Lúc chạng vạng tối, Ninh Diệu Hương và Thanh Đồng đều trở về, Thanh Đồng mặt ủ mày chau, Ninh Diệu Hương cũng ủ rũ cụp lấy cái đầu, hai người nhìn qua đều rất là mệt mỏi.Đào cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cẩn thận lấy nồi, chuẩn bị ăn cơm.
Ninh Diệu Hương đột nhiên hỏi một câu: "
Bác trai của con có tới nhà ta không?”Ô Đào lắc đầu: "
Không ạ.
Ninh Diệu Hương: "
Vậy bác gái con?”Ô Đào: "
Cũng không ạ!”
Ninh Diệu Hương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.Ô Đào vẫn không khỏi lo lắng, cô bé biết bác trai và bác gái đều cảm thấy cô bé không nên đi học, lúc này mẹ đột nhiên nhắc đến, khiến cô bé rất sợ hãi, chỉ hì vọng tuyệt đối đừng liên quan đến chuyện mình đi học.
Ai biết lúc này, Thanh Đồng đột nhiên tuôn ra một câu: "
Bọn họ còn đám tới nhà ta, con giết chết bọn họ!”
Thanh Đồng nói câu này xong, Ô Đào lập tức giật nảy mình.
Ninh Diệu Hương cũng lập tức biến sắc, giận đến mức nện một phát lên bàn: "
Nói cái gì thế, ranh con tí tuổi đầu mà đã láo toét!”
Thanh Đồng nắm chặt nắm đấm, kìm nén khuôn mặt đỏ bừng.Ô Đào nhìn tình cảnh này, mở to hai mắt, nhìn Thanh Đồng, nhìn mẹ của mình.
Cô bé ý thức được có chuyện gì, mà mình không biết, chắc chắn là có liên quan đến bác trai và bác gái.
Nhưng mà sau đó, mấy người lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm, không nhắc lại chuyện này, Ô Đào đương nhiên cũng không dám hỏi.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Ô Đào và Thanh Đồng giúp nhau thu đọn, Thanh Đồng ngồi ở trước lò, hong kem dưỡng cho nó tan ra, rồi đổ kem dưỡng nóng hối vào tay, đau đến mức nhe răng.
Ninh Diệu Hương thắp ngọn nến, Ô Đào liền đọc sách dưới ngọn nến.
Quyển:+ « Công chúa Bạch Tuyết » của cô bé quá thu hút, Ninh Diệu Hương cũng nhìn qua, hỏi cô bé lý do, cô bé liền nói hết.
Ninh Diệu Hương không nói gì, chỉ căn dặn cô bé đừng làm bẩn của người ta: "
Nếu như làm hư, chúng ta không bồi thường nổi” 'Ô Đào đương nhiên đồng ý.
Cô bé cẩn thận mở sách ra, dựa vào ký ức ban ngày nghiêm túc đọc, có lẽ là vì đã đọc ba lần nên cô bé cũng có thể dễ dàng luận ra, rất nhiều chữ cũng biến thành quen thuộc.
Cô bé nghĩ, nếu những chữ kia thay đổi vị trí, cô bé có lẽ sẽ không biết, nhưng ít ra khi các chữ này vẫn ở trên vị trí đó thì cô bé sẽ biết chữ kia nói về cái gì.
Chuyện này khiến cô bé rất vui, không biết có phải là do Diệp Uẩn Niên dạy tốt hay không, hay là « Công chúa Bạch Tuyết » đúng là dễ học, cô bé hình như đã nhớ được không ít chữ.
Thanh Đồng lúc này mới nói: "Ăn khoai lang nướng không?”
Trên cái lò kín mít đặt một cái ấm lớn bằng sắt, bên cạnh cái ấm là một củ khoai lang.
Củ khoai lang nướng này cũng không lớn, hơn nữa còn mang theo vết sẹo, hoặc là vừa bị xẻng đoạn mất.
Loại khoai lang này không đẹp mắt, hơn nữa đặc biệt rẻ, hiện tại Thanh Đồng đang cầm mấy củ, đặt ở bên cạnh lò, chậm rãi nướng, vỏ khoai lang bên ngoài bây giờ đã trở nên vàng giòn, hơi bung ra.
Cậu vừa nói xong, Ô Đào liền ngửi thấy mùi thơm của khoai lang truyền ra.
Cô bé gât đầu: "Ăn!”
Thanh Đồng liền cầm cái củ được nướng tốt nhất ra, vỗ vỗ xi than phía trên, muốn đưa cho Ô Đào.
Danh Sách Chương: