Buổi tối, Ninh Diệu Hương hiểm khi nào bình tâm tĩnh khí nói chuyện với hai đứa bé, toàn gia cứ như vậy nằm ở trên giường thương lượng chuyện trước mắt.
Việc này khiến Ô Đào ẩn ẩn cảm thấy, anh trai Thanh Đồng đã trưởng thành hơn và mình hình như cũng đã trưởng thành hơn.
Trước lúc đó, họ vẫn vô thức cảm thấy mình là trẻ con, mẹ là người cao nhất trong nhà, không thể với tới.
Nhưng mà bây giờ cô bé đột nhiên hiểu rõ, mẹ một mình chống đỡ cái nhà này cũng không dễ dàng, bà ấy đã gặp phải rất nhiều chuyện cũng là do mình không suy nghĩ tới.
Ví dụ như đi học, trong này nhất định có rất nhiều khó khăn, mình muốn đi học, mẹ phải nghĩ biện pháp giải quyết những khó khăn kia, nhưng mình lại chỉ nghĩ đến việc khóc rống quật cường tranh thủ.
Chuyện này khiến cô bé rất xấu hổ, cũng càng quyết định, mình nhất định phải cố gắng, cố gắng bảo vệ gian phòng kia, cố gắng học tập, thay đổi cuộc sống của mẹ và anh trai.
Nghĩ như vậy, cô bé liền bắt đầu suy nghĩ đến người trong đại viện.Ở chỗ đại viện bọn họ, cô bé từng nghe lão nhân gia đề cập qua, nghe nói ở thời điểm dân quốc, đây đã từng là phòng ở của một vị ủy viên trưởng chính phủ dân quốc, bốn mươi năm sau bị một vị yếu viên tỉnh uỷ tỉnh Hà Bắc mua mất, mãi cho đến sau giải phóng, phòng này lúc đầu là Tứ Hợp Viện bị chia ra làm bộ 3 gian, viện tử bọn họ ở chỉ là một viện tử trong đó, cách bổ trí của viện này không phải là Tứ Hợp Viện chính thống, mà là hai hàng phòng ở.
Trong viện tổng cộng có sáu gia đình, nhà mình chiếm hai gian phòng, bên tay phải nhà mình là nhà họ Lục, cũng chính là nhà Huân Tử.
Nhà bọn họ trước kia là Tứ Hợp Viện với nhà mình, sau này nhà kia bị chính phủ Đông Thành nhìn trúng, bồi thường một chút tiền, cho bọn họ an trí đến nơi đây, cho bọn họ bốn gian phòng.
Bên tay trái thì là nhà họ Hồ, ba người con trai nhà họ Hồ, nhưng mà trẻ con còn nhỏ, chỉ có một gian phòng, cuộc sống rất khó khăn.
Về phần đối diện, theo thứ tự là nhà Phan gia, ông lão đó không có con, có được một gian phòng, tiếp theo nhà bọn họ là nhà của một lão biên tập, có hai đứa con trai, đều đã tham gia công tác, vị lão biên tập kia hiện tại là cánh hữu, bình thường kiệm lời ít nói, xưa nay không nói lý.Đối diện phía đông thì là nhà họ Phúc, nhà họ Phúc này là người trong đảng, làm việc chú trọng, quy củ lớn, nghe nói trước kiacũng từng khá giả nhưng mà bây giờ lại không ổn.
Chủ nhà Phúc Thụy là một người hám rượu, đầu trọc, thường xuyên uống say không biết cái gì.Ô Đào suy nghĩ qua một lượt, nhà Hồng biên tập chắc chắn là không được, giúp không được gì, Phúc gia cũng không phải người biết nói chuyện, còn Phan gia thì tâm địa cổ quái, không chừng có thể giúp được một chút, còn có nhà Huân Tử và nhà Thuận Tử, cũng có thể nói chuyện được.
Cô bé càng nghĩ, càng mong có thể bảo vệ được căn phòng này.
Cô bé biết về sau phòng ở này sẽ đặc biệt đặc biệt quý, đặc biệt là phòng nhà mình, đi qua Cảnh Sơn Hoa Viên cũng chỉ mất mười phút.
Cảnh Sơn Hoa Viên chính là hậu hoa viên cố cung, quý giá biết bao nhiêu, về sau sợ là sẽ có giá trên trời.
Nếu như nhà mình có thể bảo vệ được gian phòng này, dù việc học tập của mình không ra làm sao, thì kiểu gì cũng sẽ sống tốt hơn trong phim phóng sự.
Cứ như vậy suy nghĩ miên man, cô bé cuối cùng cũng đi ngủ.
Trong mộng, những mảnh nhỏ của bộ phim phóng sự kia liên tục xuất hiện, khiến cô bé không thể yên ổn.'Ngày hôm sau tỉnh lại rất sớm, Ô Đào đi nhặt lõi than, Thanh Đồng cũng đi cùng..
Nhặt được lõi than trở về, Ninh Diệu Hương đã làm xong cơm, ba người cùng nhau ăn.
Lúc đang ăn cơm, Ninh Diệu Hương nói ra dự định của mình, nói là trong nhà còn có phiếu phụ phẩm tích lũy trước kia, dự định sai người mua mấy gói thuốc.'Đến lúc đó phân cho tất cả mọi người một chút, để mọi người giúp đỡ nói mấy câu.
Thanh Đồng nghĩ nghĩ: "Để con xem trong đơn vị con còn có cái gì, nếu có thì sẽ nghĩ biện pháp lấy.
Ninh Diệu Hương khá là vui mừng: "
Vậy thì tốt quá.
Lại khen: "Đi làm vẫn là tốt nhất, cho dù là công nhân tạm thời thì tốt xấu gì cũng quen biết, tin tức linh thông, có chuyện gì cũng có thể nói chuyện!”
Lúc này khó tránh khỏi lại nói Ô Đào dông đài vài câu: "
Con nói con đó, cứ nhất quyết muốn đi học, đến bây giờ cũng không thấy con biết được mấy chữ.!Ô Đào cũng không thèm để ý, dù sao mẹ của cô bé vẫn cho cô bé đi học, cô bé đã thỏa mãn rồi.
Về phần nói gì thì cũng tùy tiện, cũng không rơi mất miếng thịt nào.
Danh Sách Chương: