện hôm đó ông ta đã triệu tập các hiệp sĩ ra huấn luyện chuẩn bị hai tháng sau xuất binh. Alexander và Eric cũng cùng với họ luyện tập mỗi ngày, cứ thế nửa tháng trôi qua.

.....

Bốn người hai ngựa đứng trước cổng thành của vương quốc Stillber. Gió đêm thổi qua khiến áo choàng của họ bay phần phật, một mái tóc vàng lấp ló hiện lên phía sau nó.

Grayce ngáp ngắn ngáp dài, nhìn trái ngó phải rồi nói:"Lính canh cổng ngủ hết từ đời nào rồi, sao ta không vào thẳng bên trong mà còn đứng đây làm gì?"

Albert ngồi phía sau cậu ta:"Ngu ngốc."

Rayson tiếp lời:"Vào bên trong rồi cũng sẽ không có chỗ ở qua đêm, trông chúng ta bây giờ quá khả nghi, nếu thật sự ngủ ở quán rượu e rằng ngày mai hiệp sĩ hoàng gia sẽ tìm đến nơi."

Nghĩ đến cảnh phải đánh nhau với đám hiệp sĩ hoàng gia đã khiến Grayce sởn cả gai óc. Cậu ta gật đầu, lập tức ngậm chặt miệng không nói thêm bất cứ lời nào.

Karlis vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ bỗng lên tiếng:"Cứ vào đi, ta biết một chỗ, có thể giúp chúng ta ở qua đêm nay."

Bọn họ khẽ khàng đi vào cổng thành vương quốc Stillber, đi đến thị trấn rồi đi thẳng đến một quán rượu.

Karlis thuần thục đi vào thuê phòng, hắn thoáng tay thuê hẳn bốn phòng để có thể ngủ cho thoải mái. Bà chủ không nghi ngờ gì lập tức đưa cho họ số phòng rồi quay đầu đi.

Bốn người bọn họ đi lên phòng, tụ họp lại tại phòng của Karlis. Grayce vô cùng ngạc nhiên hỏi:

"Bà chủ không nghi ngờ thân phận của chúng ta sao? Dù sao trang phục của chúng ta không phải của vương quốc này."

Karlis lên tiếng:"Bà chủ là người khiếm thị."

Bà chủ của quán rượu này là một người khiếm thị. Quán rượu này ít người biết đến nên bình thường chẳng có mấy khách, rất thích hợp cho bọn họ ẩn nấp. Karlis biết được nơi này chính là vì Leandre trong nguyên tác đã đến đây trú ngụ trước khi tiến vào hoàng cung Stillber.

Grayce kinh ngạc khen ngợi:"Sao cậu kiếm được chỗ này? Lợi hại thật đấy."

Karlis chỉ cười chứ không đáp, làm sao hắn có thể nói lí do kia cho bọn họ nghe chứ.

Rayson ném cho hắn một ánh nhìn thâm sâu nhưng sau đó đã nhanh chóng thu lại nên Karlis hoàn toàn không nhận ra.

Grayce ngồi xuống bàn, viết cho Alexander một lá thư rồi đặt lên bàn, đợi đến khi trời sáng sẽ nhờ người mang đến cung điện.

Xong việc ai về phòng nấy, Karlis đi một ngày dài lúc này đã vô cùng kiệt sức, hắn nằm xuống giường, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Alexander đứng trước cổng cung điện nhìn hắn, Karlis nhịn không được mà lao thẳng về phía anh, nhưng anh chưa kịp đến gần bên cạnh anh đã xuất hiện một thiếu nữ.

Karlis không nhìn rõ khuôn mặt của người đó nhưng khí chất toát ra từ nàng vô cùng cao quý, đậm chất hoàng tộc, khí chất này rõ ràng khác hoàn toàn so với Violet.

Hắn thấy nàng ta ôm lấy anh, nhẹ nhàng xoa gò má anh, kéo dọc theo khuôn hàm xuống xương quai xanh rồi nhón chân đặt một nụ hôn lên môi anh, đó là một nụ hôn vô cùng nồng cháy, thậm chí còn vang lên những âm thanh ám muội khiến trái tim hắn co thắt lại.

Hắn cố lao đến kéo cô ta ra nhưng Alexander đã ngăn hắn lại, ánh mắt anh vô cùng lạnh lẽo, đó hoàn toàn không phải Alexander của hắn, không phải Alexander mà hắn biết....

Karlis tỉnh dậy với khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, hắn không ngừng thở dốc, không thể tin được mình lại có một giấc mơ khốn khiếp như thế này.

Hắn nhìn ra bên ngoài, mặt trời còn chưa ló rạng, hắn cũng không thể ngủ tiếp được nên đành đứng dậy rót cho bản thân ly nước.

Bỗng nhiên phía cửa sổ vang lên tiếng va đập mạnh, Karlis lập tức mở cửa ra, bên ngoài có một chú chim bồ câu trắng đang ngã sõng soài, bên chân nó còn kèm theo một mẩu giấy nhỏ.

Hắn vội vàng đưa chú chim vào bên trong, đóng chặt cửa lại rồi nhẹ nhàng gỡ mảnh giấy bên chân nó xuống. Bên trong là chữ viết của Eric, anh ta đã gửi thư cho bọn họ.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK