Nhìn thấy Ôn Mộ không chút do dự gật đầu bảo đảm sẽ không lại gần Cố Trì Thanh, mây đen tích tụ trong lòng Bùi Thư Thần nửa ngày nay cuối cùng cũng coi như từ từ tiêu tan.
Một giây sau, hắn thoáng nhìn thấy tấm ảnh có chữ ký của Cố Trì Thanh trên bàn Ôn Mộ.
Cái gì đây? Tên Cố Trì Thanh này lại còn mang theo ảnh ký tên sẵn bên người, trình độ tự luyến đột phá đến độ không biết xấu hổ rồi à.
Ôn Mộ cứ nghĩ là mình đã giác ngộ thành công, lý giải được mạch não của Bùi Thư Thần rồi, lúc này cậu thuận theo ánh mắt của Bùi Thư Thần nhìn về phía bàn làm việc, lập tức hiểu ra, thầm nghĩ Bùi tổng nhất định muốn giữ lại để sưu tập, nhanh chóng hai tay dâng lên.
Bùi Thư Thần ghét bỏ cau mày: "Đưa cho tôi làm gì, vứt."
"A? Vứt... ấy á." Ôn Mộ muốn hỏi tại sao nhưng lại không dám, ngây người đứng đó không biết phải làm sao.
"Nếu không cậu muốn giữ lại để làm gì?"
Hay là còn muốn rảnh rỗi lấy ra ngắm? Đùa gì thế, Bùi Thư Thần không vui nghĩ, hắn tuyệt đối không cho phép thứ này xuất hiện trong phòng của hắn.
Đầu Ôn Mộ đầy dấu hỏi chấm.
Bùi Thư Thần muốn cậu vứt ảnh có chữ ký của Cố Trì Thanh đi... Tại sao lại thế? Lẽ nào Bùi tổng không yêu Cố Trì Thanh?
Trong đầu cậu nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên bóng đèn sáng lên.
Đúng rồi! Bùi tổng mà lại nhận ảnh ký tên của Cố Trì Thanh ngay trước mặt cậu á, tất nhiên là không có chuyện đó đâu!
Ngay từ đầu Bùi Thư Thần chưa bao giờ muốn cậu biết chuyện này. Nếu không phải cậu xuyên sách tới, biết nội dung cốt truyện rồi, thì làm sao có thể liên tưởng đến chuyện Bùi Thư Thần yêu Cố Trì Thanh chứ.
Nhưng mà trải qua một loạt các sự kiện như "Bùi Thư Thần ghen tị với chú chó được Cố Trì Thanh sấy lông", "Bùi Thư Thần tan nát cõi lòng vì scandal của Cố Trì Thanh", "Bùi Thư Thần cố ý đối xử tốt với cậu để kích thích Cố Trì Thanh", Ôn Mộ giờ đây có thể chắc chắn trăm phần trăm rằng – Bùi Thư Thần thầm mến Cố Trì Thanh.
Từ góc độ này mà phân tích, Ôn Mộ có thể lý giải được suy nghĩ của Bùi Thư Thần rồi.
Bùi tổng không thể nhận ảnh ký tên ngay trước mặt cậu, cũng không cho cậu giữ, bởi vì hắn không muốn bất kỳ người đàn ông nào, bao gồm cả cậu, mơ ước đến Cố Trì Thanh cả.
Ôn Mộ nghĩ thông suốt, nhưng mà bức ảnh giá trị như thế này mà lại vứt đi thì tiếc lắm, cho nên cậu mạnh dạn nói: "Bùi tổng, tấm ảnh này vứt đi có hơi uổng, tôi nghĩ nên bán nó cho fan của Cố ảnh đế thì hơn."
Bùi Thư Thần nâng mắt nhìn về phía Omega.
Cũng lanh lợi phết đấy nhỉ, hắn rất hài lòng với cách làm này.
Vì vậy tổng tài đại nhân lên tiếng: "Ừ, bán đi. Nhớ chia tôi một nửa đấy." Nhóc Ôn Mộ keo kiệt này, nếu không đòi tiền cậu, nói không chừng cậu còn muốn bằng mặt không bằng lòng mà lén lút giữ ảnh lại mất.
- -----------------------------------------------
Buổi chiều Bùi Thư Thần hết bận, nhớ tới chuyện chấm dứt hợp đồng của Ôn Mộ, hắn hỏi Ôn Mộ: "Sau này cậu dự định thế nào?"
Hắn không có khả năng nuôi Omega cả đời được, chờ bệnh của hắn khỏi rồi, Ôn Mộ không có năng lực gì, sau này kiếm tiền sinh hoạt như thế nào mới là vấn đề.
Ôn Mộ không ngờ Bùi Thư Thần lại quan tâm đến tương lai của cậu, có chút cảm động: "Cảm ơn Bùi tổng đã quan tâm, tôi có thể đi tìm việc làm."
Bùi Thư Thần không tự chủ cau mày. Omega này ngoại trừ đẹp với tính cách tốt ra thì kỹ năng nấu ăn chắc cũng có thể dùng được.
Sau này không làm diễn viên nữa, lẽ nào đi làm đầu bếp? Như vậy sao được, làm đầu bếp rất vất vả, hắn tưởng tượng cảnh Ôn Mộ đứng trong căn bếp khói dầu mù mịt cầm muôi điên cuồng đảo đồ ăn, có chút không đành lòng.
Ôn Mộ không biết trong lòng Bùi Thư Thần lúc này đang hận không thể mài sắt nên kim, nói đến đề tài công việc làm cậu nhớ tới cuộc thi viết kịch bản cậu tham gia, hiện tại đang trong giai đoạn chấm thi, còn chưa có kết quả. Nếu mà cậu giành được giải nhất thì sẽ có cơ hội được làm việc ở Hoàn Thái.
Ôn Mộ dự định thăm dò ý của Bùi Thư Thần trước.
"Bùi tổng, lần trước anh có nói tìm cho tôi một công việc ở hậu trường Hoàn Thái ấy... Tôi có thể làm việc ở Hoàn Thái sao?"
Bùi Thư Thần nghi ngờ nhìn cậu: "Này không phải là dùng để nói dối mẹ cậu hả?"
Ôn Mộ vội vàng giải thích: "Ừm, tự dưng tôi nhớ tới nên tùy tiện hỏi một chút thôi ấy mà."
Cậu thầm nghĩ, xem ra Bùi tổng không muốn cho cậu đi làm ở Hoàn Thái, vậy nếu như cậu đoạt giải, liệu Bùi Thư Thần có trách cậu tự tiện quyết định không.
Nhưng Ôn Mộ cũng không quá buồn, cậu còn chưa tự tin đến mức cho rằng mình chắc chắn sẽ đoạt giải, chỉ là ôm tâm lý thử một lần xem như rèn luyện bản thân mà thôi.
Ôn Mộ rất nhanh đã quên mất chuyện này, nhưng Bùi Thư Thần đối với lời nói của cậu lại rất để ý.
Nếu Ôn Mộ làm việc ở Hoàn Thái, có nghĩa là sau khi hết hạn hợp đồng, bọn họ vẫn sẽ làm việc ở cùng một tòa nhà, khả năng cao sẽ chạm mặt nhau rất nhiều.
Cho nên ý của Ôn Mộ là... không muốn một năm sau phải hoàn toàn cắt đứt với hắn sao.
Nguyện vọng nhỏ bé không đáng kể như vậy, hắn không nên không đáp ứng Ôn Mộ. Nhưng để mà nói sự thật khó nghe thì, Bùi Thư Thần nghĩ Ôn Mộ là một cái bình hoa, từ trước đến nay trong phương diện công việc hắn là người cẩn thận tỉ mỉ, không thể vì việc tư mà nhét một người không xứng đáng vào công ty được.
Huống chi trong một năm này, hắn cần Ôn Mộ ở bên cạnh hắn mọi lúc mọi nơi.
Bùi Thư Thần suy tư một lúc, nghĩ đến một giải pháp một mũi tên trúng hai con chim.
"Ôn Mộ, tôi đưa tài liệu cho cậu, cậu đi in ra là được."
"A?" Ôn Mộ kinh ngạc đến ngây người, Bùi tổng tại sao lại muốn cậu đi in tài liệu, đây không phải là công việc của thư ký Trần sao.
"Làm sao, không đồng ý giúp tôi chút chuyện à?"
Ôn Mộ vội vàng nói: "Đồng ý, tất nhiên là đồng ý."
"Ừm." Bùi Thư Thần không có ý định giải thích lý do cho cậu, chỉ dặn dò: "Sau này cậu giúp thư ký Trần chia sẻ một phần công việc, có chỗ nào không hiểu thì hỏi anh ta."
Ôn Mộ không hiểu gì, nhưng vẫn nghe lời đáp ứng: "Được ạ Bùi tổng."
Bùi Thư Thần tranh thủ bàn giao với thư ký Trần, bảo anh sai Ôn Mộ làm nhiều việc hơn chút. Hắn dự định để Ôn Mộ tiếp xúc với công việc của thư ký, như vậy nếu như một năm sau Ôn Mộ không tìm được việc làm thì vẫn có thể giữ cậu ở lại làm thư ký.
Vì vậy Ôn Mộ bắt đầu giúp Bùi Thư Thần in ấn và sắp xếp tài liệu, đôi khi còn chạy vặt cho tổng tài đại nhân nữa.
Mọi người trong công ty đều đã biết quan hệ giữa cậu và Bùi tổng, ai ai cũng đều cực kỳ khách sáo với cậu, còn nhiệt tình nhét đồ ăn vặt vào túi Ôn Mộ, làm Ôn Mộ suýt nữa thì bị hù sợ.
- -----------------------------------------------
Vài ngày sau, Ôn Dao được xuất viện, Ôn Mộ muốn đến giúp nên xin phép Bùi Thư Thần nghỉ một ngày.
Sau khi đưa Ôn Dao về nhà, Ôn Mộ thực hiện lời hứa, đến cửa hàng thú cưng mua cho cô bé một con thỏ.
Bước vào cửa hàng thú cưng, Ôn Mộ cảm thấy nơi này đúng là thiên đường, ở đây có rất nhiều động vật nhỏ bông bông xù xù, mèo, chó, thỏ, còn có cả sóc chuột, hamster, đủ loại bông xù không thiếu gì cả.
Ôn Mộ quay video một ổ thỏ cho Ôn Dao, để cô bé chọn con cô bé thích nhất. Ôn Dao thích một bé thỏ gấu trúc[1] nho nhỏ, phần lông ở tai và xung quanh mắt của thỏ gấu trúc có màu đen tuyền, còn lại đều trắng như tuyết, phía đuôi mắt còn kéo dài ra như thể được vẽ eyeliner, trông xinh cực kỳ.
Ôn Mộ thanh toán tiền, trong tay ôm lồng thỏ, vừa định rời khỏi cửa hàng thú cưng thì suýt chút nữa vấp phải thứ gì đó.
Cậu cúi đầu nhìn, trong nháy mắt bị bắn trúng tim.
Là một bé mèo đen nho nhỏ.
Be bé như quả cầu bông, lông màu đen tuyền xù xù, chắc là sờ sướng tay lắm. Đẹp nhất chính là đôi mắt tròn xoe kia, con ngươi đen láy ướt át được viền màu vàng óng bao quanh, lấy lòng nhìn Ôn Mộ.
Đáng yêu quá đi, Ôn Mộ không nỡ đi mất, không nhịn được ngồi xổm xuống xoa xoa mèo nhỏ, bé mèo ngoan ngoãn nằm trên đất, lộ ra cái bụng nhỏ mềm mại cùng đệm thịt nhỏ mũm mĩm trắng muốt, tim Ôn Mộ bị manh đến nỗi run rẩy.
Nhân viên cửa hàng đi tới nói: "Nếu ngài thích thì có thể mang đi miễn phí nha, em bé này vừa sinh ra đã bị tật ở chân, không có ai muốn mua em ấy cả."
"A, đáng thương vậy." Ôn Mộ vuốt ve mèo nhỏ, cảm thấy rất đau lòng, không nhịn được liên tưởng đến chính mình, cậu cũng vừa sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ rồi.
Cậu do dự rất lâu, cuối cùng vẫn lấy dũng khí gửi tin nhắn cho Bùi Thư Thần.
Bùi Thư Thần vừa mới bàn chuyện xong với một vị tổng tài của công ty khác, mở WeChat ra, nhìn thấy Ôn Mộ gửi tới một đoạn video ngắn.
Hắn còn tưởng là cái gì, kết quả vừa mở ra nhìn, hóa ra là một con mèo đen nhỏ.
Ôn Mộ: [ Bùi tổng ơi, tôi có thể nuôi bé mèo dễ thương này không ạ? ]
Bùi Thư Thần không chút do dự: [ không được ]
Có cái gì mà dễ thương, hắn không thích mèo, nuôi rồi cả phòng toàn là lông mèo rụng.
Bùi Thư Thần từ chối nằm trong dự liệu của Ôn Mộ, cậu đoán được Bùi Thư Thần sẽ không thích động vật nhỏ, cho nên cũng không quá buồn. Nhưng cậu không tránh khỏi cảm thấy tiếc nuối, nếu bé mèo đáng thương này mãi mà không có ai nhận nuôi, liệu cửa hàng thú cưng có sẵn lòng chăm sóc cho nó cả đời không?
Nhưng bận tâm cũng vô ích, đây không phải là chuyện cậu có thể giải quyết được, Ôn Mộ sợ còn ở lại nữa thì sẽ càng không nỡ, đành tàn nhẫn quyết tâm không nhìn đôi mắt của mèo nhỏ nữa, đứng dậy rời khỏi cửa hàng thú cưng.
Cậu ôm thỏ gấu trúc cùng thức ăn cho thú cưng về nhà, Ôn Dao nóng lòng muốn chơi với bé thỏ, nhưng vết mổ của cô bé vẫn chưa lành hẳn nên Hứa Mạn không cho cô bé ôm thỏ nhỏ, cô bé chỉ có thể ao ước mà nhìn.
Ôn Mộ nói với Hứa Mạn những lưu ý khi chăm sóc thỏ rồi ở lại với mẹ và em gái một lúc, sau đó sợ Bùi Thư Thần tan tầm sớm nên liền nhanh chóng trở về.
- -----------------------------------------------
Sau khi trở lại nhà Bùi Thư Thần, vừa ngồi xuống, Ôn Mộ nhận được một lời mời kết bạn WeChat kèm theo lời nhắn "Tôi là 'Tôi có một người bạn' đây"
"Tôi có một người bạn" là tài khoản video ngắn mà Ôn Mộ hợp tác, nhìn thấy lời nhắn này, Ôn Mộ mới nhớ tới hợp đồng một tháng cậu ký với đối phương đã sắp đến hạn. Lúc này đối phương thêm WeChat cậu, có lẽ là để thảo luận về việc gia hạn hợp đồng.
Nhưng mà có hơi kỳ lạ, trước giờ hai bên luôn liên lạc qua trang web biên kịch Hoa quốc, tại sao lần này lại thêm WeChat cá nhân của cậu nhỉ. Ôn Mộ hơi nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, chấp nhận yêu cầu thêm bạn tốt.
Đối phương gửi tới một nhãn dán xin chào, Ôn Mộ cũng đáp lại xin chào.
Dựa vào hình đại diện và biệt danh thì chắc đối phương là nam, không phải là chị gái từ trước đến nay nói chuyện với cậu.
Tin nhắn tiếp theo bắn ra làm cho Ôn Mộ sợ hết hồn, người kia nói: [ tôi là Diệp Tĩnh Đường, còn nhớ tôi không? ]
Sao lại là cậu ta? Ôn Mộ mơ hồ trả lời lại: [ tất nhiên là nhớ rồi, sao cậu lại ở đây ]
Diệp Tĩnh Đường gửi đến một cái nhãn dán vui mừng: [ may quá đúng là anh rồi. Vừa rồi tôi cứ thấp thỏm mãi, chỉ sợ là trùng tên trùng họ ]
Diệp Tĩnh Đường còn nói: [ tài khoản này do công ty chúng tôi quản lý, ngày đó tôi thấy biên kịch trùng tên với anh thì rất bất ngờ, cho nên ôm hy vọng thử vận may xem sao ]
Hóa ra là vậy à. Ôn Mộ hiểu ra, lúc ký hợp đồng cậu dùng bút danh, nhưng đối phương vẫn có thể tra được họ tên thật của cậu trên trang web, chỉ là không ngờ "Tôi có một người bạn" lại thuộc sở hữu của Công ty văn hóa Hải Đường.
Trái đất đúng là bé thật, Ôn Mộ không khỏi lúng túng, ngày đó bởi vì Bùi Thư Thần không cho phép cho nên cậu không thể thêm Diệp Cảnh Đường làm bạn tốt được, cậu thầm cầu mong đối phương đừng nhắc tới chuyện này.
Nhưng Diệp Cảnh Đường lại muốn nhắc: [ Ôn Mộ à hình như anh quên gì đó đúng không. Tôi cứ chờ anh thêm bạn tốt mãi đó, chờ đến héo hon luôn ]
Ôn Mộ lúng túng cực kỳ, đành phải bịa chuyện: [ tôi không cẩn thận làm mất danh thiếp của cậu rồi, thực sự rất xin lỗi ]
Diệp Tĩnh Đường: [ ra là thế à. Không sao, tôi còn tưởng anh không muốn làm bạn với tôi nên cho tôi ăn bơ ]
Ôn Mộ nói: [ sao có thể thế được, không có chuyện đó đâu! ]
May mà cách màn hình đối phương không thấy được vẻ mặt của cậu, bằng không với cái bộ dáng áy náy của cậu bây giờ thì đối phương tin được mới là lạ.
Diệp Tĩnh Đường nói: [ may mà tôi liên lạc lại được với anh. Đây không phải rõ ràng chúng ta rất có duyên với nhau sao ]
Dựa vào ngữ điệu mà đoán, Diệp Tĩnh Đường có vẻ rất vui khi được thêm bạn tốt với cậu, Ôn Mộ cũng cảm thấy rất thần kỳ: [ ừ đúng ha, trùng hợp thật đó ]
Diệp Tĩnh Đường: [ tôi cảm thấy đây chính là duyên trời định đó, nếu chúng ta đã có duyên như vậy, có phải nên đi ăn chung một bữa không? ]
Tại sao lại muốn đi ăn chung? Không phải Ôn Mộ không muốn kết bạn, chỉ là bây giờ cậu không thể tự do quyết định được. Cậu nghĩ Diệp Tĩnh Đường muốn đi ăn với cậu là để thảo luận về kịch bản, vì vậy liền nói: [ Diệp tổng muốn bàn về việc gia hạn hợp đồng sao? Thật ra nói chuyện trên WeChat cũng rất thuận tiện, cậu không cần phải phung phí đâu ]
Diệp Tĩnh Đường nghiến răng nghiến lợi nhìn màn hình điện thoại.
Chết tiệt, Omega này chả hiểu phong tình gì cả.
Chẳng lẽ cậu ta thiếu mị lực đến nỗi mời Omega đi ăn một bữa cơm cũng không được?
[ thế cũng được. Ôn Mộ anh không cần khách sáo như vậy đâu, chúng ta là bạn bè mà, cũng đừng dùng cái xưng hô xa lạ 'Diệp tổng' nữa. Gọi tôi Tĩnh Đường là được rồi. ]
Tĩnh Đường? Gọi vậy sao được, nghe thân thiết quá. Ôn Mộ suy nghĩ một chút: [ vậy tôi gọi là Diệp tiên sinh đi ]
... Thế thì khác nhau chỗ nào. Diệp Tĩnh Đường phát điên, Omega này làm sao vậy? Cậu ta không biết Ôn Mộ chậm tiêu thật hay là đang giả ngu nữa.
Cậu ta hết cách rồi, không thể làm gì khác đành đồng ý với cách gọi của Ôn Mộ rồi nói sang chuyện gia hạn hợp đồng: [ Ôn Mộ, tôi đã đọc hết tất cả kịch bản mà anh viết và cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ tài năng của anh, không biết liệu anh có đồng ý chỉ viết kịch bản cho văn hóa Hải Đường không? ]
Lời này của Diệp Tĩnh Đường là thật lòng.
Những phương diện khác của Ôn Mộ cậu ta không biết, nhưng tài năng của cậu trong lĩnh vực viết kịch bản thì cậu ta có thể nhận ra. Kịch bản của video ngắn nhìn qua thì có vẻ đơn giản, nhưng nhìn vào các video ngắn cùng thể loại trên nền tảng, đa số nội dung hoặc dựa vào các drama mới đây để thu hút sự chú ý của blogger, hoặc dựa vào mấy màn tán tỉnh lúng túng ngượng ngịu giữa các diễn viên để hấp dẫn người xem.
Nhưng kịch bản của Ôn Mộ lại khác, dựa vào nội dung để chiến thắng. Không chỉ có logic chặt chẽ mà các tình tiết cũng rất tài tình. Hệ liệt video mà cậu viết kịch bản đều duy trì số lượng người xem cao, thu hút lượng lớn fan cho tài khoản "Tôi có một người bạn".
Đối với đề nghị của Diệp Tĩnh Đường, Ôn Mộ thậm chí không cần xoắn xuýt.
Đương nhiên là cậu từ chối.
"Tôi có một người bạn" trả thù lao cho cậu rất hào phóng, ban đầu Ôn Mộ còn dự định chỉ cần đối phương đồng ý dùng kịch bản của cậu, cậu sẽ hợp tác lâu dài với đối phương.
Nhưng tình huống bây giờ thì khác, khi biết ông chủ của bên kia là Diệp Tĩnh Đường, Ôn Mộ ngay lập tức quyết định không gia hạn hợp đồng nữa.
Bởi vì lần trước hồi Bùi Thư Thần dẫn cậu ra nước ngoài, lúc hắn nhìn thấy danh thiếp của Diệp Tĩnh Đường thì không vui, Ôn Mộ suy đoán hay là giữa Bùi tổng và Diệp Tĩnh Đường có ân oán gì đó chăng.
Viết kịch bản cho công ty khác đối với cậu chỉ là công việc làm thêm, nhiệm vụ chính của cậu vẫn là làm thế thân của Cố Trì Thanh, khiến cho Bùi Thư Thần hài lòng.
Cậu không muốn làm cho Bùi Thư Thần tức giận.
Vì vậy Ôn Mộ khách sáo gõ một đoạn văn thật dài, câu từ chân thành để từ chối lời mời của Diệp Tĩnh Đường.
[ xin lỗi Diệp tiên sinh, gần đây tôi mới tìm được công việc mới, sau này có thể không đảm đương nổi cả hai, cho nên tôi quyết định không gia hạn hợp đồng nữa. Khoảng thời gian này hợp tác rất vui vẻ, thù lao tôi nhận được cũng rất hậu hĩnh, hy vọng sau này có cơ hội hợp tác lần nữa ]
Diệp Cảnh Đường thầm cười nhạo.
Cái gì mà công việc mới? Làm tình nhân của tổng tài Hoàn Thái ấy à.
Cậu ta cho rằng Ôn Mộ lúc này từ chối chẳng qua là vì chưa nhìn thấy điều kiện cậu ta đưa ra mà thôi.
[ Ôn Mộ à, tôi rất quý trọng nhân tài, nếu anh đến Hải Đường của chúng tôi, tôi có thể đảm bảo kịch bản của anh sẽ được đầu tư một cách tốt nhất. Hơn nữa tôi có thể trả thù lao cho anh mỗi tập mười vạn tệ, xin anh hãy suy nghĩ kỹ, không cần trả lời vội ]
Bao nhiêu cơ? Mười vạn á? Ôn Mộ hít một ngụm khí lạnh.
Một tập tận mười vạn cơ á, tài cán của cậu sao đến được thế chứ.
Đối mặt với sự cám dỗ của đồng tiền, Ôn Mộ không phải là không có chút dao động nào. Nhưng mà những kịch bản ngắn cậu nhận trước đây đều coi như công việc làm thêm nên không có vấn đề gì lớn, còn lần này ý của Diệp Tĩnh Đường rõ ràng là muốn cậu làm việc toàn thời gian cho Văn hóa Hải Đường.
Cậu ký hợp đồng với Bùi Thư Thần trước, Bùi tổng lại đối xử tốt với cậu như vậy, cậu không thể thất tín được.
Ôn Mộ nói: [ xin lỗi Diệp tiên sinh, cảm ơn cậu đã đánh giá cao, tôi vẫn muốn làm tốt công việc hiện tại của mình ]
Sắc mặt Diệp Tĩnh Đường âm trầm.
Từ trước tới giờ chưa có ai từ chối cậu ta dứt khoát như vậy.
Omega này thật sự không hiểu phong tình cũng không thèm cầu tiến, cứ như vậy cam tâm tình nguyện làm chim hoàng yến của Bùi Thư Thần?
Diệp Tĩnh Đường hít sâu một hơi: [ được rồi, nếu anh đã quyết định thì tôi cũng không làm khó nữa. Nhưng nếu anh thay đổi suy nghĩ thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào ]
Ôn Mộ: [ được, cảm ơn Diệp tiên sinh ]
Diệp Tĩnh Đường trong lòng nói Omega này thoạt nhìn có vẻ ngốc nghếch, không ngờ lại khó đối phó như vậy.
Nhưng cũng may cậu ta đã có phương thức liên lạc của cậu, sau này thỉnh thoảng chậm rãi tiêm nhiễm, cậu ta không tin mình không đào được cái góc tường này.
Cậu ta tin tưởng mị lực của mình, sao có thể không bắt được một Omega ham hư vinh chứ.
Vừa mới nghĩ tới đây, Ôn Mộ bên kia đột ngột gửi tin nhắn tới: [ Diệp tiên sinh, tài khoản WeChat này sau này tôi không dùng nữa, cho nên là ừm, tôi xóa cậu ha. Nếu như cậu có chuyện cần tìm tôi thì cứ gửi tin nhắn cho tôi trên trang web biên kịch nha ]
Diệp Tĩnh Đường thật sự ngạc nhiên đến ngây người.
Diệp Tĩnh Đường không nói nên lời.
Cả đời này cậu ta chưa từng bị ai xóa kết bạn, lại còn dùng lời nói dối vụng về như vậy, nghĩ cậu ta sẽ tin chắc?
Diệp Tĩnh Đường sắc mặt u ám gõ chữ, gõ như thể muốn chọc lủng cả màn hình điện thoại: [ sao lại phải xóa, cứ lưu trong danh sách bạn bè làm kỷ niệm cũng được mà ]
Ôn Mộ vắt hết óc kiếm cớ: [ không cần đâu, lỡ tài khoản của tôi bị hack sẽ làm phiền đến người khác lắm, cho nên tốt nhất là tôi xóa toàn bộ danh sách bạn bè ]
Diệp Tĩnh Đường u ám mỉm cười: [ ra thế, vậy anh đổi số điện thoại xong nhớ nói cho tôi biết nha ]
Ôn Mộ: [ được được, tôi nhớ rồi ]
Tạm thời cậu cứ đồng ý đã, lần trước bơ Diệp Tĩnh Đường thì lần này tiếp tục bơ là được. Cậu cũng không thật sự muốn đổi số điện thoại, làm gì có số mới để mà nói cho Diệp Tĩnh Đường, hơn nữa sau này cậu cũng không định qua lại với cậu ta nữa.
Ôn Mộ muốn xóa kết bạn với Diệp Tĩnh Đường, bởi vì cậu sợ lỡ Bùi Thư Thần phát hiện ra sẽ không vui.
Không biết tại sao trong tiềm thức cậu lại có cảm giác, Bùi Thư Thần có thể làm chuyện gì đó kiểu như nhìn trộm điện thoại của cậu. Nghĩ vớ vẩn về Bùi tổng như thế không tốt cho lắm, nhưng mà để đề phòng vạn nhất, Ôn Mộ vẫn quyết định xóa kết bạn với Diệp Tĩnh Đường, chấm dứt hậu hoạn.
...
Ấn xác nhận hủy kết bạn, Ôn Mộ như trút được gánh nặng ngã người xuống ghế sô pha, cuối cùng cũng xong rồi. Nhưng mà mất một công việc làm thêm lương cao như vậy, từ giờ cậu phải nhận thêm vài công việc nữa thôi.
Lần sau phải xem thật kỹ thông tin của đối phương mới được, nhìn thấy liên quan đến Diệp Tĩnh Đường thì phải bỏ qua ngay.
Đang lúc nghỉ ngơi trên sofa thì điện thoại của cậu rung lên một tiếng.
Ôn Mộ uể oải sờ soạng trên sô pha, mò lấy điện thoại, là một đoạn tin nhắn ngắn.
Thời đại này làm gì còn ai dùng tin nhắn di động để liên lạc nữa, Ôn Mộ còn tưởng là tin nhắn rác, định liếc qua một cái rồi xóa, kết quả vừa mở ra nhìn thì cả người từ trên sô pha giật bắn lên.
[ tui thích uống trà sữa, chúc mừng ngài đã giành được giải Nhất Cuộc thi Biên kịch cúp Hoàn Thái, các thông tin liên quan đến lễ trao giải và buổi hội thảo vui lòng chú ý đến thông báo trên trang chủ trang web chính thức của Hoàn Thái ]
"Tui thích uống trà sữa" là bút danh của Ôn Mộ.
Ôn Mộ chân trần đứng trên sàn nhà, xác nhận đi xác nhận lại đến ba lần.
Thật sự là thông báo đoạt giải!
Cậu có phải đang nằm mơ không, Ôn Mộ dùng sức cấu mạnh đùi một cái, đau quá! Là thật!
Nhưng cậu không vội đắc ý vênh váo, lỡ như đây là tin nhắn lừa đảo thì sao.
Ôn Mộ lập tức mở laptop ra, đi đến trang web kiểm tra danh sách đoạt giải, lúc này mới tin mình thật sự đoạt giải Nhất.
Đoạt giải Nhất, tiền thưởng hai mươi vạn... Nếu như cậu không tham gia chia hoa hồng mà trực tiếp bán kịch bản cho Hoàn Thái, một tập ba vạn, tất cả các tập là sáu mươi vạn, tổng cộng là tám mươi vạn...
Thế giới này tiền kiếm dễ vậy sao? Ôn Mộ suýt nữa thì bị con số trong đầu đập cho hôn mê luôn. Cậu không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, vốn chỉ ôm tâm lý muốn thử sức mà tham gia thi, thế mà lại đoạt giải thật.
Ôn Mộ lâng lâng dựa trên ghế sô pha, tính toán nên dùng số tiền này như thế nào, vẫn nên tiết kiệm đi, khi nào tiết kiệm được một triệu cậu sẽ mua được căn nhà mơ ước của mình.
Dù cho trên lưng còn gánh nợ nần chồng chất, nhưng có thể để Hứa Mạn và Ôn Dao có được một căn nhà thuộc về mình thì cũng đáng.
Ngay khi Ôn Mộ đang cười khúc khích ảo tưởng về tương lai tốt đẹp, cửa lớn phòng khách mở ra, Bùi Thư Thần đã trở về.
Ôn Mộ vội vàng nhảy dựng lên, chạy bước nhỏ tới nghênh đón: "Bùi tổng anh về rồi."
Bùi Thư Thần hơi ngạc nhiên nhìn Ôn Mộ.
Đôi mắt Omega sáng lấp lánh, hai má ửng đỏ, trên khuôn mặt tràn đầy vui sướng, giọng điệu cũng cao hơn. Cậu vẫn đi chân trần, dép lê còn chưa kịp xỏ.
"Có chuyện gì mà vui thế?" Hắn hỏi.
Ôn Mộ ngẩn người. Chắc là cậu không thể chia sẻ niềm vui đoạt giải với Bùi Thư Thần được rồi.
Bởi vì trước cậu nói với Bùi tổng về chuyện đi làm ở Hoàn Thái, ý của Bùi Thư Thần hình như là muốn cậu đi theo bên hắn, không muốn cậu đi làm việc khác. Vậy cậu lén lút báo danh tham gia thi đấu như thế, Bùi Thư Thần mà biết rất có thể sẽ không vui.
Vì vậy Ôn Mộ xoa xoa cổ, giả vờ tự nhiên nói sang chuyện khác: "Bùi tổng hôm nay tan làm thật sớm."
Bùi Thư Thần nghe vậy sững sờ.
Quả thật, cả ngày hôm nay bọn họ không gặp nhau, hắn chỉ về nhà sớm có một chút mà Ôn Mộ đã vui như vậy rồi.
Omega này có phải là quá yêu hắn rồi không.
Ôn Mộ như vậy làm cho hắn có chút phiền não.
Dù sao điều hắn muốn là một quan hệ tiền bạc thuần túy, không muốn nảy sinh bất cứ tình cảm không cần thiết nào. Dù Ôn Mộ có thích hắn bao nhiêu đi chăng nữa, hắn cũng không có cách nào đáp lại tình cảm ấy.
Ôn Mộ cũng có chút phiền não.
Tất cả những người đoạt giải của cuộc thi viết kịch bản Hoàn Thái đều có thể tham gia hội thảo, ở đó cũng sẽ có các đại lão tới tham dự, quả đúng là một cơ hội học tập tuyệt vời. Nhưng bây giờ cậu không thể để Bùi Thư Thần biết cậu lén lút tham gia được, vì vậy chỉ có thể bỏ lỡ buổi hội thảo này, thật là đáng tiếc quá đi.
Hai người mỗi người một suy nghĩ mà ăn xong cơm tối, lúc ngồi trong phòng làm việc của Bùi Thư Thần, Ôn Mộ đăng nhập trang web cuộc thi viết kịch bản Hoàn Thái, đánh dấu chọn không tham gia hội thảo và lễ trao giải.
...
Ngày hôm sau, vốn tưởng rằng chọn không tham gia hội thảo và lễ trao giải là có thể vượt qua nguy cơ lần này, Ôn Mộ trợn tròn mắt.
Ban tổ chức, cũng chính là bộ phận biên kịch của tập đoàn Hoàn Thái nói với cậu, cho dù không tham dự công khai, cậu cũng phải đích thân đến trụ sở Hoàn Thái để lĩnh thưởng.
Bởi vì Ôn Mộ lựa chọn chuyển giao quyền chuyển thể kịch bản cho Hoàn Thái, quyết định này cần phải có chữ ký của cậu mới có hiệu lực.
Nhưng gần đây Bùi Thư Thần không sắp xếp việc cho cậu chạy vặt nữa, sợ là không tìm được cơ hội để đi ký hợp đồng.
Ôn Mộ nghĩ, xem ra chỉ có thể thừa dịp Bùi tổng đi họp mà tốc chiến tốc thắng thôi.
Cậu giúp tổng tài xử lý một ít công việc lặt vặt, có cơ hội lấy được lịch trình của Bùi Thư Thần, vừa vặn chiều hôm nay Bùi Thư Thần có một cuộc họp.
Ôn Mộ dùng thân phận "Tui thích uống trà sữa" để hẹn thời gian với người phụ trách, chờ Bùi Thư Thần vừa rời khỏi văn phòng liền nhanh chóng móc đồ ngụy trang cậu đã chuẩn bị trước ra.
Áo khoác đen, mũ lưỡi trai đen, kính râm đen, khẩu trang đen.
Ôn Mộ nghĩ mặc thế này rất khiêm tốn và thần bí, nhất định sẽ không có ai nhận ra cậu. Sau khi võ trang đầy đủ, cậu cấp tốc rời khỏi văn phòng tổng tài, đi đến bộ phận biên kịch ở tầng hai mươi hai.
Tiểu Mỹ đứng ở cửa phòng làm việc chờ người đến nhận thưởng sợ đến mức suýt nữa rít gào thành tiếng, cô vỗ vỗ ngực: "Cậu chính là... 'tui thích uống trà sữa'?"
Ôn Mộ chỉ gật đầu không nói lời nào.
Nói nhiều sai nhiều, cậu chỉ muốn nhanh nhanh ký tên lấy tiền.
Tiểu Mỹ cầm giấy chứng nhận giải thưởng và hợp đồng đưa cho cậu: "Cậu thật sự muốn bán kịch bản sao? Chúng tôi đều cho rằng kịch bản này khi quay phim xong sẽ kiếm được bộn tiền, cậu làm vậy không có lời đâu."
Ôn Mộ vẫn không nói chuyện, nhận lấy bút chuẩn bị ký tên.
Tiểu Mỹ cùng vài người khác trong văn phòng đều tò mò nhìn chằm chằm "Tui thích uống trà sữa".
Giải Nhất là cấp bậc giải thưởng cao nhất, ngoại trừ người này, những người khác đều xuất hiện ở lễ trao giải và buổi hội thảo, cho nên họ còn đoán có thể tính cách của "Tui thích uống trà sữa" hơi kỳ quái, hôm nay gặp mặt, đúng thật là một người kỳ quái nha, nhưng cũng thực sự rất có tài.
Ôn Mộ vừa định hạ bút xuống ký, tay đột nhiên khựng lại.
Cậu ngửi thấy có mùi gì đó quen quen.
Băng lãnh lạnh lẽo, là tin tức tố của Bùi Thư Thần.
Khí tức kia càng ngày càng gần, đôi mắt phía sau kính râm của Ôn Mộ hoảng sợ trợn to.
Nguy rồi! Nếu cậu có thể ngửi thấy mùi hương của Bùi Thư Thần, vậy chẳng phải đối phương cũng có thể ngửi thấy cậu sao?
"Chờ một lát tôi đi vệ sinh." Ôn Mộ bỏ lại một câu, chân như bôi mỡ chạy đi.
Cậu thở hồng hộc chạy đến thang máy, bấm hết cả sáu cái thang máy, lo lắng chờ đợi.
"Cậu ở đây làm gì?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng, Ôn Mộ cứng đờ quay đầu lại: "Bùi tổng, tôi... tôi đi xuống nhận đồ uống giao đến."
Bùi Thư Thần dịch chuyển tức thời à, rõ ràng vừa rồi khoảng cách vẫn còn rất xa cơ mà.
Tổng tài sắc mặt lạnh lùng nhìn Omega trước mặt, mua thể loại đồ uống gì mà phải ăn mặc như này?
Ôn Mộ run rẩy hỏi: "Bùi tổng anh, anh không phải đi họp sao?"
Bùi Thư Thần đúng là đi họp, nhưng vừa bắt đầu cuộc họp đầu hắn đã đau như búa bổ, hơn nữa khứu giác trở nên cực kỳ nhạy bén. Cách tận mười mấy tầng, hắn vẫn có thể tìm thấy nguồn gốc của mùi hương nho xanh, cũng chuẩn xác nhận biết được vị trí của Omega.
Vốn cũng không phải là cuộc họp quan trọng cho nên hắn để trưởng phòng tài chính tiếp tục chủ trì, còn hắn xuống bắt quả tang Omega không nghe lời chạy loạn này.
Bùi Thư Thần châm chọc nói: "Tôi đi họp, cậu liền chạy ra ngoài làm chuyện lén lút mờ ám?"
Ôn Mộ hấp hối giãy dụa: "Không phải, tôi, tôi xuống lầu nhận đồ uống giao đến mà."
Bùi Thư Thần tin mới là lạ, nhận đồ uống thì đứng ở tầng hai mươi hai làm cái gì.
Tầng hai mươi hai ngoại trừ bộ phận biên kịch thì chính là phòng luyện tập. Trong phòng luyện tập... Cố Trì Thanh gần đây hay học vũ đạo ở đó, lẽ nào Omega tới gặp riêng Cố Trì Thanh?
Ánh mắt sắc như dao của Bùi Thư Thần cắm chặt vào người Ôn Mộ, thái dương Ôn Mộ chảy mồ hôi lạnh, không nhịn được giơ tay lên lau.
Tầm mắt như dao dời đến tấm giấy trên tay Ôn Mộ.
Động tác Bùi Thư Thần ung dung thong thả không nói một lời đoạt lấy cái vụt, mở ra đọc –
"Giải Nhất cuộc thi viết kịch bản, tui, thích, uống trà sữa... Là cậu?"
Bùi Thư Thần kinh ngạc nhìn Omega đã tháo kính râm và khẩu trang xuống.
Ôn Mộ ngưng trọng gật đầu.
Thẳng thắn thừa nhận đi vậy, dù sao cũng không thể che giấu nổi. Biết vậy từ đầu cậu đã không nên thèm khát phần thưởng rồi đăng ký tham gia cuộc thi rồi.
Trong lòng Bùi Thư Thần cảm thấy rất kỳ lạ.
Hắn không biết Ôn Mộ trốn hắn đăng ký dự thi viết kịch bản từ lúc nào, càng không biết cậu có kỹ năng trong lĩnh vực này. Như vậy là, Ôn Mộ là đến nhận thưởng chứ không phải là đến gặp riêng Cố Trì Thanh...
Không, đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là, Ôn Mộ đến nhận thưởng? Lại còn là giải Nhất.
Cuộc thi này hắn cũng không phụ trách, đều giao cho nhóm biên kịch đi làm, toàn quyền phụ trách đều giao cho Doãn Đồng của bộ phận biên kịch.
Một diễn viên mà cũng có thể giành được giải Nhất, rốt cuộc là bọn họ làm giám khảo kiểu gì vậy. Chờ hắn tính toán chuyện Ôn Mộ đăng ký tham gia không bảo với hắn xong, sẽ đi truy cứu Doãn Đồng làm việc thất trách.
Thang máy chuyên dụng của Bùi Thư Thần mở ra, hắn kéo cổ tay Ôn Mộ định bước vào, Ôn Mộ nhỏ giọng nói: "Chờ đã, Bùi tổng anh lên trước đi, tôi đi xuống lấy đồ xong sẽ lập tức về liền."
"Lấy cái gì?"
Ôn Mộ nói lí nhí: "Trà sữa."
Vừa nãy lúc cậu lén đi nhận thưởng, vì không biết Bùi Thư Thần họp bao lâu nên để đề phòng Bùi Thư Thần về văn phòng trước cậu một bước, cậu còn đặc biệt gọi trà sữa bên ngoài để lấp liếm. Nếu Bùi Thư Thần quay lại phát hiện ra cậu không ở đó thì cậu còn có thể lấy cớ đi nhận đồ giao đến.
Bùi Thư Thần liếc mắt là có thể nhìn thấu bàn tính Ôn Mộ đánh cái gì.
Gan Omega này đúng là càng lúc càng lớn, bây giờ đã dám giấu giấu giếm giếm ngay dưới mắt hắn rồi cơ đấy.
"Tôi đi cùng cậu." Giọng điệu Bùi Thư Thần không cảm xúc.
Tim Ôn Mộ không nhịn được run rẩy.
Sắc mặt của Bùi Thư Thần lúc bình tĩnh còn đáng sợ hơn cả lúc âm trầm nữa. Ôn Mộ cố nén đau lòng: "Không, không cần đâu, tự dưng tôi không muốn uống nữa. Chúng ta trở về thôi Bùi tổng."
"Vậy sao mà được, Ôn Mộ, sao cậu có thể lãng phí như vậy?"
Ôn Mộ: "Lấy, giờ đi lấy ngay thôi."
Ôm hai ly trà sữa đi vào thang máy, Ôn Mộ tự biết mình có lỗi, cổ họng không dám phát ra tiếng nào.
Bùi Thư Thần hỏi: "Một mình cậu uống nhiều như vậy?"
Hắn không hiểu tại sao người trẻ tuổi ngày nay lại mê mẩn loại đồ vừa không bổ dưỡng, vừa không biết pha trộn đủ loại nguyên liệu gì như này, đã thế Ôn Mộ còn một lúc mua tận hai ly lớn.
Ôn Mộ cân nhắc một chút, cảm thấy chuyện này không có gì không thể tiết lộ, liền thành thật trả lời: "Nếu chỉ mua một ly thì không cho giao hàng, cho nên tôi đặt thêm một ly nữa cho thư ký Trần."
Trong thang máy yên tĩnh nửa ngày, Bùi Thư Thần đột nhiên mở miệng.
"Mua cho anh ta, không mua cho tôi, rốt cuộc ai mới là ông chủ của cậu?"
Ôn Mộ:?
Cậu không hỏi Bùi Thư Thần, bởi vì cậu đã sớm biết Bùi tổng chưa bao giờ uống những thứ như này. Trà sữa có rất nhiều đường, Bùi Thư Thần chắc chắc không có hứng thú nên cậu cũng không nghĩ nhiều.
Có phải cậu lại làm sai rồi không... Trong một ngày mà đạp trúng nhiều lôi thế này, Ôn Mộ cảm thấy nửa ngày sau cậu không dễ sống rồi.
Cậu cẩn thận hỏi: "Bùi tổng, vậy ly này không cho thư ký Trần nữa, cho anh có được không?"
Dù sao cũng chỉ đặt thêm cho đủ đơn nên cậu chưa nói với thư ký Trần, bây giờ để Bùi tổng uống cũng không sao.
Bùi Thư Thần không lên tiếng, duỗi tay về phía cậu.
Ôn Mộ lấy một ly trà sữa khoai môn đậu đỏ lạnh size lớn ra, đưa tới tay Bùi Thư Thần.
Bùi Thư Thần xé vỏ ống hút, đôi mắt nhìn chằm chằm Ôn Mộ, đâm cái phập một phát.
Trái tim nhỏ bé của Ôn Mộ run bắn, đôi mắt bất an cụp xuống nhìn sàn thang máy, như một đứa nhỏ mắc lỗi.
Mặc dù biết Bùi tổng không phải là người xấu, nhưng lúc hắn không vui thì khí tràng vẫn thật là đáng sợ.
Bùi Thư Thần thực sự vô cùng không hài lòng.
Omega gan to bằng trời, không những không nói cho hắn chuyện đoạt giải, lại còn dùng lương hắn phát đi mua trà sữa cho người đàn ông khác.
Nghĩ như vậy, hắn cắn chặt ống hút, mặt tràn đầy ghét bỏ hút mạnh một hơi –
Thứ gì đây, khó uống chết đi được.
- -------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thư ký Trần: 555 trà sữa khoai môn đậu đỏ của tui *tay Nhĩ Khang*
Chú thích:
[1] Thỏ gấu trúc: (cutii quá áaa)
Danh Sách Chương: