"Đầu tiên dùng oxi già sát trùng vết thương, sau đó bôi thuốc mỡ này lên, xong rồi băng lại là được."
Bác sĩ đưa đồ đạc cần thiết cho Ôn Mộ, kéo cậu vẫn còn đang ngây người trở về thực tại, Ôn Mộ vội vàng cất điện thoại đi rồi nhận lấy thuốc: "Được ạ, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
Ôn Mộ và Cố Trì Thanh cùng nhau đi vào buồng riêng, bác sĩ trầm ngâm nhìn chằm chằm bóng lưng hai người.
Gan Cố Trì Thanh to thật, đến cả Omega của tổng tài mà cũng dám thả thính.
Hơn nữa không phải trước đó có tin đồn tổng tài thầm mến Cố Trì Thanh sao? Đầu bác sĩ suýt nữa thì bị mối quan hệ phức tạp này làm cho choáng váng luôn.
Thanh niên Ôn Mộ này, không chỉ nắm được tổng tài trong lòng bàn tay, mà quan hệ với Cố Trì Thanh cũng rất tốt nữa, khủng bố thật đấy.
Bên trong buồng riêng, Ôn Mộ trước hết dùng oxi già sát trùng miệng vết thương cho Cố Trì Thanh.
Máu đã được lau khô hết, để lộ ra dấu răng. Bởi vì vết cắn của cậu ở sau gáy nên Ôn Mộ chưa từng nhìn thấy vết răng do Bùi Thư Thần để lại trông như thế nào, bây giờ mới biết hóa ra vết cắn là như thế này, trông giống một đường tròn.
Răng của Lăng Mặc rất đều, Ôn Mộ đưa ra kết luận.
Răng của Bùi Thư Thần cũng rất đều, không biết vết hắn cắn trông như thế nào nữa... Ôn Mộ lại nhớ đến chuyện Bùi Thư Thần nói dối, lâm vào suy nghĩ đến gần như mất hồn.
Cố Trì Thanh là người tinh ý, kết hợp với những gì vừa nãy Ôn Mộ hỏi bác sĩ, sau đó liên hệ với những tin đồn trước đó, bèn trêu chọc nói: "Sao thế, bị lừa rồi hả?"
Chậc chậc chậc, thật không ngờ Bùi Thư Thần lại có thể làm ra chuyện như vậy, Cố Trì Thanh thầm nghĩ, cầm thú quá nha.
Ôn Mộ theo bản năng phủ nhận: "Bùi tổng không biết ở đây có thuốc ức chế cho nên tốt bụng giúp tôi thôi."
Không thể vì chuyện của cậu mà làm ảnh hưởng đến hình tượng của Bùi Thư Thần trong lòng Cố Trì Thanh được, nếu mà thế thì tội cậu quá lớn rồi.
Cố Trì Thanh dùng ánh mắt trìu mến nhìn Ôn Mộ: "Đồ ngốc này, đã bị bán còn giúp người ta đếm tiền nữa hả, lão cáo già kia chơi đùa cậu đó."
"A? Không phải vậy đâu mà, " Ôn Mộ vội vàng giúp Bùi Thư Thần bảo vệ hình tượng, "Tôi không có ngốc đâu, Bùi tổng thật sự là người rất tốt mà."
Cố Trì Thanh lắc đầu thở dài, Bùi Thư Thần đúng là không phải con người nữa rồi, lại đi bắt nạt Omega dễ thương như thế này. Nhưng nói thế thì hình như vừa rồi y cũng bắt nạt cậu thì phải, bèn áy náy xin lỗi: "Thực xin lỗi, vừa rồi tình huống cấp bách nên tôi chưa kịp nghĩ đã lấy cậu ra làm lá chắn rồi, nhưng mà cậu yên tâm, hắn không dám làm gì cậu đâu."
Ôn Mộ tốt tính cười cười: "Không sao."
Cố Trì Thanh thấy cậu đáng yêu như vậy thì không nhịn được muốn chọc cậu một chút: "Lại còn dám ở chung một phòng với tôi nữa, không sợ bị tôi cắn hả?"
Ôn Mộ nghe vậy kinh ngạc ngước mắt lên nhìn đối phương: "Không sợ, Cố ảnh đế là người tốt."
Cậu xuyên sách đến nên tất nhiên là biết chuyện gì đã xảy ra. Cố Trì Thanh làm như vậy là bởi vì thuốc ức chế của vị Omega kia bị người xấu tráo thành loại thuốc khác, Cố Trì Thanh vì bảo vệ cậu ta nên mới phải đánh dấu cậu ta, sau đó vị Omega kia cũng đã đứng ra kể lại toàn bộ sự thật rồi.
Lần đầu tiên Cố Trì Thanh được phát thẻ người tốt, có cảm giác rất mới mẻ: "Nếu cậu cảm thấy tôi tốt thì đi theo tôi đi, đừng theo Bùi Thư Thần nữa. Cái tủ lạnh di động đó thì có gì tốt đâu, tôi cho cậu tiền cứu cậu ra, chịu không."
Ôn Mộ kinh hãi đến biến sắc, nói năng lộn xộn: "Cố ảnh đế anh đừng chọc tôi nữa, tôi, tôi không phải..."
Cố Trì Thanh thấy cậu cuống lên, cười nói: "Chọc cậu thôi. Mà cậu thích hắn ở điểm nào thế, rõ là hắn hung dữ như vậy mà."
"Không có không có, tôi không có thích hắn." Ôn Mộ lập tức phủ nhận, còn không quên nói tốt giúp Bùi Thư Thần: "Hơn nữa Bùi tổng cũng không có hung dữ đâu."
Cậu nói Bùi Thư Thần không hung dữ cũng không phải hoàn toàn là nói dối.
Mặc dù những khi sắc mặt Bùi Thư Thần âm trầm rất là đáng sợ, nhưng đã chung sống với nhau lâu như vậy rồi, cho dù Ôn Mộ làm sai chuyện gì khiến cho Bùi Thư Thần không vui, Bùi Thư Thần cũng chưa từng trừng phạt cậu, chỉ là mặt lạnh mà thôi, cũng chưa từng nói lời nào quá đáng cả.
Ôn Mộ cảm thấy Bùi Thư Thần sẽ không làm tổn thương cậu.
Cố Trì Thanh trầm mặc, cái này chắc là người tình trong mắt hóa Tây Thi mà người ta vẫn hay nói ha. Y không tiếp tục cái đề tài này nữa, Ôn Mộ chuyên tâm giúp y sát trùng, thuốc nước chạm vào miệng vết thương, Cố Trì Thanh đau đến "au" một tiếng.
Ôn Mộ không nhịn được khịt khịt mũi.
Cái mùi này...
Hẳn là mùi tin tức tố của Cố Trì Thanh. Y vừa mới bị Lăng Mặc kích thích, cảm xúc dao động quá lớn, tuyến thể còn bị phá, tin tức tố không khống chế được mà tràn ra, cho nên cho dù có đeo vòng tay, Ôn Mộ lại ở gần y như vậy nên vẫn có thể ngửi thấy được.
Trong mắt Ôn Mộ không giấu nổi hiện ra kinh ngạc.
Hóa ra tin tức tố của Cố Trì Thanh không phải mùi rượu vang như tin đồn, mà lại là.... mùi sữa dâu.
Cố Trì Thanh nhận ra động tác lén lút ngửi của Ôn Mộ, trên mặt hiện ra vẻ lúng túng.
Nhưng y chấp nhận hiện thực rất nhanh, nói với Ôn Mộ: "Chuyện vừa rồi, với cả chuyện tin tức tố nữa, đều là bí mật giữa hai ta thôi nha, đừng nói cho người khác biết đó."
"Ừm, tôi sẽ không nói đâu." Ôn Mộ bảo đảm.
Cậu nhớ trong nguyên tác còn chưa có tiết lộ mùi tin tức tố thực sự của Cố Trì Thanh, có lẽ tác giả muốn để lại một chút hồi hộp. Nhưng mà thật sự không ngờ rằng mùi tin tức tố của Cố Trì Thanh lại rất ngọt ngào... là một mùi sữa rất thơm, trái ngược hoàn toàn với khí chất của y.
Còn có, Ôn Mộ bây giờ mới phát hiện ra, lúc cậu ngửi thấy tin tức tố của Cố Trì Thanh chỉ cảm thấy dễ ngửi mà thôi, hoàn toàn không có cảm giác tim đập chân run như khi ngửi thấy tin tức tố của Bùi Thư Thần.
Có lẽ là do độ phù hợp thấp nhỉ.
Cái gọi là độ phù hợp này rất kỳ diệu, nhưng nó cũng có thể gây rắc rối, Ôn Mộ nghĩ. Tin tức tố có độ phù hợp cao sẽ gây ra nhầm lẫn và đánh lừa ta, khiến ta nghĩ rằng đó là tình yêu, nhưng mà thật ra thì cái cảm giác tim đập nhanh hơn ấy cũng không phải là bởi vì yêu mới có.
Xử lý xong vết thương, Cố Trì Thanh xoa xoa đầu Ôn Mộ: "Ngày hôm nay cảm ơn cậu nhiều, sau này cần giúp đỡ gì thì nhất định phải nói cho tôi biết nha."
- ---------------------------------------------------
Bởi vì chuyện của Cố Trì Thanh nên Ôn Mộ không kịp ăn trưa, đành tùy tiện gặm một cái bánh mì cho qua bữa.
Đến sáu giờ cậu nhận được tin nhắn của Bùi Thư Thần, nói tan tầm sẽ đón cậu về chung.
Ôn Mộ vội nói không cần, cậu ngồi xe buýt về là được rồi, Bùi Thư Thần không đáp lại. Ôn Mộ nhận ra mình đang làm chuyện thừa rồi, làm gì có chuyện Bùi Thư Thần vì một câu nói của cậu mà thay đổi quyết định được.
Khoảng nửa tiếng sau, Ôn Mộ nhận được tin nhắn, tạm biệt đồng nghiệp xong liền vội vàng đi xuống hầm để xe.
Sau khi ngồi lên xe, Bùi Thư Thần hỏi: "Hôm nay làm những gì rồi?"
Ôn Mộ kể cho hắn nghe những việc cậu đã làm, chỉ bỏ qua chuyện lúc trưa với Cố Trì Thanh. Đang nói, cậu phát hiện ra sắc mặt của Bùi Thư Thần không đúng lắm.
Ánh mắt u ám, nhìn có chút rợn người.
Ôn Mộ không biết tại sao Bùi Thư Thần lại đột nhiên mất hứng, rõ ràng mới vừa rồi tâm trạng còn không tệ mà.
Bùi Thư Thần quay đầu không nhìn cậu, không nói một lời lái xe, trong mắt ẩn giấu một tia tàn nhẫn.
Lúc chờ đèn đỏ, ngón tay thon dài của hắn gõ gõ vô lăng, không kiên nhẫn mà đánh tay lái. Tuy rằng khuôn mặt hắn không thể hiện cảm xúc gì, nhưng Ôn Mộ có thể cảm giác được từ khí tức Bùi Thư Thần tỏa ra rằng, hắn đang rất nôn nóng.
Bùi tổng làm sao vậy... Ôn Mộ muốn hỏi nhưng lại không dám.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Bùi Thư Thần như thế này, ngay cả hôm qua khi hắn biết tin Cố Trì Thanh đánh dấu một Omega, Bùi Thư Thần cũng không giống như lúc này... tức giận đến mức như thế.
Ôn Mộ vô cùng nghi hoặc, không lẽ thứ này còn có thời gian nổ chậm nữa hả? Hôm qua chưa kịp phản ứng lại, đến hôm nay mới bắt đầu tức giận ăn giấm á?
Bùi Thư Thần phóng xe nhanh khủng khiếp, nếu không phải vẫn đang đi trong nội thành thì Ôn Mộ còn tưởng hắn sắp phi lên trời tới nơi rồi.
Không bao lâu đã đến trước cửa biệt thự, Ôn Mộ bị tốc độ xe quá nhanh làm cho choáng váng buồn nôn, vô lực mở cửa xe, chân vừa chạm được xuống mặt đất đã đột nhiên bay lên không trung.
Cậu cả kinh kêu lên một tiếng ngắn ngủi, phát hiện mình đã bị Bùi Thư Thần vác lên trên vai từ bao giờ, theo bản năng giãy giụa: "Bùi tổng anh làm sao vậy, thả tôi xuống đi, tôi tự đi được mà..."
Bùi Thư Thần phớt lờ cậu, không nói một lời sải bước vào trong nhà. Ôn Mộ biết mình phản kháng cũng vô ích, không giãy giụa nữa, nhưng đột nhiên có chút sợ hãi.
Cái tư thế này, không lẽ sắp phải làm chuyện kia sao...
Ôn Mộ giống như một cái bao tải bị Bùi Thư Thần vác vào phòng tắm bên trong phòng ngủ, sau đó bị bỏ vào trong bồn tắm.
Hai tay cậu víu lấy hai bên bồn tắm, hầu kết lăn lăn.
Chẳng lẽ muốn tắm cùng nhau sao, lần đầu tiên đã kích thích như vậy rồi á hả...
Bùi Thư Thần nhìn Ôn Mộ thật sâu, dáng vẻ như thể đã đánh mất lý trí, ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Hắn cầm lấy vòi hoa sen, vặn vòi nước.
"Ào –"
Ôn Mộ không phản ứng kịp, đột nhiên bị xối ướt, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.
Bùi Thư Thần gắt gao nhìn chằm chằm Omega.
Quần áo của em ấy ướt rồi.
Phải cởi hết quần áo của em ấy ra, mới có thể rửa em ấy thật sạch sẽ.
Ý niệm này cứ luẩn quẩn trong đầu mê hoặc hắn, trong nháy mắt khi hắn đưa tay hướng đến cổ áo của Ôn Mộ, Bùi Thư Thần đột nhiên cảm thấy kinh sợ vì suy nghĩ của chính mình, lập tức cắn mạnh vào đầu lưỡi.
Vừa lấy lại lý trí, liền đối mặt với ánh mắt vô tội mờ mịt của Ôn Mộ.
Bùi Thư Thần dời tầm mắt, khó có thể tin được nhìn vòi hoa sen trên tay mình.
Hắn đang làm gì thế này...
Giả vờ bình tĩnh vặn vòi nước lại, Bùi Thư Thần nhét vòi hoa sen vào tay Ôn Mộ: "Tắm rửa sạch sẽ."
Nói xong xoay người đi ra ngoài, đóng cửa phòng tắm sau lưng lại.
Ôn Mộ mờ mịt nắm tóc, tắm rửa sạch sẽ... là ý gì vậy? Bộ người cậu bẩn lắm hả?
Ngồi yên suy nghĩ một hồi lâu, Ôn Mộ mới hiểu ra, có lẽ ban ngày cậu không cẩn thận bị dính mùi tin tức tố của Cố Trì Thanh, cho nên Bùi Thư Thần mới tức giận như vậy.
Cậu đúng là bất cẩn quá rồi, vậy mà lại làm cho Bùi tổng tức giận.
Ôn Mộ cầm quần áo của mình lên ngửi ngửi, chẳng ngửi thấy mùi gì cả, mũi Bùi tổng thính quá rồi đó.
Nhưng cuối cùng cũng biết được nguyên nhân là gì rồi, cậu nhanh chóng cởi quần áo, tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân.
Trong lúc Ôn Mộ tắm rửa, Bùi Thư Thần ngồi trên sô pha, trong lòng phiền muộn.
Hắn lấy kính mắt xuống, mệt mỏi xoa mi tâm.
Hắn vừa làm cái gì vậy?
Chỉ là nhận ra trên người Ôn Mộ có một chút mùi của Alpha khác, liền lập tức mất khống chế, làm ra hành động lỗ mãng như vậy.
Cũng may không phải hoàn toàn mất đi lý trí, còn biết vặn nước nóng, nếu không cơ thể nhỏ bé của Ôn Mộ nhất định sẽ nhiễm cảm.
Bùi Thư Thần vốn cho rằng căn bệnh này cùng lắm chỉ mất mặt mà thôi, cho dù nghiêm trọng đến đâu cũng sẽ không đến nỗi làm ra chuyện tổn thương đến người khác được. Nhưng mới vừa rồi... Nếu như hắn không kịp thời kiềm chế thì hậu quả thật sự khó mà lường được.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy khủng hoảng với căn bệnh của mình.
- ---------------------------------------------------
Ôn Mộ nghiêm nghiêm túc túc tắm rửa, cảm thấy trên người hẳn là không còn mùi của người khác nữa mới coi như xong xuôi. Tìm kiếm một vòng trong phòng tắm cũng không thấy có đồ gì khác có thể mặc được, cậu đành tùy tiện quấn áo choàng tắm rồi đi ra ngoài.
Bùi Thư Thần đang ngồi trên ghế sô pha bên cửa sổ, bóng lưng tựa hồ có hơi ủ rũ.
Ôn Mộ áy náy bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt Bùi Thư Thần: "Bùi tổng, tôi xin lỗi. Thực ra hôm nay tôi có gặp Cố ảnh đế, anh ấy không cẩn thận bị thương nên tôi giúp anh ấy xử lý vết thương. Thật sự chỉ có như vậy thôi, cũng không biết sao lại dính phải tin tức tố nữa, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý, sẽ không lại gần anh ấy nữa."
Omega ngẩng mặt nhìn hắn, ánh mắt sạch sẽ trong trẻo, trong lòng Bùi Thư Thần không khỏi cảm thấy rung động.
Thực ra hắn rất thấp thỏm, lo rằng mình dọa sợ Ôn Mộ, khiến cho cậu từ nay sợ hãi hắn. Nhưng Ôn Mộ không những không sợ hãi, thậm chí còn an ủi ngược lại hắn, bảo đảm với hắn.
Tâm trạng Bùi Thư Thần phức tạp, xoa xoa đầu Ôn Mộ: "Ừm, thật ngoan."
- ---------------------------------------------------
Trong phòng tư vấn, bác sĩ Triệu xác nhận lại với Bùi Thư Thần: "Cậu có chắc chắn lúc đó cậu đang phát bệnh không?"
Bùi Thư Thần khó hiểu nhìn anh: "Đương nhiên." Hắn còn chưa đến mức không phân biệt được có đang phát bệnh hay không đâu.
Chuyện này thật kỳ lạ. Bác sĩ Triệu vốn cho rằng Bùi Thư Thần chỉ ghen mà thôi, bởi vì thông qua CT cho thấy vùng bóng tối trong đầu hắn đang thu nhỏ lại, theo lý thuyết thì sẽ không thường xuyên phát bệnh như vậy, nhất định là vẫn còn bỏ sót chi tiết nào đó.
Anh hỏi: "Cậu tiếp xúc thân mật với Omega như thế nào, ặc, ý là, dùng phương thức nào ấy?"
Bùi Thư Thần nói: "Tôi cắn cậu ấy, ngày hôm trước."
Bác sĩ Triệu:... Cầm thú.
"Tôi không thể tìm thấy các triệu chứng giống như vậy trong hồ sơ của bệnh nhân trước đó, nên chỉ có thể suy đoán thôi. Tình huống tương tự của bệnh nhân đó là, khi các Alpha khác đến gần Omega có độ phù hợp cao với anh ta, anh ta sẽ có biểu hiện cực kỳ hiếu chiến. Cái này giống như ý thức lãnh địa vậy, người bệnh sẽ coi Omega như là tất cả mọi thứ của mình."
Bác sĩ Triệu nói: "Tôi suy đoán hành vi lúc phát bệnh ngày hôm qua của cậu cũng thuộc phạm trù này. Hơn nữa bởi vì cậu vừa mới đánh dấu Ôn Mộ, có thể sẽ càng không thể chịu được mùi của các Alpha khác trên người cậu ấy, điều này khiến cho cậu trở nên giận dữ. Cho nên đừng lo lắng quá nhiều, đó là hiện tượng bình thường mà thôi. Chỉ có điều... cậu không có làm ra chuyện gì không thể cứu vãn đấy chứ?"
Khoảnh khắc Bùi Thư Thần nói "không", bác sĩ Triệu bắt được một tia hoảng sợ chợt lóe lên trong mắt hắn.
Anh còn tưởng rằng trên đời này không có gì có thể khiến cho Bùi Thư Thần sợ hãi chứ, nhưng xem ra không ai là có thể hoàn toàn đao thương bất nhập nhỉ.
Bác sĩ Triệu an ủi nói: "Không cần lo lắng, cậu phải tin tưởng rằng cậu sẽ không làm cậu ấy tổn thương chứ."
Bùi Thư Thần qua loa "Ừ" một tiếng.
Thật ra hắn thực sự rất lo lắng.
Trước đây hắn vẫn luôn cho rằng những kẻ bị tin tức tố điều khiển nhất cử nhất động đều là kẻ bất tài ngu xuẩn, nhưng ngày hôm nay hắn cũng đã trở thành nô lệ của tin tức tố.
Hắn lo sợ bản thân trong lúc kích động sẽ phạm phải sai lầm không thể cứu vãn đối với Ôn Mộ, ví dụ như... đánh dấu vĩnh viễn cậu.
Bác sĩ Triệu đã quen biết Bùi Thư Thần nhiều năm, đối với chuyện trong nhà của hắn anh cũng biết một chút, biết hắn từng có ký ức không mấy tốt đẹp, bèn khuyên giải nói: "Không phải ai cũng gặp phải hoàn cảnh như thế đâu, cậu không thể vì một chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn được. Thật lòng mà nói thì, tôi cảm thấy tất cả phương diện của hai người đều rất hợp nhau, kỳ thực cậu có thể thử xem."
Nhưng mà Bùi Thư Thần chỉ nói: "Tôi sẽ không yêu Omega."
- ---------------------------------------------------
Buổi tối Ôn Mộ được tài xế nhà Bùi Thư Thần đón về, Bùi Thư Thần nói với cậu hắn sẽ về nhà muộn.
Ôn Mộ ăn xong cơm tối, ngồi ở trong phòng khách nỗ lực hoàn thành công việc Doãn Đồng giao cho cậu, bỗng nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, liền vội vàng chạy tới đón.
Bùi Thư Thần mang theo một thân mùi hương dễ ngửi bước vào cửa, trên tay mang theo một cái hộp plastic.
Ánh mắt Ôn Mộ dừng ở trên cái hộp, không sao dời đi được.
Trong lòng cậu có chút mong đợi, lẽ nào đúng như cậu nghĩ...
Bùi Thư Thần đặt hộp bảo vệ xuống dưới đất mở ra, một cái đầu nhỏ bù xù lông màu đen bất an ló ra, con ngươi ướt át tròn xoe nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Ôn Mộ.
Ôn Mộ kinh hỉ đến không nói nên lời, ngồi xổm xuống ôm lấy mèo con, bé mèo đen nhỏ kêu meo meo, tựa hồ vẫn còn nhớ cậu, lên tiếng chào hỏi với cậu.
"Không phải cậu vẫn luôn muốn nuôi nó sao." Bùi Thư Thần nói.
Ôn Mộ cảm động cực kỳ: "Cảm ơn Bùi tổng, anh thật là tốt."
Trong lòng Bùi Thư Thần có chút mềm nhũn, thật ra hắn cũng không tốt đến thế, là do Ôn Mộ rất dễ dỗ mới đúng, một chút chuyện nhỏ đã có thể khiến cho cậu cảm kích và thỏa mãn rồi.
Ôn Mộ hạnh phúc ôm mèo nhỏ, không nhịn được hỏi: "Tại sao Bùi tổng lại đổi ý vậy, hay là anh cũng cảm thấy Tiểu Hắc rất là đáng yêu?"
... Hoàn toàn không phải. Nó còn bị què nữa chứ, không biết Ôn Mộ nghĩ thế nào nữa.
Hắn đồng ý cho Ôn Mộ nuôi mèo, là bởi vì hổ thẹn.
"Ngày hôm qua dọa cậu sợ rồi, thật xin lỗi."
Bùi Thư Thần không nhớ đã bao lâu rồi mình không nói ra hai từ "xin lỗi" với người khác nữa.
Những người xung quanh hắn luôn luôn khen ngợi hắn, nịnh bợ hắn, tựa hồ vẫn luôn là người khác nói xin lỗi với hắn, hắn rất hiếm khi có cơ hội để xin lỗi người khác.
Hắn vốn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ cảm thấy hổ thẹn, cũng sẽ không nói xin lỗi, nhưng đến khi đối mặt với Ôn Mộ rồi, ấy thế mà lại có thể nói ra không chút khó khăn.
Ôn Mộ kinh ngạc nhìn Bùi Thư Thần.
Bùi tổng vừa xin lỗi cậu sao... Chuyện này thậm chí còn khó tin hơn so với việc Bùi Thư Thần mang Tiểu Hắc về nữa, cứ như cậu đang nằm mơ vậy.
Ôn Mộ thụ sủng nhược kinh nói: "Không phải lỗi của Bùi tổng mà, là do tôi không tốt, tôi không làm đúng như những gì đã hứa với anh."
"Ừm, không nói chuyện này nữa." Bùi Thư Thần xoa xoa đầu Ôn Mộ, "Nuôi mèo cũng được, thế nhưng không được cho nó vào phòng ngủ và thư phòng."
"Ừm." Đôi mắt Ôn Mộ sáng lấp lánh, gật đầu.
Cuối cùng Ôn Mộ dành cả buổi tối để dọn ổ cho mèo con, cho mèo ăn, vuốt ve mèo, chơi với mèo, dạy mèo con cách sử dụng cát vệ sinh...
Bùi Thư Thần lẻ loi tăng ca trong thư phòng, cảm thấy mình sắp giận đến mắc bệnh luôn rồi.
Danh Sách Chương: